Tinh Không Chi Dực

Chương 318: Chạy trốn (1)










Thượng tướng Steve một lần nữa xuất hiện trong khoang chỉ huy, lúc này những cảm xúc như xấu hổ, buồn bực, suy sụp với nét mặt khó coi đều đã biến mất...có lẽ chúng đều được đem đè nén xuống tận đáy lòng của ông ta, thậm chí trên mặt thượng tướng còn xuất hiện vẻ tươi cười đã lâu không thấy. Có điều, ‘nụ cười của thượng tướng’ lại khiến cho những người đã làm việc lâu bên cạnh ông ta thêm lạnh xống lương, ai cũng cúi gằm mặt xuống, ngay cả thở mạnh cũng không dám, nụ cười ấy thật sự quá mất tự nhiên, nếu có khả năng, bọn họ thà nhìn thấy một khuôn mặt nổi giận của tướng quân còn ‘dễ chịu’ hơn.



Mọi người trong phòng đều biết, thượng tướng Giro Steve vừa được Nguyên Thủ triệu kiến, đương nhiên là trên đường dây mật ở trung tâm thông tin. Xét rằng đức Nguyên Thủ vĩ đại cùng hàng loạt các vị tai to mặt lớn của Đế Quốc như đại thần, nghị sĩ vừa rồi đều có mặt trên chiếc du thuyền đến dự lễ khánh thành căn cứ, không may lại gặp hai chiếc Tia Chớp của quân phản loạn to gan “phạm thượng”, tuy rằng cuối cùng cũng an toàn vô sự, nhưng dù sao cũng khiến Đức Ngài hoảng sợ, cả chiếc du thuyền thì chìm trong hoảng loạn, thậm chí một số vị khách tôn quý còn bị trầy xước sơ sơ khi tàu chuyển hướng đột ngột, cộng thêm với thái độ tức giận của Nguyên Thủ khi cuối cùng quyết định không tham gia buổi lễ vì lý do an toàn rồi trở về hành tinh New London dưới sự hộ tống của cả hạm đội, nghi thức do một gã bộ trưởng chủ trì, ông này cũng vội vàng nói vài câu lời dạo đầu rồi vội vã trao tờ chứng nhận vận hành căn cứ cho trung tướng Corleone, ông này nhận với một nụ cười méo xệch, sau đó ngài bộ trưởng cũng vội vội vàng vàng chuồn mất, để lại căn cứ lúc này đã có cái tên chính thức là căn cứ Omega, gia nhập biên chế hạm đội tác chiến của Đế Quốc.



Nghi thức được mong chờ bấy lâu bị hạ từ cấp Nguyên Thủ xuống cấp bộ trưởng, có thể nói là một trời một vực, chả trách buổi lễ long trọng cuối cùng trở thành qua loa cho xong việc, hơn nữa, sau khi đã an toàn trong căn cứ của mình, đức Nguyên Thủ lập tức triệu kiến người anh em thượng tướng của mình qua đường dây mật, hai người ‘trò chuyện’ với riêng thượng tướng, không có người thứ ba biết được nội dung, nhưng có một điều có thể khẳng định là Nguyên Thủ vừa muốn khoe khoang thành tích, vừa có ý đe dọa để củng cố vị trí nên mới cố ý mời phần đông các quan lớn lên du thuyền riêng của mình đến dự buổi lễ. Kết quả lại biến thành một cuộc hoảng loạn, hẳn Nguyên Thủ sẽ không ca ngợi tinh thần và trình độ tổ chức của người anh em rồi, biểu hiện của thượng tướng hiện tại đã có thể chứng thật điểm này.



" Vẫn chưa bắt được hai tên phản loạn khốn khiếp đó sao?" Thượng tướng vẫn giữ ‘khuôn mặt tươi cười’ nhưng nói bằng một giọng lạnh như băng, chỉ cần giọng nói của ông cũng có thể khiến nhiệt độ phòng hạ xuống dăm độ!




Thượng tướng dùng đến từ “bắt”, đúng thế, ông ta không chấp nhận bắn hạ tại chỗ hai tên phi công khốn khiếp đó, hai cái xác còn lâu mới có thể làm nguôi sự phẫn hận trong lòng, cho nên thượng tướng ra lệnh cố hết sức bắt sống. Ông ta sẽ khiến hai tên khốn đó hối hận là đã đầu thai nhầm chỗ.



Thượng tướng không tự chủ được nghĩ tới một kẻ khác, kẻ mà ông ta càng thống hận hơn, lúc ấy ông ta cũng đã muốn hắn phải sống mà không bằng chết! Kết quả là chỉ một chút sơ sẩy, tên khốn đó không những thoát mà còn trở thành vết thương vĩnh viễn trong lòng ông ta, cũng vì thế mà đã có hàng đống người phải chịu tội, lần này ông ta sẽ không phạm sai lầm như thế nữa.



