Tinh Không Chi Dực

Chương 216: Tuy-lip 01 bị bắn rơi!










“Giữ tốc độ, giữ nguyên hướng bay, đội hình mật tập, bám theo tôi!” Thuỵ Sâm vừa gọi các phi công trong đội vừa dìm mũi chiến đấu cơ xuống, trong tiếng động cơ gầm rít, chiếc Tia Chớp xuyên qua lưới lửa phòng ngự của hạm đội Đế Quốc lao tới.



Mặc dù thê đội chủ công đã cố gắng hết sức tiếp cận với khu vực giao chiến, tránh khỏi bị các chiến đấu cơ của Đế Quốc chú ý, nhưng do quy mô của 46 chiếc Tia Chớp thật quá lớn, nếu nói không ai chú ý đến thì thật là phi lý, phi công Đế Quốc có phải là lũ mù đâu, trên màn hình rada của Siêu Nữ Yêu hiện rõ hình ảnh cả phi đội đang xuyên qua, các phi công Đế Quốc cũng hiểu, đây mới là đối tượng chính mà họ cần đánh chặn.



Chỉ đáng tiếc loại Siêu Nữ Yêu này không có khả năng phân thân, thê đội yểm hộ của Đồng Minh đã ghìm chặt chúng trong một trận đánh quần vòng tầm gần, chỉ có một số rất ít Siêu Nữ Yêu là có khả năng thoát ra, tiến về phía thê đội chủ công của Đồng Minh, nhưng cũng chỉ tạo cho tốp bay ngoài một chút phiền toái nho nhỏ, khiến mấy chiếc Tia Chớp phải bay lệch khỏi đội hình một chút để tránh né.



Nhưng cũng chỉ đến thế, các chiến đấu cơ của Đế Quốc muốn phá vỡ đội hình mật tập của thê đội tấn công là điều không tưởng, đại bộ phận Tia Chớp hầu như không thèm đếm xỉa gì đến những chiếc Siêu Nữ Yêu đang cố quấy nhiễu, vẫn điềm nhiên giữ nguyên đội hình và hướng bay, tăng tốc độ lao lên, mấy chiếc Tia Chớp phải bay lệch khỏi đội hình cũng nhanh chóng quay lại vị trí, còn những chiếc Siêu Nữ Yêu cũng chẳng thể làm gì hơn, Toả Nhãn 04 nhanh chóng điều một số Tia Chớp đang ‘nhàn nhã’ tiến tới chăm sóc chúng một cách cẩn thận.




Chỉ trong nháy mắt, tuyến ngăn chặn của Đế Quốc bị đột phá, thê đội công kích nhanh chóng xuyên qua, bỏ lại sau chiến trường ác liệt, cái giá phải trả chỉ là hai chiếc Tia Chớp không may bị bắn rơi, ngoài ra còn có 8 chiếc khác thuộc thê đội yểm hộ, nhưng Đế Quốc cũng chẳng thể nói là có lợi thế, tổng cộng đã có đến 28 chiếc Siêu Nữ Yêu bị bắn hạ, tuỳ theo số Siêu Nữ Yêu bị bắn hạ càng ngày càng nhiều, ưu thế duy nhất của Đế Quốc trước Đồng Minh-số lượng- cũng không còn nữa, các phi công Đồng Minh không những có ưu thế về tố chất mà còn có ưu thế về chiến đấu cơ và bây giờ là thêm cả số lượng, tuyến đánh chặn của Đế Quốc không còn có thể ảnh hưởng gì đến thê đội chủ công của Thụy Sâm nữa.



Nhưng mặc dù tình thế càng lúc càng bất lợi, các phi công Đế Quốc vẫn ý thức được rằng tuyến phòng ngự tầm xa đã bị chọc thủng, cả hạm đội đang nằm trong tầm nguy hiểm, do đó, một số phi công Đế Quốc vẫn phớt lờ sự uy hiếp từ các chiến đấu cơ Đồng Minh để thoát ra đuổi theo nhóm của Thụy Sâm.



“Tuy-lip 01! Có bốn chiếc Siêu Nữ Yêu đang bám theo chúng ta!” Đương nhiên đối với rada của Tia Chớp, những kẻ cù nhầy bám theo ấy chẳng có cách nào ẩn hình, Thụy Sâm nhanh chóng nhận được báo cáo từ người bay ở vị trí cuối cùng.



