Tinh Lạc Ngưng Thành Đường

Chương 120




Viêm Phương trầm giọng nói: "Ngươi lại đây."

Thanh Quỳ giãy khỏi ma thị, bước nhanh đi tới, quỳ rạp xuống đất. Hai mắt Viêm Phương nhìn thẳng vào nàng, từ trên cao nhìn xuống, uy áp như núi. Ông hỏi: "Ngươi chăm sóc cho Tam điện hạ, vốn có công với Ma tộc. Nhưng chuyện quan hệ quan trọng này, mỗi một chữ nói ra ngươi phải tự chịu trách nhiệm cho chính mình."

Thanh Quỳ dập đầu chạm đất: "Lời nói của ta, Tôn thượng có thể để y tu khác kiểm chứng."

Viêm Phương khẽ gật đầu: "Bản tôn tạm thời tin ngươi, bước lên đây."

Thanh Quỳ lúc này mới đứng dậy, lại đi tới trước giường Triều Phong, nàng cẩn thận xem xét bệnh văn trên người Triều Phong, cuối cùng từ bên hông lấy ra một cái bình ngọc nhỏ. Nàng dùng khăn lụa thấm nước trong cái bình ngọc này, chậm rãi lau chùi cánh tay Triều Phong.

Sau một lúc lâu, có người kêu lên sợ hãi, chư ma đều sửng sốt —— chỉ thấy bệnh văn trên người Triều Phong, dưới sự lau chùi của nàng, càng lúc càng nhạt đi.

"Đây là có chuyện gì?!" Bạch Cốt phu nhân tuy rằng giả vờ không xem, nhưng khóe mắt lại vẫn chú ý động tĩnh ở đây. Lúc này bà nhịn không được phải hỏi.

Thanh Quỳ đưa bình ngọc nhỏ cho Ma tôn, nói: "Hồi bẩm Ma tôn, Bạch Cốt phu nhân, Thần Ma giao hợp rất khó sinh con, nhưng một khi sinh được con, bệnh văn trên người đứa con đó cũng sẽ khiến nó đau đớn suốt đời, vĩnh viễn không thể trừ đi. Mà bệnh văn trên người Tam điện hạ, hiển nhiên không phải mang từ trong bào thai. Càng giống như là......"

Nàng thoáng do dự, Viêm Phương trầm giọng nói: "Nói!"

Thanh Quỳ nói: "Càng giống như là có người rắp tâm bỏ thanh khí vào trong đồ ăn thức uống của ngài ấy. Bình thường sẽ không nhìn ra được, nhưng sau khi ngài ngài ấy tu bổ Quy Khư, cơ thể suy nhược. Mấy ngày gần đây, lại không có y giả chăm sóc, dù trên người đau đớn, sợ rằng cũng chỉ tưởng là do bị thương nặng mà ra. Vì thế người hạ độc tăng liều lượng thêm một chút, những vết tích này, liền dọc theo huyết quản nhàn nhạt hiện ra......"

Nàng còn chưa dứt lời, Ma hậu đã giận dữ: "Tiện tì, nơi này há có chỗ cho ngươi ăn nói bừa bãi?!"

"Im miệng!" Một tiếng gầm phẫn nộ này lại xuất phát từ miệng của Bạch Cốt phu nhân. Bà dùng sức gõ gậy xuống, hỏi: "Để đến nỗi thanh khí tiến nhập vào ma thể, là loại chuyện đau đớn cỡ nào, hiện giờ nó bị thương nặng càng như thế. Trước kia chẳng lẽ nó cũng không thể phát hiện ra sao?"

Thanh Quỳ nói: "Lượng dùng cực kỳ nhỏ, qua thời gian mấy trăm năm, tích lũy từng ngày, sẽ không dễ dàng bị phát hiện. Nhưng mà những bệnh văn này không phải bẩm sinh mà thành, Tam điện hạ hiện giờ tu vi đã vô cùng thâm hậu, chỉ cần dùng tới trọc khí đã tinh luyện qua tẩy trừ, không mất bao nhiêu thời gian, bệnh văn trên người ngài ngài ấy sẽ hoàn toàn bị thanh trừ. Đây chính là nguyên nhân chúng có thể bị lau đi."

