Tinh Không Chi Dực

Chương 288: Sấm sét-tia chớp!










Chiếc chiến liệt hạm của Đế Quốc cháy cuồn cuộn như một ngọn đuốc khổng lồ từ từ trượt vào tầng khí quyển, do hệ thống động lực, hệ thống màn chắn đều đã không còn hoạt động, nó không thể giảm tốc, lại càng không có cách nào dựng lên màn chắn năng lượng để bảo hộ, lớp kim loại bọc bên ngoài ma sát mãnh liệt với lớp không khí làm lóe lên những chùm sáng chói lòa rồi tan chảy ra, từ đầu đến đuôi, chiếc chiến hạm khổng lồ như một quả cầu lửa khổng lồ, toàn thân gãy ra thành nhiều mảnh rồi lao nhanh xuống nền xa mạc bên dưới.



Những người nào còn sống đã sớm thoát ra ngoài bằng các khoang cứu nạn, những người còn lưu lại đều là là những người bị thương nặng hoặc bị nhốt ở một khoang thuyền nào đó mà không có đường thoát, bọn họ đón nhận giâu phút cuối cùng của mình trong tuyệt vọng, thân thể hóa thành tro bụi theo trong những quầng lửa kinh người trên bầu khí quyển và tan ra trong cát bụi xa mạc...



Chiến liệt hạm Lôi Bạo, tên của chiếc tàu đang rơi xuống là kỳ hạm của hạm đội Đế Quốc, sự diệt vọng của nó đồng thời đặt dấu chấm hết cho phân hạm đội này của Đế Quốc. Nó là chiếc chiến hạm chủ lực cuối cùng bị phá huỷ, mặc dù không thể nói bọn họ chiến đấu không dũng cảm, nhưng số lượng chiến đấu cơ của Đồng Minh chiếm ưu thế, gần như là gấp hai lần, thêm vào đó là tính năng của chiến đấu cơ và tố chất của phi công khiến cho ưu thế đó càng được nhân lên nhiều lần, cho nên, quân phản loạn từ đầu đến cuối đều áp chế hạm đội Đế Quốc, nắm giữ quyền chủ động trên chiến trường ngay từ những giây đầu tiên, sau khi đại đa số chiến đấu cơ bị đánh rơi, toàn bộ các chiến hạm hộ tống đều bị phá huỷ, chiến liệt hạm Lôi Bạo đối mặt với vô số chiến đấu cơ địch đến từ bốn phương tám hướng, kết cục của nó cũng đã được quyết định.



"Xem kìa, nó cháy như một quả pháo hoa khổng lồ, đáng đời, chết đến nơi rồi còn ngoan cố chống lại." Một phi công Đồng Minh hả hê nói, trong quá trình tấn công hạm đội địch, sự ngoan cố chống cự của chiếc chiến liệt hạm khiến cho Đồng Minh tổn thất sáu chiếc Tia Chớp, ngoài ra còn có bảy chiếc bị thương nặng, thật sự là khiến các phi công sót ruột.




" Đừng nhiều lời, hay anh hy vọng hạm đội Đế Quốc vừa thấy chúng ta xuất hiện liền phát tín hiệu đầu hàng, bây giờ chưa phải là lúc xem pháo hoa, đội trưởng Thụy Sâm yêu cầu chúng ta giữ bình tĩnh, chúng ta còn cần phải áp chế căn cứ quân sự của Đế Quốc, liên đội Thiên Sứ hiện đang chiến đấu một mình, đây là cơ hội để cánh đàn ông chúng ta ra tay trợ giúp."



"Rõ! Lôi Điểu 01."



Tiêu diệt xong phân hạm đội này của Đế Quốc, trận tấn công hành tinh Hyde cơ bản mà nói đã xác định phần thắng. Đồng Minh kéo léo lợi dụng sự vận động của hành tinh Hyde để đột nhiên cho hai chiếc tuần dương hạm xuất hiện ở bề mặt bên kia hành tinh, hạm đội Đế Quốc đang tuần tra trên quỹ đạo lập tức rời khỏi tuyến yểm trợ của căn cứ để truy cản. Nhân cơ hội đó, hạm đội độc lập cơ động số 5 lập tức tập trung liên đội Tuy-lip, liên đội Lôi Điểu, cộng thêm trung đội Hắc Kỵ Sĩ cùng trung đội Tuyết Lang tạo thành ưu thế tuyệt đối về số lượng chiến đấu cơ, thực thi tập kích hạm đội Đế Quốc, còn liên đội Thiên Sứ phụ trách ngăn chặn các chiến đấu cơ rời khỏi căn cứ để tiếp viện. Tuy rằng, dùng một liên đội chặn đánh hai liên đội địch là hơi có chút mạo hiểm, nhưng Thụy Sâm và Sonia đều đã nghĩ đến điều đó, bọn họ dùng liên đội Thiên Sứ vốn có những phi công xuất sắc nhất, dùng ưu thế chất lượng để bù đắp sự yếu kém về số lượng so với Đế Quốc. Hơn nữa nhiệm vụ chính cũng không phải là tấn công mà là kiềm chế. Chiến đấu cơ địch từ lúc xuất kích đến khi có mặt ở chiến trường cũng cần thời gian, không thể xuất hiện trong nháy mắt, thêm vào đó là cố gắng rút ngắn thời gian tiêu diệt hạm đội Đế Quốc.... Với nhiều nhân tố có lợi đến thế, thực tế chiến đấu không khó khăn như tưởng tượng ban đầu.