“Ái chà!” Do thê đội hộ tống đang kìm chân các chiến đấu cơ còn lại của Đế Quốc, Thụy Sâm bắt đầu nghĩ xem liệu có nên dẫn Jessica quay lại đối phó với mấy ‘cái đuôi’ đó hay không. Tuy những quả ngư lôi mang theo khiến tính cơ động của Tia Chớp bị giảm đi nhưng với kỹ thuật của anh và Jessica, tạm thời đối phó với bốn Siêu Nữ Yêu không phải là vấn đề, đang định gọi Jessica, khi nhìn lại màn hình rada một lần nữa Thụy Sâm lại đổi ý, không chỉ có bốn chiếc Siêu Nữ Yêu, phía sau chúng còn có thêm hai chiếc Tia Chớp đang bám sát, xem ra Tỏa Nhãn 04 hoạt đồng không tồi.



“Đùng lo lắng, Thụy Sâm!” Giọng nói tự tin quen thuộc của Sonia vang lên. “Để đó cho em!”



“Cám ơn Sonia! Có em ở đó đương nhiên là anh yên tâm!” Trên khuôn mặt Thụy Sâm hiện lên một nụ cười, đã có Ace số một của hạm đội ‘chăm sóc’, anh bắt đầu nghĩ xem liệu có nên thương hai mấy phi công Đế Quốc hay không.



“Mặc kệ lũ Siêu Nữ Yêu, Thiên Sứ 01 sẽ xử lý chúng giúp ta, giữ nguyên đội hình, tiến lên!” Anh hạ lệnh.



“Nghe rõ! Đội trưởng!”



Sau lưng bọn họ, giữa những chấm sáng màu xanh và đỏ xuất hiện những chấm sáng màu vàng của tên lửa đan xen nhau, chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, Thụy Sâm chú ý rằng cùng với một quầng sáng da cam ở phía sau lóe lên, một chấm đỏ trên màn hình thể hiện loại Siêu Nữ Yêu đã biến mất, bốn chấm đỏ chỉ còn có ba. Công kích cực kỳ chuẩn xác và hiệu quả, đương nhiên tác giả là ai Thụy Sâm không cần nghĩ cũng biết, anh vẫn còn nhớ Robert Parnell đã bị bắn hạ như thế nào.



“Quá hoàn hảo, Sonia!” Thụy Sâm hạnh phúc trước chiến công của người yêu, anh có thể chắc rằng trên chiến trường mình sẽ chẳng bao giờ có thể vượt qua được cô gái, nhưng anh cũng chẳng lấy thế là phiền, là đội trưởng phi đội 9, giờ đây sự chú ý của anh tập trung vào kết quả tác chiến toàn đội cũng như thắng lợi của Đồng Minh, chiến tích cái nhân không còn quá hấp dẫn với anh, hơn nữa, bằng vào quan hệ của anh và Sonia, tranh nhau có gì hay?



Sự chú ý của anh tập trung vào trước mặt, hạm đội Đế Quốc càng lúc càng gần, phía trước đã không còn một chiếc chiến đấu cơ nào, cùng với số lượng Siêu Nữ Yêu càng lúc càng giảm, một số chiến đấu cơ của nhóm hộ tống đã tách ra khỏi trận đánh tăng tốc đuổi theo yểm hộ thê đội chủ công. Xem ra mọi thứ đều cực kỳ thuật lợi.




“Đã nhìn thấy các bạn trên màn hỉnh rồi, Tuy-lip 01!” Thiếu tá Trent lại báo cáo, Thụy Sâm cũng đã nhìn thấy trên màn hình rada của mình bắt đầu xuất hiện những điểm lục từ phía đối diện, hai tập hợp những điểm sáng màu lục đang dần kẹp một khối màu đỏ dày đặc vào giữa.



“Tôi cùng nhìn thấy các bạn rồi! Thiếu tá!” Thụy Sâm hạ lệnh. “Mục tiêu đầu tiên, ba chiếc chiến liệt hạm của Đế Quốc, các bạn phục trách chiếc gần nhất!”



“Nghe rõ!”