" Vẫn chưa, thưa thượng tướng." Một sĩ quan Đế Quốc cẩn thận đáp," Tướng quân Willing đang chỉ huy hạm đội toàn lực tìm kiếm, nhưng tạm thời vẫn không có kết quả."



"Tìm kiếm?" Thượng tướng lạnh lùng nói," Nói như thế là đến giờ bọn chúng vẫn chạy thoát? Chúng ta có nhiều Tỏa Nhãn như vậy, các căn cứ quân sự trang bị nhiều rada như vậy, còn có nhiều chiến đấu cơ như vậy để làm gì? Sao lại để cho hai chiếc chiến đấu cơ địch chạy thoát ngay trước mắt."



"......Cái này...... Thượng tướng, chỉ là tạm thời, bọn chúng sẽ chạy không được xa đâu....." Viên sĩ quan Đế Quốc xấu hổ nói.



" Chỉ huy, chiến đấu cơ địch là vì trốn vào khu vực khe núi Brahmaputra, sau đó chúng ta không còn thu được tín hiệu của chúng trên rada nữa," Thượng tá Riley kiên trì giải thích " Khe núi Brahmaputra là nơi có điều khiện địa hình phức tạp nhất trên hành tinh New London, hoàn cảnh ở đó hầu như còn nguyên thủy, dưới khe núi là một vùng rộng đến hàng ngàn ki-lô-mét vuông, dày đặc đầm lầy, hồ nước và các khe nứt sâu, hơn nữa quanh năm mây mù dày đặc, công thêm địa thế phức tạp, có những nơi sâu hơn 20 ki lô mét, nếu chiến đấu cơ địch lẻn đến đáy khe, chúng ta sẽ rất khó phát hiện tung tích địch."



"Hạm đội của tướng quân Willing tuy rằng đã lập tức phái ra các chiến đấu cơ loại Siêu Nữ Yêu truy kích, nhưng dù sao cũng chậm hơn đối phương, cho dù đã lệnh cho các chiến đấu cơ xuất kích với tốc độ nhanh nhất, khi chiến đấu cơ sẵn sàng thì kẻ địch đã kéo dài khoảng cách, trừ phi các lực lượng bạn ở chính diện liều chết cuốn lấy chiến đấu cơ địch thì họ mới có cơ hội đuổi kịp, nhưng không may bọn họ còn có gánh nặng bảo vệ Nguyên Thủ, không thể rời xa du thuyền, tướng quân, chiến đấu cơ của ta tuy rằng đã đuổi theo chiến đấu cơ địch vào khe núi, nhưng sau một khoảng thời gian trễ như vậy, tìm không thấy dấu vết của chiến đấu cơ địch là chuyện có thể hiểu, trừ phi có vận may, nếu không trong khoảng thời gian ngắn tôi tin rằng không có biện pháp nào để có thể nhanh chóng tìm ra địch đâu."



Ông ta đi thêm một bước, tiếp tục phỏng đoán "Chiến đấu cơ địch vừa tiến vào hành tinh liền lập tức bay về phía khe núi Brahmaputra, xem ra phi công quân phản loạn rất quen thuộc với bề mặt hành tinh New London, hắn biết chỉ có ở nơi đó mới có khả năng thoát lưới rada của chúng ta."



Nói như vậy, trong số phi công quân phản loạn rất có khả năng có người gốc ở hành tinh này, cái tên phi công danh tiếng kia chẳng phải cũng có xuất thân đúng là từ hành tinh này sao? Huống hồ, tuy rằng chỉ có hai lần tao ngộ chiến ngắn ngủi, nhưng thượng tá hoàn toàn có thể thấy, hai phi công trinh sát này có kỹ xảo điều khiển, khả năng lựa chọn chiến thuật, kinh nghiệm, trình độ xạ kích không có điểm nào là không thuộc hàng đỉnh cao, nếu chỉ là loại phi công giỏi chưa chắc đã có thể xuyên thủng tuyến đánh chặn của số đông Siêu Nữ Yêu để phá vây!




Thượng tá Riley giật mình, nói không chừng, một trong hai phi công điều khiển hai chiếc chiến đấu cơ trinh sát là hắn cũng nên.....



Vậy có cần báo cho thượng tướng hay không, ông ta có chút do dự, dù sao này đây cũng chỉ là phỏng đoán mà thôi, không có chứng cớ gì có thể chứng thật, hơn nữa theo tình huống trước mắt, tựa hồ cũng không phải là lúc thích hợp, thượng tướng đang bực như thế này lại đổ thêm dầu vào lửa làm gì, ai mà biết thượng tướng Steve sẽ phản ứng thế nào? Hơn nữa, vừa rồi ông ta đã nói phi công địch hẳn là người rất quen thuộc với hành tinh New London, thế cũng có thể xem như một lời ám chỉ, cũng không thể nói ông ta hoàn toàn không nhắc nhở......



Nếu thật sự là Hoa Tuy-lip Đen, không biết mình có được trực tiếp dẫn đội tham gia truy kích không? Thượng tá cảm thấy có chút ngứa, đây là cơ hội có một không hay, với một đối thủ có đó, trong chiến tranh có cơ hội gặp được cũng không phải là nhiều, lần trước ở thiên hà XY-1987 đã để hắn chạy trốn, thật sự là đáng tiếc.



Nhưng bây giờ đối phương đang điều khiển chiến đấu cơ trinh sát, lại còn nằm trong vòng vây dày đặc, cho dù có thể đánh bại hắn cũng thật sự không có gì đáng nói, nếu có khả năng, thượng tá muốn có một trận giao chiến đường đường chính chính, quang minh chính đại đánh bại đối phương, đem thần tượng của quân phản loạn giẫm đạp dưới chân mình...



Ánh mắt lạnh như băng của thượng tướng nhìn chằm chằm vào thượng tá Riley với vẻ trầm tư của ông ta một lúc lâu, người bình thường đứng trước mặt thượng tướng đã run lên rồi, còn ở đây lại còn ngang nhiên ‘ ngẩn người’ ra, thái độ như vậy thậm chí ngay cả trung tướng Corleone cũng không có gan. Có điều, thượng tá Riley là ngoại lệ, thượng tá người thân tín, là bộ hạ đắc lực của thượng tướng, là một trong những người mà ông ta tín nhiệm nhất, tuy rằng cách mà thượng tá nói chuyện hôm nay có thể khiến cho thượng tướng cảm thấy không hài lòng, nhưng cũng sẽ không xử lý ông ta.



" Nói cho trung tướng Willing, ông ta phải khóa chặt khe núi Brahmaputra và tìm kiếm toàn diện, nếu không qua quá trình kiểm tra, một con chim cũng không được để thoát, nếu khi chúng ta trở về mà ông ta vẫn chưa có tin tức tốt cho ta, bảo ông ta chủ động đưa đơn xin từ chức đi." Thượng tướng trầm tư một hồi, rồi mới nghiến răng nghiến lợi nói.



" Rõ! thượng tướng."



" Tướng quân!" Trung tướng Corleone nhẹ giọng dò hỏi," Chúng ta không tham gia truy lùng mà đi luôn sao?"



" Đương nhiên," Thượng tướng Steve khẽ hừ nhẹ một tiếng," Chỉ có hai chiến đấu cơ trinh sát mà thôi, dùng nhiều bộ đội làm gì? Căn cứ Omega căn bản không phải sử dụng để làm chuyện đó, hay ông muốn dùng Lạc Nhật bắn vào khe núi Brahmaputra? Món nợ này chúng ta sẽ tính với quân phản loạn."




" Rõ! Thượng tướng. Như vậy, xin chỉ thị bước tiếp theo, chúng ta sẽ đi đâu." Trung tướng cung kính hỏi.



" Hãy tính đường đến thiên hà Alaska!" Thượng tướng Steve siết chặt nắm, trong ánh mắt hiện lên khát vọng báo thù, ông ta đã sắp hết kiên nhẫn, tất cả sự nhục nhã, buồn bực, suy sụp, xấu hổ...... cuối cùng cũng có thể trút lên đầu quân phản loạn.



" Tuân lệnh, thượng tướng." Trung tướng Corleone lớn tiếng đáp, các sĩ quan Đế Quốc nghe được đoạn đối thoại, không cần tướng quân hạ lệnh đã chủ động chuẩn bị mọi công tác cần thiết.



" Bổ sung năng lượng cho ‘Kẻ tuần tra vũ trụ’, bắt đầu trình tự xuyên siêu không gian, mọi người chú ý, thời gian dự tính......."



" Năng lượng phát ra bình thường và đang tăng......"



Căn cứ Omega sau một khoảng thời gian yên lặng lại lần nữa biến mất, một lát nữa, nó sẽ lộ ra những cái răng sắc bén của mình.



Mục tiêu của nó, thiên hà Alaska – bộ tổng chỉ huy mới của quân phản loạn, những căn cứ bí mật của họ, từ sau khi các hạm đội được bổ sung đầy đủ và Đế Quốc mất quyền khống chế khu vực Quỷ Vực đã dần dần chuyển sang công khai, giờ đây, bọn họ có khả năng sẽ phải trả giá cho quyết định tự phụ và kiêu ngạo đó.