Tinh Không Chi Dực

Chương 198: Tranh luận và tiếc nuối










Sự vui mừng và hưng phấn phun trào như núi lửa, tiếng hoan hô vang vọng mỗi một chiến hạm tham gia hành động, bộ tổng chỉ huy Đồng Minh, hội nghị, Phu nhân Almeida, gửi đến tất cả những ai tham gia kế hoạch “Lằn ranh sống chết” những lời chúc mừng tốt đẹp nhất, không ai nghĩ rằng, lần hành động này lại thuận lợi đến vậy-- cơ hồ không có tổn thất, thành quả lại quá huy hoàng.



Sau này, theo công tác thống kê, trừ toàn bộ căn cứ hoàn toàn bị phá hủy, theo các chứng cứ thu được, bị phá hủy hoàn toàn còn có hai thái không mẫu hạm cùng lớp với tàu Đại Thiên Sứ, hai chiến liệt hạm lớp Nguyên Thủ, bảy tuần dương hạm lớp Quân Đao cùng 19 khu trục hạm và tàu bảo vệ, các tàu bị hoàn toàn phá hủy, có một bộ phận là các tàu đang đại tu trong cảng khi bị tấn công, bộ phận may mắn thoát nạn chỉ có một chiến liệt hạm, ba tuần dương hạm và năm khu trục hạm, đại bộ phận đều đã bị tổn thương không nhẹ, nếu không tiến hành đại tu, rất khó chấp hành nhiệm vụ.



Số chiến đấu cơ và phi công tổn thất cũng cực kỳ thảm trọng, hơn 450 cái chiến đấu cơ bị phá hủy, đại bộ phận là chiến đấu cơ loại cũ kiểu Nữ Yêu và Đoản Kiếm, cũng có một bộ phận là Siêu Nữ Yêu kiểu mới -- đại bộ phận Siêu Nữ Yêu đều đã theo hạm đội 13 xuất kích, đây cũng là điều khiến người ta tiếc nuối. Số chiến đấu cơ Đế Quốc may mắn còn tồn tại không đầy 100, còn phi công, bao gồm cả đội dự bị, tổn thất lại đạt gần 1000 người, nguyên nhân cũng rất đơn giản, khi chuông báo động vang lên, tất cả phi công chính thức và dự bị đều tập trung đến hangar chờ lệnh xuất kích, khi pháo chủ lực phát nổ, một trong những nơi bị tác động đầu tiên là hangar. Những chiến đấu cơ liên tiếp bị nổ tung cướp đi sinh mạng của đại bộ phận phi công, trừ những người may mắn đã xuất kích, những người còn sống sau vụ nổ cùng bị kẹt lại trong đống đổ nát do các lối ra vào hangar đều bị sụp đổ hay tắc nghén, hầu như không ai có thể đến được khoang cứu nạn tự động để thoát khỏi trận kiếp nạn này.




Nhưng những tổn thất đó, vẫn chỉ là mặt ngoài, căn cứ Trân Châu Cảng sở dĩ có vai trò đặc biệt quan trọng, không chỉ ở chỗ nó là nơi trú lưu hạm đội cùng chiến đấu cơ, mà còn ở chỗ nó là căn cứ đầu mối then chốt của Đế Quốc ở khu vực này. Nơi đây chứa đựng số lượng vật tư khổng lồ, đủ để duy trì những hoạt động quân sự quy mô lớn trong một thời gian dài, lương thực, nhiên liệu, dược phẩm, các linh kiện phụ tùng thay thế quan trọng đều nằm ở đây, nó còn có thể cung cấp nơi nghỉ ngơi hưu chỉnh cho các loại chiến hạm, từ nhỏ như tàu bảo vệ đến lớn như thái không mẫu hạm. Còn có có thể đồng thời tiến hành duy tu sửa chữa cho hàng chục chiến hạm lớn nhỏ cùng lúc, thậm chí ngay tại trong căn cứ, còn có một dây chuyền sản xuất chiến đấu cơ, chuyên sản xuất các loạn chiến đấu cơ mới nhất, có tính năng xấp xỉ với loại Tia Chớp của quân phản loạn...... Tất cả những thứ đó nay đều hóa thành tro tàn, tất cả phương tiện sửa chữa duy tu đều biến thành phế tích, mất đi căn cứ tiếp tế chi viện, trung tâm hậu cần chính, các hoạt động của Đế Quốc trong khu vực này không còn có khả năng duy trì một cách bình thường, thậm chí những căn cứ vòng ngoài cũng chịu ảnh hưởng nghiêm trọng.