Viêm Phương tiếp nhận bình ngọc nhỏ trong tay nàng, cúi đầu ngửi thử: "Đúng là ma khí tinh thuần."

Tuyết Khuynh Tâm che mặt khóc thút thít, nói: "Tôn thượng, xin tôn thượng khai ân, bỏ thân phận hoàng tử của Phong nhi, cho phép thần thiếp mang theo Phong nhi vĩnh viễn ở Lạc Vi động. Nó có thể đổ máu hy sinh vì Ma tộc, nhưng thần thiếp thực sự không thể để nó bị đâm sau lưng hãm hại mà chết được!"

Lòng bàn tay Ma hậu rịn đầy mồ hôi lạnh, Bạch Cốt phu nhân liếc mắt nhìn bà ta một cái, đột nhiên nói: "Li Quang Dạ Đàm."

Thanh Quỳ thi lễ: "Vâng."

Bạch Cốt phu nhân kiên định từng chữ: "Bắt đầu từ hôm nay, sinh hoạt thường ngày của Tam điện hạ sẽ do ngươi lần nữa chăm sóc." Bà quét mắt nhìn chư ma có mặt ở đây, nói: "Từ nay về sau, lệnh cấm y ở Ma tộc...... được hủy bỏ."

Tất cả chư ma đều quỳ xuống, Bạch Cốt phu nhân chậm rãi đi ra ngoài, lúc gần tới cửa, mới nói: "Chuyện còn lại, cứ tùy Tôn thượng xử lý đi."

Viêm Phương tiến lên, nâng Tuyết Khuynh Tâm dậy. Tuyết Khuynh Tâm không nói lời nào, chỉ rơi lệ như châu ngọc. Ma hậu vội vàng quỳ xuống: "Tôn thượng, như vậy xem ra, chắc chắn là có người hãm hại Phong nhi, còn có ý đồ vu oan giá họa. Xin Tôn thượng điều tra tường tận chuyện này!"

Viêm Phương nhẹ lau nước mắt trên mặt Tuyết Khuynh Tâm, nói: "Giá họa? Là ai, có thể nghĩ ra loại độc kế này, dùng thời gian mấy trăm năm, từ từ thấm thanh khí tinh thuần vào trong đồ ăn thức uống của Phong nhi, chỉ để vu oan giá họa?"

Ma hậu há miệng thở dốc, lại không nói nên lời. Bất luận bà nói cái gì, cũng đã chẳng còn tác dụng gì nữa. Sắc mặt bà suy sụp, nói: "Tôn thượng chỉ tin tưởng lời nói của mẫu tử bọn họ. Nhưng chẳng lẽ tôn thượng không nhìn ra, đây chỉ là gian kế của mẫu tử bọn hắn, muốn hãm hại ta và Đỉnh Vân thôi! Tôn thượng, Đỉnh Vân là đích tử của chàng, nó......"

Viêm Phương đến nhìn cũng không thèm nhìn bà ta, nói: "Nàng còn có mặt mũi nhắc tới đích tử sao? Khi Ma tộc cần nó ngăn cơn sóng dữ, đích tử nó ở đâu hả?! Huynh đệ ruột thịt của nó bị thương nặng, đến cả Ô Đại còn biết liều chết bảo vệ, còn nó thì đang làm cái gì?! Đứng bàng quan, bỏ đá xuống giếng! Nàng thân là Ma hậu, không biết cách dạy con, đố kị người tài, còn dám ở đây nói cái gì đích, cái gì thứ à?! Bắt đầu từ hôm nay, cấm túc nàng trong cung, tu tâm dưỡng tính cho tốt! Còn có đích tử vô dụng này của nàng!" Ông liếc mắt nhìn Đỉnh Vân vẻ mặt bất an bên cạnh, càng thêm tức giận, "Giao ra binh quyền trên tay, từ bỏ chức vụ về lại nơi ở, đọc sách nhiều một chút, để tránh dính đầy một thân nhát gan nham hiểm, không hề có khí phách!"

Đỉnh Vân trong lòng phát lạnh —— phụ tôn tước binh quyền của mình rồi. Hắn quỳ xuống đất, chậm rãi dập đầu: "Nhi thần tuân mệnh."

Trọc Tâm đảo, một lượng lớn dược thảo được mang vào. Lò luyện thuốc cũng một lần nữa được bố trí.

Sách y Ma tộc vơ vét từ những nơi khác trong Tứ giới cũng đều được chuyển đến nơi này. Cùng được chuyển tới, còn có Tam điện hạ Triều Phong. Thanh Quỳ lại nhận được lệnh chăm sóc hắn. Chỉ là lần này, còn tặng cho nàng một tấm biển "Nhất Kinh Độc Thánh".

Tấm biển do đích thân Ma tôn viết tặng được treo lên, các ma binh nhận lệnh đến đây, dựng nên đan phòng, dược thất của riêng một mình nàng. Ngoài sân cũng được khai thác làm vườn thuốc.

Vô số Ma tộc ào ào tặng lễ vật chúc mừng tới. Mà những lễ vật này, đều được phân ra hai phần rõ ràng. Một phần cho Thanh Quỳ, một phần khác đều nhờ nàng chuyển cho Triều Phong tẩm bổ thân thể.

Quý quyến (*) Ma tộc xưa nay từ không tiếp cận Tuyết Khuynh Tâm, bắt đầu liên tiếp mời bà làm khách. Liền ngay cả Thanh Quỳ cũng nhìn ra được —— hướng gió của Ma tộc, thay đổi rồi.

(*) quý quyến: họ hàng thân thích trong hoàng tộc.

Thời điểm Triều Phong tỉnh lại, chóp mũi quanh quẩn mùi thuốc quen thuộc, trước giường lại chỉ có Cốc Hải Triều. Hắn nói: "Xem ra, khổ nhục kế của ta dường như hiệu quả không tồi."

Cốc Hải Triều mặt không chút thay đổi: "Vị công chúa Nhân tộc kia đã khóc vài lần."

Triều Phong chống mạnh ngồi dậy, Cốc Hiểu Triều tuy rằng làm mặt lạnh, nhưng vẫn lấy gối kê ở phía sau lưng giúp hắn. Triều Phong nói: "Nhị ca thân yêu của ta đang làm gì?"

Cốc Hải Triều rốt cuộc bất ngờ: "Người không phải nên hỏi Thanh Quỳ công chúa đang làm gì sao?"

Triều Phong nói: "Tất nhiên là đang sắc thuốc cho ta, chuyện này cũng cần phải hỏi nhiều à?"

Cốc Hải Triều hừ lạnh một tiếng, nói: "Ma hậu bị tôn thượng cấm túc trong cung, binh quyền của Nhị điện hạ cũng bị cắt giảm, bên người chỉ còn lại thân vệ là có thể điều động. Gần đây hắn cũng không thường đi ra ngoài, nghe nói là đang tĩnh tâm đọc sách."

"Đọc sách?" Triều Phong cười nhạt, nói, "Bây giờ, đem hành tung của Thiếu Điển Hữu Cầm tiết lộ cho hắn đi."

Cốc Hải Triều hỏi: "Hiện giờ hắn đang nóng lòng lập công, điện hạ muốn đưa cho hắn một cọng rơm cứu mạng sao?"

Triều Phong nói: "Hắn mất binh quyền, đội ngũ có thể điều hành không nhiều lắm. Lại vội muốn lập công, khó tránh sẽ thấp thỏm không yên. Cọng rơm này đương nhiên là rơm rạ, về phần cọng rơm là ân nhân cứu mạng, hay là cọng rơm cuối cùng ép chết con lạc đà, vậy chỉ có thể xem tạo hóa của Nhị ca ta rồi."

Hắn vừa dứt lời, bức rèm che bên ngoài chợt vén lên, Thanh Quỳ bưng thuốc trở vào.

Cốc Hải Triều khom người đi ra ngoài, Thanh Quỳ liếc mắt nhìn thấy hắn, nói: "Sao lại ngồi dậy rồi? Thương thế của Tam điện hạ nghiêm trọng, tốt hơn hết là đừng nên cử động lung tung."

Nói đoạn, nàng đặt chén thuốc xuống, đỡ Triều Phong nằm xuống. Triều Phong ngoan ngoãn nằm xuống, ánh mắt lại đuổi theo nàng, một khắc cũng không rời. Thanh Quỳ đắp chăn cho hắn, hắn nhẹ giọng nói: "Cảm tạ."

"Hả?" Thanh Quỳ bưng thuốc tới, vẻ mặt khó hiểu —— chăm sóc Triều Phong nhiều ngày, có khi nào thấy hắn cảm tạ thành tâm thực lòng vậy đâu?

Triều Phong nói: "Ta chưa bao giờ nghĩ tới, ở thời điểm tính mạng ta chỉ còn một sợi chỉ, người liều mình bảo vệ ta, sẽ là Ô Đại." Thanh Quỳ dùng thìa múc thuốc, đưa tới trước miệng hắn. Triều Phong cười nói, "Từ nhỏ đến lớn, ta và huynh ấy luôn luôn bất hòa, cũng chưa bao giờ xem huynh ấy là huynh trưởng. Cho dù huynh ấy tự xin tu bổ Quy Khư, ta biết rõ bằng tính cách và tu vi của huynh ấy, chắc chắn là có đi không về. Nhưng ý nghĩ duy nhất, cũng chỉ là để huynh ấy lót đường cho ta."

Thanh Quỳ trong lòng ấm áp, nói: "Đại điện hạ tính tình trung nhân (*), Tam điện hạ đối đãi chân thành với ngài ấy, ngài ấy tự nhiên sẽ nhớ tới Tam điện hạ."

(*) tính tình trung nhân: chỉ người giàu cảm xúc, cảm xúc bộc lộ ra ngoài, hành động theo suy nghĩ, ý thích, không che đậy, không giả dối.

Nhưng...... ta vẫn chưa đối đãi chân thành với nàng, nàng lại vì cái gì mà nhớ tới ta chứ?

Triều Phong chăm chú nhìn đôi mắt của nàng, Thanh Quỳ đút thuốc vào trong miệng hắn, nói: "Nếu Tam điện hạ thật tình cảm tạ ta, sau này xin hãy lấy lễ nghĩa đối đãi với nhau, đừng đường đột nữa. Ma phi đã phái đến thị nữ mới cho Trọc Tâm đảo, sau này ta sẽ để các nàng chăm sóc sinh hoạt thường ngày cho Tam điện hạ."

Cái...... Cái gì?! Thị nữ?

Triều Phong tức giận —— đang êm đẹp, mẫu phi phái thị nữa tới đây làm gì a!!

Thanh Quỳ cũng không để ý hắn, đứng dậy đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau, thực sự có thị nữ vào hầu hạ. Triều Phong yếu ớt hỏi: "Các ngươi tới làm gì?"

Thị nữ có khuôn mặt xinh đẹp hành lễ với hắn một cái, nhịn cười nói: "Hồi bẩm Tam điện hạ, Ma phi nói, nguyên nhân người bị thương là do sắc tâm nổi dậy. Nếu cứ để công chúa chăm sóc, chỉ sợ người vĩnh viễn cũng đừng muốn khỏe lại nữa. Thay chúng tôi đến hầu hạ, sẽ khỏe nhanh hơn một chút."

Triều Phong tức khắc ngã quỵ trên giường, ra vẻ không còn lưu luyến cuộc sống nữa.