Những chiếc Tia Chớp càng ngày càng tiếp cận với hạm đội Đế Quốc, dường như theo sự chuyển động của một nhạc trưởng vô hình, toàn bộ tháp pháo trên các chiến hạm của Đế Quốc đều cất tiếng ‘đồng ca’, những luồng sáng đủ màu sắc đan chéo nhau dệt thành một chiếc lưới ánh sáng rực rỡ, đẹp mắt và cũng nguy hiểm chết người chụp về phía những chiếc chiến đấu cơ của Đồng Minh đang tiến tới.



Thụy Sâm vừa điều khiển chiến đấu cơ, nhẹ nhàng tránh né những luồng sáng năng lượng vừa không ngừng nhìn quanh để tìm một khe hở cho phép anh dẫn đội đột kích, càng tiếp cận với hạm đội địch, những luồng sáng năng lượng càng lúc càng dày đặc, một số Tia Chớp không thể tiếp tục chịu đựng hỏa lực của đối phương đành phải rời khỏi đội hình, chuyển hướng bay ra ngoài tầm hỏa lực chờ năng lượng dùng cho màn chắn phục hồi.



“Đây là lần đấu tiên tôi mới gặp phải hỏa lực phòng ngự dày đặc như thế này!” Một phi công trẻ lắp bắp nói, có điều cậu ta nói lên tiếng lòng của nhiều người.



“Chia ra thành các tốp, đừng tụ lại một chỗ, tìm khe hở trong màn hỏa lực phòng ngự của địch, tấn công từ nhiều hướng! A…!” Thụy Sâm đột nhiên nhíu mày, anh nhìn thấy hàng loạt các điểm màu vàng xuất hiện trên màn hình rada, đó là ngư lôi được phóng đi bởi đội ngũ tấn công của thiếu tá Trent, tuy trước khi giao chiến thiếu tá đã có lời cảnh báo trước với các phi công trẻ của hạm đội 9, chú ý về cự ly phóng ngư lôi, nhưng do các chàng trai này thông thường đều là lần đầu tiên phải đối mặt với hỏa lực dày đặc như thế này, nhìn các bạn xung quanh hoặc bị bắn hạ hoặc bị buộc phải rút lui, trong cơn hoảng loạn, không ít người ấn vội nút phóng ngư lôi, sau đó vội vã lảng ra xa khu vực chết chóc rực lửa ấy.



Không chỉ có thế, việc nhóm tấn công của hạm đội 9 phóng ngư lôi cũng gây ảnh hưởng đến liên đội Tuy-lip, một số phi công trẻ không giữ nổi bình tĩnh đã phóng luôn ngư lôi của họ. Đến khi Thụy Sâm hét lên lệnh cho các phi công không được lãng phí ngư lôi ở cự ly này, phải đến gần mới phóng thì đã tương đối muộn, anh chỉ còn cách trương mắt nhìn những quả ngư lôi ‘chậm rãi’ lướt về phía hạm đội Đế Quốc đang bắn như tát nước ra xung quanh, ở cự ly này, Thụy Sâm chẳng hy vọng gì những quả ngư lôi ấy có thể thành công, bởi lẽ Đế Quốc có thừa thời gian để đối phó với chúng.



Đúng như anh đoán, với trận hình phòng ngự dày đặc, toàn bộ hỏa lực của Đế Quốc đều tập trung vào những quả ngư lôi, tuyệt đại đa số chúng đều không đi hết được hành trình, phần lớn bị phá hủy từ khi còn cách mục tiêu khá xa. Chiếc chiến liệt hạm mà hạm đội 9 tấn công trúng hai quả ngư lôi, còn chiếc mà các phi công của Thụy Sâm nhắm vào chỉ trúng có mỗi một quả, tuy nhiên khiến cho màn chắn năng lượng của tàu bị giảm đi nhiều nhưng chưa thể khiến nó bị xây xước gì.



Tấn công như thế này không giống chút nào với trận tập kích tàu Bảo Lũy của họ lần trước, lần ấy tàu Bảo Lũy bị thương, chỉ có hai chiếc tuần dương hạm hộ tống, và trên hết, nó bị đánh bất ngờ trong tư thế hành tiến, còn lần này Đế Quốc có hơn chục chiến hạm, đã tạo thành đội hình phòng thủ dày đặc, đặc biệt là ba chiếc chiến liệt hạm, hỏa lực của chúng giao nhau tạo thành một lưới lửa dày đến mức tát nước không lọt.




