Tinh Không Chi Dực

Chương 224: Núi hoang rừng thẳm không lối thoát… (1)










"Thế nào? Đã nghĩ ra cách nào chưa?" Một đôi tay mềm mại đặt lên đầu vai Thụy Sâm, những ngón tay bóp nhẹ, khiến đôi vai mỏi nhừ của anh được thả lỏng một chút.



"Chưa, vẫn chưa có cách nào" Thụy Sâm lắc đầu cười khổ, anh tạm gạt sang một bên mớ tư liệu, tựa lưng vào ghế ngồi, ngả cái đầu đã trở nên đau buốt ra sau, hưởng thụ cảm giác thoải mái đến từ đôi tay của người yêu đang xoa bóp trên vai



" Không cần gấp, nếu có thể dễ dàng tìm ra cách nào đó để định ra được kế hoạch có thể tiêu diệt cả một hạm đội, thì chiến tranh có khác nào trò đùa." Sonia nhẹ giọng nói, những ngón tay cô bóp nhẹ lên đôi vai người yêu, lúc nhanh lúc chậm, cố làm cho anh có được sự thoải mái nhất.



"Đúng vậy, cả một hạm đội hùng hậu với trọn vẹn bốn thái không mẫu hạm và đầy đủ chiến đấu cơ không thiếu thứ gì, tuy rằng không bằng các hạm đội liên hợp của Liên Bang với quy mô 6-7 thái không mẫu hạm, nhưng, bọn ta cũng có phải là Liên Bang đâu cơ chứ, Đồng Minh từ trước tới nay đã bao giờ thử giao chiến với những hạm đội Đế Quốc có quy mô kiểu đó đâu." Thụy Sâm nhắm nghiền hai mắt lại, từ từ nói.



"Nhưng chẳng phải các anh cũng từng tiêu diệt hạm đội 5 của Đế Quốc sao?"



"Lần đó có thể nói là số hên cộng thêm điều kiện thuận lợi, tổng hợp nhiều nhân tố khác nhau mới có thành công, nói thẳng ra đó chỉ là một loại quỷ kế, không có khả năng lặp lại lần thứ hai đâu."



"Thật không đấy? Vậy Trân Châu Cảng thì sao? Có tính là một loại quỷ kế hay không?" Sonia hỏi ngược lại.




"Cũng coi như thế đi." Thụy Sâm miễn cưỡng thừa nhận," Nhưng hai lần đó không hoàn toàn giống nhau."



"Theo em thấy, cũng chẳng khác nhau mấy." Sonia ngừng tay lại, từ từ nói." Thắng lợi là thắng lợi, bất luận dùng phương thức gì, người xưa có câu mèo trắng mèo đen, có thể bắt được chuột là mèo tốt, ông bà cũng có quy định phải sử dụng phương thức gì để bắt chuột mới là mèo tốt đâu."



Áp đầu xuống bên vai Thụy Sâm, cô nở một nụ cười rồi nói "Đằng sau hai chiến thắng thần kỳ đó, em không nhìn thấy quỷ kế gì mà là khả năng nắm bắt cơ hội của anh."



" Cơ hội?" Thụy Sâm có chút đăm chiêu nói." Nhưng mà, đối với hạm đội của Absurd, anh không nhìn thấy có cơ hội nào cho chúng ta lợi dụng."



"Không phải là không có, chỉ là anh chưa nghĩ tới?"



"Em nhất định có ý tưởng gì hay phải không?" Thụy Sâm vui sướng hỏi.



" Không!" Sonia lắc lắc đầu, phủ nhận nói." Em không có, nếu có em đã sớm nói rồi."



" Này không phải là nói vô ích sao?" Thụy Sâm lại nhụt chí, bạch cao hứng một hồi.



"Cái gọi là cơ hội, không phải nằm ngay trước mặt anh, lấy ví dụ như trận tiêu diệt hạm đội 5 của Đế Quốc, ai chẳng thấy hành tinh thể khí đó, mỗi người cũng đều biết sự nguy hiểm của đám tinh vân đó, cũng hiểu được hạm đội Đế Quốc đang ở bên ngoài. Vì cái gì mà chỉ có anh mới nghĩ tới cách dùng ngư lôi lượng tử phá hủy hành tinh? Còn cả trận đánh Trân Châu Cảng. Tất cả những ai tham gia hội nghị đều biết pháo chủ lực của nó có vấn đề, mọi người đều có tin tức giống như anh, nhưng như ai có thể nghĩ đến cách đánh tráo phụ tùng? Đối với hạm đội của Absurd cũng thế, trước mắt cũng có điểm có lợi cho chúng ta, đó là trong những trận đánh trước, chúng ta đã tiêu diệt một phần quan trọng của hạm đội mà hắn phái đi trước, hiện giờ kẻ địch vẫn còn rất mạnh, nhưng so ra vẫn kém hơn vài ngày trước..."