Nói chung là mọi việc diễn ra hết sức thuận lợi, ít nhất là không có gì vượt ra khỏi kế hoạch ban đầu của bọn họ, liên đội Thiên Sứ ung dung với thế ‘lấy nhàn nhã đánh mệt mỏi’ giáng cho thê đội tiếp viện của Đế Quốc một đòn choáng váng. Vừa mới chạm súng không bao lâu, trận đánh tiêu diệt hạm đội Đế Quốc cơ bản đã chấm dứt, không đợi đến khi tàu Lôi Bạo bị hủy, sau khi đại bộ phận chiến đấu cơ Đế Quốc bị bắn rơi, Thụy Sâm đã phái trung đội Hắc Kỵ Sĩ và trung đội Tuyết Lang đi trợ giúp liên đội Thiên Sứ-- khi đó lực lượng giữa hai bên đã tương đối cân bằng, đợi đến khi tàu Lôi Bạo mất hoàn toàn sự khống chế, trôi dạt xuống hướng hành tinh Hyde, đại bộ phận Tia Chớp lại một lần nữa được phái đi, do Robert Parnell suất lĩnh, gia nhập trận chặn đánh.



Còn có một bộ phân Tia Chớp, dưới sự dẫn dắt của Thụy Sâm, yểm trợ các chiến hạm đang oanh kích bề mặt hành tinh Hyde từ trên quỹ đạo. Nhiệm vụ này, Thụy Sâm lúc đầu đã phân công cho người khác, anh muốn dẫn quân đến trợ giúp cho Sonia, có điều ý kiến này lập tức bị mọi người phản đối, vốn số chiến đấu cơ địch cũng đã không nhiều, có thể nói là ‘người thì đông, gạo thì ít’, đã có một siêu Ace như Sonia, dẫn theo hầu như nguyên vẹn trung đội Lam Thiên Sứ vốn toàn Ace, bây giờ lại thêm một siêu Ace nữa tham gia, làm gì còn cơ hội cho người khác, nói theo cách của Robert Parnell là tốt xấu gì cũng phải chừa lại chút cơm thừa canh cặn cho các huynh đệ tỷ muội với, sao lại để ‘người nhà’ bao tất thế…



Bất đắc dĩ Thụy Sâm đành phải ‘tiu nghỉu’ dẫn dắt một bộ phận phi công cũng hậm hực như anh, vo ve quanh đội tàu đột kích tiến vào tầng khí quyển, hai tuần dương hạm dừng lại ở trên quỹ đạo hành tinh oanh kích hệ thống phòng không và màn chắn năng lượng của Đế Quốc trên mặt đất, bởi vì không bị loại vũ khí có uy lực mạnh như pháo đồng bộ quỹ đạo quấy nhiễu, cường độ màn chắn cũng quá kém, đến khi chiến đấu cơ và tàu đột kích tiến vào tầng khí quyển, bọn họ vui sướng nhận được tin màn chắn đã bị phá hủy.



"...... Chúc may mắn, Tuy-lip 01, hy vọng khi các bạn trở về, trên tàu có thể có thêm vài người."



"Cám ơn, tôi cũng hy vọng như thế, một lát nữa chúng ta sẽ biết ngay mà. Hết!"



Thụy Sâm không muốn lạc quan tếu, mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, tuy rằng bọn họ đã sớm an bài, bên tình báo cũng báo cho biết mọi bố trí đều thuận lợi, cho đến hiện nay đúng là mọi việc đều khá thuận lợi thật, nhưng mấu chốt là cứu người, nếu không thể đem Dranov an toàn trở về mọi thứ coi như thất bại, hiện anh không thể nắm chắc có chuyện gì đã xảy ra dưới hầm, điều này nằm ngoài tầm khống chế của anh.




Một vài tia sáng màu đỏ và xanh xẹt bên khoang lái khiến Thụy Sâm chú ý, còn một số nhỏ các ụ phòng không mặt đất vẫn chưa bị phá hủy, điều này nhắc nhỏ Thụy Sâm bọn họ còn có nhiệm vụ chưa hoàn thành.



" Đội trưởng, bọn chúng vẫn còn nổ súng." Một phi công hưng phấn kêu lên, vẻ hậm hực vừa rồi đã tạm thời biến mất mất, dù sao bọn họ cũng rất ít gặp phải nhiệm vụ công kích mặt đất. "Để bọn này giải quyết chúng đi."