Nhưng đợt tấn công bằng ngư lôi hoàn toàn không phải là vô dụng, chí ít chúng cũng thu hút sự chú ý của hạm đội Đế Quốc, phân tán hỏa lực phòng ngự của địch. Điều này tạo cơ hội cho các Tia Chớp có khe hở tiếp cận, tuy chỉ là tạm thời nhưng Thụy Sâm đã rất nhanh có sự chú ý, không những lợi dụng cơ hội này để giáng một đòn nặng nề vào xương sống của hội hình chiến liệt hạm của Đế Quốc, nếu không đến khi Đế Quốc lại tập trung sự chú ý đến chiến trường, lần này các anh sẽ phải chiến đấu vô cùng gian khổ.



“Theo tôi!” Thụy Sâm nghiến răng dẫn đầu đội hình gồm 6 chiếc Tia Chớp, nhân một khe hở trong lưới lửa phòng ngự xuyên vào, mũi chiến đấu cơ nhắm thẳng vào một chiếc tuần dương hạm nhưng thực ra mục tiêu của anh lại không phải làn nói.



Thực ra Thụy Sâm muốn dùng chiếc tuần dương hạm để che bớt cho hỏa lực của các chiến hạm khác, như thế tạm thời bọn họ chỉ phải chống đỡ với hỏa lực của một chiến liệt hạm và hai tuần dương hạm, sau đó khi tiếp cận tuần dương hạm lập tức làm một động tác quạt gấp, lao thẳng vào chiếc chiến liệt hạm trước mặt.



Chiêu thức tuy vô cùng cũ, nhưng cũng khá thành công, chỉ có một chiếc Tia Chớp bị thương phải thoát ly khỏi đội hình, còn năm chiếc còn lại mặc dù màn chắn đã bị vô số hỏa lực bắn trúng, năng lượng của màn chắn gần như tiêu hết nhưng vẫn can đảm bám sát theo Thụy Sâm. Cự ly giữa hai bên đã quá gần, gần đến mức Thụy Sâm có thể nhìn thấy trên màn hình thân tàu khổng lồ màu trắng, đồng thời máy tính cũng thông báo cho anh biết tên của mục tiêu” Chiến liệt hạm Phản Kích.”



Chiến liệt hạm phản kich dương nhiên hiểu sự ngu hiểm của vị khách không mời mà đến này, toàn bộ hỏa lực bên mạn tập hợp nhắm vào đội hình thọc sâu của Đồng Minh, trong đó người ở vị trí dẫn đầu là Thụy Sâm, trong tay anh, chiếc chiến đấu cơ Tia Chớp liên tục làm những động tác chao đỏa, chòng trành để tránh né vừa điều khiển ngư lôi lượng tử khóa mục tiêu.



“Phóng!” Thụy Sâm đã chờ giây phút này từ lâu rồi, anh nghiến răng siết cò súng, những quả ngư lôi nối đuôi nhau liên tiếp phóng ra, nhắm về phía chiếc chiến liệt hạm lao tới, ngay khi quả ngư lôi cuối cùng phóng đi, Thụy Sâm lập tức kéo cần lái cho chiến đấu cơ ngóc lên, chuẩn bị thoát ra khỏi khu vực nguy hiểm.



Nhưng đúng lúc đó, màn hình trước mặt anh biến thành màu đỏ, tiếng chuông cảnh báo rít lên đinh tai nhắc óc, chiếc chiến đấu cơ quay cuồng như một chiếc lá giữ dòng xoát hung hã, không thể khống chế được mà lao thẳng về phía chiếc chiến liệt hạm của Đế Quốc.



“Tuy-lip 01! Thoát khỏi chiến đấu cơ!” Không do dự, lần đầu tiên trong đời nhưng Thụy Sâm vẫn rất nhanh vồ lấy chiếc khóa kéo màu vàng-đen nổi bật bên thành khoang lái và kéo mạnh để phóng ra ngoài.



Chỉ có điều anh không sao hiểu nổi vì lý do gì mình bị bắn trúng? Màn chắn năng lượng phía trước của Tia Chớp vẫn còn gần 30%, mọi hệ thống đều hoạt đông bình thường, vậy mà chỉ trong nháy mắt tất cả đều hỏng cả.