Tinh Lạc Ngưng Thành Đường

Chương 145




Hai mắt của Văn Nhân Hữu Cầm lóng lánh, sắc mặt ấm êm như cảnh xuân: "Nàng đến rồi."

"Hừ!" Dạ Đàm đi tới bên cạnh bàn, không nói hai lời mà nhìn phía trên bàn, ánh mắt cảnh giác như Hao Thiên khuyển.

—— không có mì trường thọ! Cũng không có trứng gà đỏ.

Dạ Đàm thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới yên tâm, ngồi vào trước bàn, hỏi: "Thương thế của ngươi khá hơn chưa?"

Văn Nhân Hữu Cầm ngồi xuống bên cạnh nàng, nghe vậy liền thò tay tháo đai lưng trên eo của mình ra. Dạ Đàm trố mắt nhìn trân trối, vội cuống quít đè tay hắn xuống: "Làm gì vậy hả!"

"Nguyệt Hạ quan tâm ta như thế, ta đương nhiên muốn cho Nguyệt Hạ xem vết thương rồi." Khóe mắt, đuôi lông mày của Văn Nhân Hữu Cầm đều là vẻ phong tình. Dạ Đàm thở dài một hơi, yên lặng giúp hắn buộc lại đai lưng đàng hoàng.

"Nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi rốt cuộc có hiểu hay không hả......" Dạ Đàm cảm thấy mình chưa bao giờ ngay thẳng như thế, tưởng chừng như bị Huyền Thương quân nhập vậy.

Văn Nhân Hữu Cầm nhẹ nhàng đè mu bàn tay nàng lại, nắm lấy đôi bàn tay mềm mại của nàng, ôn nhu nói: "Hôm nay là sinh thần của nàng, vì sao nàng không sớm nói cho ta biết?" Dứt lời, hắn cúi xuống đai lưng, lấy ra một hộp thức ăn, đặt lên bàn.

Sau đó hắn nhẹ nhàng mở nắp hộp ra, bưng ra một bát mì trường thọ, còn có một quả trứng gà đỏ.

Ta!! Dạ Đàm như bị giáng một gậy vào đầu, tội liên đới cũng ngồi không yên!

Văn Nhân Hữu Cầm lại cười nói: "Sinh thần của nữ tử Nhân tộc, đều phải ăn mì trường thọ và trứng gà đỏ. Ta tự tay làm một bát, mau nếm thử xem có hợp khẩu vị hay không."

"Đây đây đây......" Dạ Đàm mặt ủ mày ê mà nhìn nhìn bát mì trường thọ kia, hiểu được sâu sắc cái gì gọi là chạy trời không khỏi nắng!

Nàng trăm điều không muốn mà cấm lấy đôi đũa, gắp mì trường thọ, đưa vào miệng như thể chịu cực hình.

Văn Nhân Hữu Cầm tỏ vẻ chờ mong, nói: "Canh nguyên chất và nguyên liệu nước sốt ta đặc biệt tìm đầu bếp nổi danh nhất làm, mì cũng là mì trứng gà, ăn ngon không?"

"Ngon...... ngon lắm." Dạ Đàm gắp mì đưa vào miệng, làm sao còn nếm được canh nguyên chất, nguyên liệu nước sốt gì nữa chứ? Nàng vừa ăn vừa thầm mắng Triều Phong —— Triều Phong đáng chết ngàn lần, hôm nay bản công chúa không chết, ngươi sẽ chết thay lão tử!

"Nàng thích thì tốt rồi." Văn Nhân Hữu Cầm bóc vỏ trứng gà cho nàng, nói, "Ta cũng là lần đầu tiên làm mì trường thọ, chỉ sợ không hợp khẩu vị của nàng."

Dạ Đàm ăn tới muốn chết, đáp cho có lệ: "Ngon lắm, ta, rất, thích."

Văn Nhân Hữu Cầm giỏi nhất là đoán ý qua lời nói và sắc mặt, hắn nói: "Nàng không vui, vì sao thế?"

Dạ Đàm vội nói: "Đâu, làm gì có chứ!"

"Là bởi vì ta không chuẩn bị lễ vật cho nàng sao?" Văn Nhân Hữu Cầm xưa nay luôn hiểu rõ tâm tư của nữ nhi, lúc này tự cho là đoán đúng, cũng không thắc mắc gì. Hắn từ trong lòng ngực lấy ra một cái hộp ngọc bích, nói: "Thời gian gấp gáp, không kịp chuẩn bị. Hy vọng nàng có thể thích."

Dạ Đàm nhận lấy hộp, mở ra xem, bên trong dĩ nhiên là một hũ phấn thơm. Mùi thơm này quả thực dễ chịu, Dạ Đàm cúi đầu ngửi một cái, cả người đều sảng khoái. Văn Nhân Hữu Cầm nói: "Hương này mỗi ngày lấy một chút để tắm rửa, sau bảy ngày, hương thơm có thể ngấm vào da thịt. Có thể làm cho thân thể người lưu lại hương thơm, hai mươi năm không tan đi. Nếu đổ mồ hôi, hương thơm có thể dẫn bướm tới."

Dạ Đàm đối với mì trường thọ và trứng gà phản ứng thực sự không được tốt lắm, nhưng lễ vật này nàng ngược lại rất thích: "Vậy nhất định là rất đắc."

Văn Nhân Hữu Cầm nói: "Có tiền chưa chắc mua được."

Dạ Đàm cất hộp ngọc vào trong ngực áo, lại nhìn bát mì trường thọ kia, nàng quyết tâm, ăn sạch sẽ bát mì. Văn Nhân Hữu Cầm khéo miệng mỉm cười: "Đi thôi."

"Đi đâu?" Dạ Đàm no đến khó chịu, không hề có hứng thú đi đâu.

Văn Nhân Hữu Cầm nói: "Ta có một bất ngờ thú vị dành cho nàng."

Bất...... bất ngờ?!