"Được, đi thôi, Tuy-lip 09, 10, 11 đi theo tôi tiếp tục yểm hộ tàu đột kích, những người khác tản ra, tự do công kích, nhớ kỹ các động tác bình thường vẫn huấn luyện, tác chiến trong hành tinh khác hẳn với tác chiến trong vũ trụ, nếu có ai đó dám lao đầu xuống đất, về sau đừng bao giờ nói là lính của tôi nghe chưa." Thụy Sâm cười cười dặn dò, tuy rằng xung quanh không phát hiện chiến đấu cơ địch, nhưng cẩn thận vẫn hơn, đi theo tàu đột kích để tránh phát sinh những chuyện ngoài ý muốn.



" Không bao giờ! Đội trưởng! Hơn nữa nếu lao đầu xuống đất rồi bọn này còn có thể còn sống để mà khoe khoang sao?"



Các phi công vừa trả lời vừa tản ra, những chiếc Tia Chớp thoát ly biên đội yểm hộ tàu đột kích, gia tốc lao về những tháp phòng không vẫn còn phun lửa.



" Biết là tốt rồi, còn nữa" Thụy Sâm vẫn không ngừng nhắc nhở "Đừng xúc động quá, chú ý tránh né, đối phương chỉ còn có mấy tháp phòng không đơn lẻ, mật độ thưa như thế, nếu kẻ nào còn bị hỏa lực đối không của địch bắn trúng, các ngươi nên biết ta sẽ thưởng cho kẻ đó những gì chứ?"



Có điều, lời nhắc nhở của anh là dư thừa, với năng lực của các phi công này, một khi không có chiến đấu cơ địch yểm hộ, tháp pháo lại không có màn chắn bảo hộ, hỏa lực cũng không đủ dày đặc, mục tiêu thì cố định lù lù trên mặt đất, căn bản là không có vấn đề gì, chỉ một đợt tấn công, những chùm sáng lao từ dưới đất lên biên mất, thay vào đó là mấy cuộn khói cuồn cuộn bốc lên.



" Mục tiêu đã được quét sạch, tuyến đường hạ cánh đã mở, Turner, đến phiên các cậu." Thụy Sâm thả nhanh ngón tay bóp cò, chiếc Tia Chớp phóng ra chùm sáng chuẩn xác đánh trúng mục tiêu, có mất kiến trúc cao tầng sụt xuống – đó là tháp điều khiển, tháp lính canh, trong mắt anh, cùng với những chùm tia sáng phóng xuống khiến mục tiêu hoàn toàn phá hủy, còn có một đám người đang hoảng loạn chạy trối chết.



Tàu đột kích điều chỉnh tư thế, bắt đầu hạ cánh, chỉ còn sót lại vài tên cảnh vệ ngoan cố chống cự cũng vô dụng, phần lớn bị hỏa lực mạnh của tàu đột kích hủy diệt, vũ khí trong tay bọn họ cũng căn bản không thể uy hiếp đến tàu đột kích, huống chi phía trên còn có Tia Chớp yểm hộ, tàu đột kích vừa hạ cánh, những bóng áo trắng của các lính đột kích nhanh nhẹ nhưng nhịp nhàng và có bài bản lao ra, họ rất nhanh hoàn toàn khống chế các khu kiến trúc trên bề mặt, đồng thời cùng yểm hộ nhau tiến vào hầm......




--------------------------------------------------



" Đây là cái gì?" Dranov tò mò nhìn vật thể nhỏ đang phát ra những ánh sáng xanh lấp lóe trên tay hai người bạn Đồng Minh.



"Thiết bị định vị bằng sóng xung, có thể cho lực lượng tiếp viện biết vị trí của ta." Một người trả lời ngắn gọn.



" Không thể nào tin được, cả thứ này mà các người cũng có thể mang vào đây sao?" Dranov quả thực không thể tin được.



" Chúng ta đương nhiên là có biện pháp, cẩn thận," Một chùm sáng màu đỏ lóa lên từ phía của hầm, tiếp đó là một tiếng kêu thảm thiết, hai người bạn mới của Dranov ngồi xổm xuống kéo anh ta vào sau một khối đá lớn, cảnh giác chĩa súng về phía của hầm.



Trong bóng đêm, mấy cái bóng người dán sát vào vách đá, yểm hộ lẫn nhau xuất hiện trong đường hầm, phía sau tựa hồ còn có nhiều nữa, Dranov không nhìn ra bọn họ là loại người nào, chỉ mơ hồ cảm thấy, những người đó đúng là đang hướng về nơi mà bọn họ lẩn trốn, cùng với khoảng cách càng ngày càng gần, sự căng thẳng khiến Dranov cảm thấy quả tim như sắp vọt lên đến cổ họng, hiện tại ông ta chỉ có thể chờ mong, bọn họ không bị phát hiện, có lẽ, hai người bạn Đồng Minh có thể lợi dụng bóng tối cho đối phương một đòn bất ngờ.



Đáng tiếc, bọn họ đã sớm bị thiết bị nhìn ban đêm của đám người kia phát hiện, những bóng đen ngừng lại một chút, xem xét một thiết bị mang theo rồi một thanh âm truyền đến, "Tia Chớp!"



Dranov có thể nghe được tiếng thở phào như vừa trút xong gánh nặng của hai người bạn bên cạnh, bọn họ thoải mái đứng dậy "Sấm Sét! Thật tốt quá, rốt cục các người đã đến."