" Thì chúng ta đã nói......" Thụy Sâm nhịn không được cắt ngang lời của Sonia, lợi thế này đã được mọi người nghiên cứu kỹ rồi còn gì?



"Em biết trong khoảng thời gian này mọi người đều tích cực tìm phương án theo hướng đó, em cũng biết cuối cùng không có kết quả, nhưng theo trực giác của mình, em cảm thấy anh cần tiếp tục suy nghĩ theo hướng đó." Sonia bình tĩnh nói ra ý nghĩ của cô.



" Trực giác?" Thụy Sâm một nở nụ cười,"Anh thiếu chút nữa là quên Phi Luân đã từng nói trực giác của em luôn luôn đúng." Ngồi thẳng người lên, anh nói tiếp "Được rồi, nghỉ ngơi đủ rồi, lại một lần nữa bắt đầu công tác, lần này cho trực giác của em dẫn đường, hy vọng anh có thể tìm được cái cơ hội gì đó ở trong này."



…………………………..



" Đừng nói quỷ kế, ngay cả nhân kế cũng không có......"



"Cơ hội ơi là cơ hội, ngươi lặn xuống cũng sâu quá đấy, ngoi đầu lên thở một hơi cho ta coi nào......"



Thời gian chầm chậm trôi qua, trong căn phòng chỉ có tiếng cười khổ, tiếng càu nhàu và thở dài của Thụy Sâm, gần đến cuối buổi sáng, anh đành giơ hai tay lên đầu, không thể không thừa nhận là mình đã hết cách.




"Làm sao bây giờ? Chẳng nhẽ cứ thế trả lời phu nhân Almeida?" Sonia cố ý hỏi.



“Ơ......" Thụy Sâm khựng lại, anh do dự nói "Thôi, cứ nghĩ thêm một chút nữa, nếu khi đến thiên hà XY-1987 mà còn không có tiến triển gì, chúng ta cũng đành báo cáo với phu nhân thế vậy, anh đã trao đổi qua với bà, phu nhân có thể hiểu sự khó xử và tình thế trước mắt của chúng ta."



"Anh đã từng nói chuyện với phu nhân?" Sonia hỏi khẽ "Khi nào thế?"



"Ngay sau khi nhận được mệnh lệnh của phu nhân," Thụy Sâm nói "Anh càng nghĩ lại càng cảm thấy không hợp lý, cho nên anh lợi dụng quyền hạn của huân chương, trực tiếp báo cáo vượt cấp với phu nhân."



"Còn nội dung thì…" Thụy Sâm nhìn Sonia một cái," Sonia, anh hỏi em trước, tuy rằng mệnh lệnh là nhất định phải chấp hành, nhưng em có cảm thấy trong thời điểm này, chúng ta nhất định phải tiêu diệt hạm đội của Absurd sao?"



Sonia không trả lời mà chỉ khẽ cười, đã quá quen với nụ cười ranh mãnh của cô gái, Thụy Sâm hiểu ngay "Giỏi nhỉ! Thì ra từ đầu em đã nghĩ ngay như thế có phải không? Vì cái gì không nói sớm?"



"Thì k không phải bây giờ người ta đang nói sao?” Cô nàng lườm yêu một cái, trong ánh mắt mang theo một tia giảo hoạt." Phu nhân hiện tại đã tỉnh táo lại chưa?"



"Ổn rồi!" Thụy Sâm gật gật đầu," Mặc dù sự tàn sát tù binh khiến chúng ta vô cùng phẫn nộ, nhưng để cảm xúc ảnh hưởng đến quyết định, bất luận như thế nào đều là không sáng suốt, ngay như phi công bọn mình, mỗi khi sắp tiến vào trận chiến đều cố điều chỉnh cảm xúc, để bản thân bình tĩnh trở lại, chỉ có giữ được trì lý trí và bình tĩnh, không để cảm xúc ảnh hưởng, trong hoàn cảnh phức tạp mới có thể đưa ra phán đoán và quyết định chính xác."



Anh đứng lên," Hiện tại, nhiệm vụ quan trọng nhất của chúng ta không phải là tìm cách tiêu diệt hạm đội của Absurd, mà là tìm cách yểm hộ đội tàu vận chuyển thuận lợi đến thiên hà Alaska để thành lập bộ tổng chỉ huy mới của Đồng Minh, hạm đội của Absurd chúng ta sẽ tính số sau"



Anh cười cười nói tiếp" Thật ra anh cảm thấy, cho dù không nói, phu nhân cũng sẽ ý thức được điều đó rất nhanh, bà là một người phụ nữ phi thường, nếu chỉ dựa vào cảm xúc để ra quyết định, chắc chắn bà đã không thể trở thành lãnh đạo tối cao của Đồng Minh, hoặc là Đồng Minh cũng đã sớm bị Đế Quốc tiêu diệt rồi."



"Nếu phu nhân đã hiểu ra, vậy sao anh còn phải......" Sonia tò mò hỏi.