Mà tổn thất của bên tiến công, quân phản kháng Đồng Minh, căn cứ các văn kiện tổng kết sau trận chiến khiến người ta không còn biết nói gì, thậm chí có người còn không dám tin là, bởi vì chỉ đơn giản là không có tổn thất.



Sau này khi các nhà lịch sử học cẩn thận nghiên cứu hồ sơ tác chiến của Đồng Minh, vất vả tìm ra con số tổn thất của họ, một người chết do bị điện giật, 7 chiếc Tia Chớp bị thương nhẹ và trung bình trong quá trình huấn luyện hoặc chấp hành nhiệm vụ. Ba phi công bị thương. Ngoài ra còn có ba người khác bị thương do những chuyện lặt lặt hàng ngày, tổng cộng là sáu người bị thương. Đây là tổng số tổn thất của Đồng Minh.



Con số “lớn lao” đó khiến người ta dở khóc dở cười. Nếu có thể nói đây là tổn thất, thà nói rằng đây là sự khen ngơi đối với quân Đồng Minh, đối với tất cả những người tham gia kế hoạch “Lằn ranh sống chết”, đối những người đã lập ra này kế hoạch này, nhất là đối với người đầu tiên đưa ra ý tưởng cũng như chỉ huy thực hiện toàn bộ kế hoạch trung tá Thụy Sâm Nepali Gore.



Nhưng, đằng sau sự hưng phấn, rất nhiều người cũng có sự tiếc nuối và tranh luận về lần hành động này, tiêu điểm tập trung ở quyết định cuối cùng của Thụy Sâm không tiếp tục truy kích và tiêu diệt phần còn sót lại của hạm đội Đế Quốc. Quyết định của Thụy Sâm bị chỉ trích là quá bảo thủ, tiêu cực, thiếu tinh thần tích cực chủ động tiến công tinh cùng sự mạo hiểm cần thiết, để cho những chiến hạm đã bị thương nặng đang ở ngay trước mắt chạy thoát, ở đó bao gồm một chiến liệt hạm, ba tuần dương hạm cùng năm khu trục hạm, là một lực lượng không thể khinh thường, khiến cho kết thúc của kế hoạch “Lằn ranh sống chết” không được hoàn mỹ, bởi vì sau điều tra đã chỉ ra, lúc đó xung quanh không có một lực lượng nào khác của Đế Quốc, hạm đội 13 còn ở xa quanh thiên hà XY-24, khi bọn họ nhận được thông tin cầu viện của căn cứ, sau đó chạy về thiên hà Shangri-La Blue , thì bất luận như thế nào cũng không thể kịp, mà sau đó thiên hà Shangri-La Blue cũng không phát sinh điều gì ngoài ý muốn có thể đe doạ đến thắng lợi, Đồng Minh hoàn toàn có thể giải quyết đám chiến hạm bị thương nặng còn sót lại, rồi tiền thong dong rút lui khỏi trước khi hạm đội 13 trở lại.



Cho dù tư lệnh hạm đội 3, thiếu tướng Kirk cuối cùng vẫn đồng ý với quyết định của Thụy Sâm, nhưng ở hạm đội 3 vẫn có rất nhiều người không tán thành quyết định này, nhất là đối với các phi công mới của hạm đội mà nói, trong bọn họ có rất nhiều người đều là lính mới, nóng lòng chứng minh và thể hiện bản thân, trải qua những ngày gian khổ huấn luyện, cuối cùng chỉ là một chuyến du lịch đơn giản đến thiên hà Shangri-La Blue, mắt nhìn miếng ăn dâng đến tận miệng, thế nhưng không bắn được phát nào đã phải lui lại, rất nhiều người không nén được sự thất vọng trong lòng.



Thụy Sâm phớt lờ những lời ong tiếng ve này, kể cả khi Robert Parnell và Jessica ngấm ngầm nói về những lời đồn đãi, anh cũng chỉ cười bỏ qua.



Bọn họ đã thu được thắng lợi hơn cả mong muốn, không thể hy vọng xa vời hơn nữa, Thụy Sâm là người đóng vai trò chính trong việc định ra phương án và chủ huy thực hiện, anh biết lần hành động này phiêu lưu đến mức nào, bọn họ có thể đi đến điểm cuối cùng, đã phải trải qua bao khó khăn, nếu chỉ một mắt xích nào đó hỏng, ví dụ như pháo chủ lực ‘Ngọn giáo ba mũi’ không bị nổ, hoặc vụ nổ không có tạo thành sự phá hủy vượt mức mong muốn, nếu màn chắn hoặc các ụ pháo phòng không còn hoạt động, bọn họ chắc đã phải phát động tiến công căn cứ, như thế cho dù thành công, con số tổn thất sẽ là bao nhiêu phi công, chiến đấu cơ hoặc chiến hạm? Tuy rằng trong phương án đã tính đến tổn thất, nhưng làm hoàn thành nhiệm vụ mà không bị tổn thất nặng như tưởng tượng. Thụy Sâm cảm thấy như thế là đã có lời, cất vó được rồi.




Hạm đội còn sót lại của Đế Quốc, bây giờ tha cho, về sau vẫn còn có thể tiêu diệt, xong rồi mới nói thì ai mà chẳng làm Gia Cát Lượng được, thực tế trên chiến trường, ai dám khẳng định đoán trước bước tiếp theo sẽ phát sinh cái gì? Nếu đã hoàn thành nhiệm vụ, lại bởi vì ham lợi nhỏ mà kết quả thật sự đã xảy ra những chuyện ngoài ý muốn. Những phi công hy sinh vì sự ngu xuẩn ấy có đáng không?.



Cũng may cho Thụy Sâm là ở hạm đội độc lập cơ động số 5 đa số phi công đều ủng hộ của anh, điều này khiến cho Thụy Sâm cảm thấy mát lòng mát dạn, trải qua thời gian dài cùng chiến đấu, nhất là dưới sự dẫn dắt của Thụy Sâm hạm đội luôn có được những thắng lợi huy hoàng, khiến cho các phi công hầu như có một sự tín nhiệm mù quáng đối với anh, cho dù tạm thời không hiểu, nhưng bon họ vẫn tôn trọng và phục tùng quyết định của chỉ huy. Bọn họ tin tưởng, Thụy Sâm sẽ dẫn dắt bọn họ đi từ thắng lợi này đến thắng lợi khác.



Vì thế, trong bữa tiệc chúc mừng thắng lợi giữa hai hạm đội, các phi công còn có một chút xung đột nho nhỏ, nguyên nhân là các phi công hạm đội 5 khó chịu với giọng lưỡi oán giận của các phi công hạm đội 3, tuy rằng chỉ là những lời ám chỉ, dù sao Thụy Sâm cũng là quan cao vọng trọng, bọn họ không dám lỗ mãng. Nhưng chỉ điều này thôi cũng đã đủ làm cho các phi công hạm đội 5 không thể tha thứ. Trong mắt bọn họ, lũ chim non còn chưa mọc đủ lông tơ, khói súng còn chưa ngửi qua, có tư cách gì dám chỉ trích đội trưởng của họ? Một siêu Ace với chiến công lên đến con số 67, người được tặng huân chương phi hành cao quý nhất của Đồng Minh. Muốn chỉ trích chiến thuật của Thụy Sâm cũng không tới phiên bọn họ......



" Bọn họ muốn nói gì thì nói, hai hạm đội chuẩn bị tách ra hành động, hơn nữa tao cũng không phải phi đội trưởng phi đội 8, đánh xong trận này, bọn họ thuộc quyền của trung tá Stark." Thụy Sâm thản nhiên đáp.



"Mày thật đúng là‘ hiền hoà’ a!" Robert Parnell lắc đầu.



" Thế mày muốn tao làm sao bây giờ? Yêu cầu trung tá Stark đem phạt cấm túc bọn họ? Hay là cho họ một trận? Tao còn không mất phong độ đến thế." Thụy Sâm vừa nói nhưng không giấu nổi một tia nuối tiếc." Bọn họ nói cũng không phải là không có lý, ở đó còn có một một chiến liệt hạm, ba tuần dương hạm và năm khu trục hạm, nói thật, đừng nói bọn họ, tao bây giờ vẫn có chút hối hận đấy."



" Thì cùng hơi đáng tiếc, nhưng trên đời này làm gì có thuốc hối hận. Đúng rồi, mấy chú nhóc đã gây sự của chúng ta nên làm gì bây giờ?"



" Thì bọn họ coi như đã bảo vệ thể diện cho đội trưởng, khiến cho đối phương bị mất mặt, trừng phạt lớn làm gì cho anh em buồn, cảnh cáo nho nhỏ một chút là được, cấm túc anh em ba tiếng là được, thời gian còn lại trong ngày cứ để cho anh em nghỉ ngơi."




“Mày...... Mày đây là cảnh cáo? Tao thấy mày thưởng cho chúng nó còn hơn." Robert Parnell trừng mắt hắn," Biết sớm như vậy, tao cũng lên làm một cước."



" Hắc hắc, mày dám? Tao nói cho mày biết, nếu mày làm thế là không ổn đâu, sĩ quan biết luật phạm luật, tội tăng gấp đôi, phạt cấm túc một ngày." Thụy Sâm hắc hắc cười.



"Hừ, đồ vô sỉ." Robert Parnell lườm Thụy Sâm một cái.



Anh chàng bỗng nhiên nở nụ cười," Ở phi đội 8, các chú chàng chắc chắn là không vui vẻ gì! Khiêu khích trước, lại bị làm cho xám mặt xạm mày, vẻ mặt của trung tá Stark nhất định là rất khó coi, tao xem ra ông ta vẫn còn rất tôn trọng và khâm phục mày, không ngờ đám lính dưới quyền lại như thế... Đúng là nghé con mới sinh không sợ hổ."



" Thôi đi, mày còn có nhiều thời gian để nói chuyện về người khác như thế sao? Tiếp theo, chúng ta còn có việc phải làm, trở lại thiên hà New Siberia , chúng ta thuận tiện làm một vòng thăm quan các nơi, tăng thêm cho Đế Quốc chút áp lực." Thụy Sâm trầm ngâm, nhớ lại những lời phu nhân Almeida đã giải thích lý do phải công kích Trân Châu Cảng. Căn cứ Trân Châu Cảng bây giờ đã là quá khứ, nhưng Đế Quốc thực sự sẽ bị bức phải rút lui khỏi phiến thiên hà sao? Đồng Minh liệu thật sự có thể một lần nữa chỉnh hợp lực lượng như ý nguyện hay không, khoảng trống mới được tạo thành liệu có thể tạo thành cần một không gian chiến lược có chiều sâu? Để ứng phó với những cuộc tấn công lớn của Đế Quốc trong tương lai......



Thụy Sâm bỗng nhiên cảm thấy có chút đau đầu, đó là vấn đề chiến lược...



Thụy Sâm nhún vai, mặc kệ nó! Dù sao cũng không phải vấn đề mà anh cần lo lắng, tuy rằng mấy vấn đề là do Thụy Sâm hỏi, nhưng kỳ thật phu nhân Almeida cũng không cần thiết phải giải thích nhiều như vậy, Thụy Sâm chẳng qua cũng chỉ là một sĩ quan chỉ huy cấp chiến thuật mà thôi.