" Chuyện Absurd giết hại tù binh bất luận như thế nào cũng phải bắt hắn trả giá, không phải hiện tại, thì là tương lai, nhưng cũng như em nói, hiện tại hạm đội của hắn đã bị suy yếu nghiêm trọng, ngoài ra, quân ta còn có một lợi thế là Absurd đang ở trong một thiên hà mà hắn không quen thuộc, cho nên phu nhân tuy rằng đồng ý nhiệm vụ chính là yểm hộ cho đội tàu vận tải thoát khỏi sự truy kích của Đế Quốc, nhưng cùng hy vọng có thể nhân cơ hội này tìm cách nào đó, trong điều kiện thích hợp bắt hạm đội của Absurd trả nợ máu, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là không ảnh hưởng đến nhiệm vụ chính."



" Cho nên phu nhân lại đem hy vọng đặt lên trên người anh? Mong rằng những kỳ tích của anh có thể lại đến một lần?"



" Đúng vậy," Thụy Sâm nhún vai," Xem ra từ nay về sau anh nên giả ngây một chút, nếu không không chừng lần sau phu nhân có lẽ sẽ giao cho anh một nhiệm vụ kiểu như lấy đầu tướng địch giữa đám vạn quân, đem Đế Quốc nguyên thủ Steve đệ tam bắt sống đem đến cho bà cũng nên."



Sonia bật cười khanh khách rồi trêu "Như thế chẳng phải là hay sao, không những đem lại thắng lợi cho Đồng Minh mà còn tạo ra một thời kỳ hòa bình lâu dài giữa Đế Quốc và Liên Bang, có thể nói là, hy sinh một người vì hạnh phúc vô số người."




"Em......" Thụy Sâm làm bộ tức giận chộp lấy tay người đẹp kéo Sonia ngồi lên đùi mình,"Xem ra lần trước trừng phạt còn chưa đủ, không cho em một bài học là không được, coi này…."



Đôi tay tội ác nhanh nhẹn và thành thạo luồn qua vạt áo quân phục của cô gái, lướt qua chiếc eo thon, lượn lên bộ ngực căng phồng, đầy đặn, hia ngọn ngọc phong bị biến dạng liên tục, đến khi cô gái toàn thân như nhũn ra, hổn hển cầu xin tha thứ mới thôi......



"… Được rồi, em biết lỗi rồi, khi nào có thời gian, phạt em nặng hơn cũng được mà, phải không?" Đôi mắt mơ hồ, ánh mắt long lanh với sắc mặt ửng hồng, cả người Sonia nhũn ra ở trong lòng Thụy Sâm.



"Ừ, thế còn nghe được." Thụy Sâm cười có chút ám muội," Anh sẽ nhớ kỹ những lời này."



"Như vậy, theo đánh giá của anh, trong ngắn hạn tạm thời là không có gì biện pháp gì xử lý hạm đội của Absurd sao?" Sonia quay lại chuyện chính.



" Anh nghĩ là mọi sự tình đều có tính hai mặt, tuy rằng chúng ta có một chút lợi thế, nhưng mặt khác, điều đó cũng khiến hạm đội của Absurd hành động cẩn thận, lực lượng địch tuy suy yếu nên không tản ra, hoàn cảnh xa lạ khiến toàn bộ chiến hạm địch phái ra số lượng lớn chiến đấu cơ trinh sát và tuần tra, chúng ta rất khó tới gần mà không bị phát hiện, điều này hạn chế các hoạt động phục kích, kiềm chế, dụ địch, nghi binh , hơn nữa hành động của chúng ta cũng đã bị đội tàu vận chuyển kiềm chế, ngư lôi xung động năng lượng không có hiệu quả hạn chế tối đa các chiến thuật có thể lựa chọn, cường công hạm đội của Absurd, thậm chí thiếu cẩn thận một chút, sẽ khiến chính chúng ta cũng bị cuốn vào." Thụy Sâm thở dài," Chỉ tính riêng hạm đội của Absurd có đến bốn thái không mẫu hạm, không phải là thứ mà hạm đội chúng ta có thể đối phó được, ấy là chưa nói đến các hạm đội Đế Quốc ở thiên hà New Siberia sẵn sàng chi viện."



Bỗng nhiên Thụy Sâm nhíu mày, trầm mặc không nói một lúc, điều này khiến cho Sonia chú ý," Thụy Sâm, làm sao vậy?"



"Không có gì, chính là vì phiền lòng hạm đội Đế Quốc mà thôi, chúng ta chưa có kinh nghiệm đối phó với hạm đội mạnh như thế." Anh ngẫm nghĩ rồi nói "Sonia, nếu là Liên Bang, thì sẽ đối phó thế nào?"



(1) Nguyên văn: "sơn cùng thủy tẫn nghi vô lộ" là một phần của câu



Sơn cùng thủy tẫn nghi vô lộ



Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn



Ý muốn nói rằng đã đến bước đường cùng không còn cách nào khác thì lại thấy ánh sáng cuối đường hầm.



Chương sau là "Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn"