Tinh Lạc Ngưng Thành Đường

Chương 243






Yêu tộc, trên đường lớn, Hồ Tuy, Man Man thậm chí là Dạ Đàm và Huyền Thương quân đều nhìn chằm chằm Triều Phong.

Cuối cùng, Dạ Đàm nhịn không được hỏi: "Đại gia à, ngươi không phải nên giải thích rõ một cái lý do chứ hả? Chúng ta đang trọ ngon lành, tại sao lại bị người ta đuổi ra ngoài thế này?"

"Ta giải thích á?!" Triều Phong tức giận, "Lưng của Thiếu Điển Hữu Cầm bị thương, hắn có giải thích không?"

Thanh Quỳ thở dài một hơi, nói: "Tìm một chỗ ở khác cũng tốt, dù sao dừng chân ở Tân Phân quán thực sự rất mắc tiền."

Lúc này mặt trời mới ló dạng ở phía đông, ánh mặt trời xuyên qua tầng mây bay, rơi xuống những lầu gác hoa mỹ cùng mái hiên xưa cũ. Huyền Thương quân không nghe bọn họ đấu võ mồm, tìm một cái thềm đá ven sông. Đừng thấy hắn bị thương ở lưng, hắn vẫn chịu đựng được đau nhức, lau chùi sạch sẽ khối bậc thang này, sau đó mới ngồi xuống.

Thanh Quỳ băn khoăn áy náy, nói: "Lưng quân thượng bị thương thoạt nhìn vô cùng nghiêm trọng, có thể cởi y phục ra, cho phép ta xem thử không?"

Chuyện này đương nhiên là không thể nào. Đầu Huyền Thương quân cũng không ngẩng lên, nói: "Không cần, ta cũng là một y giả."

Bên cạnh, Man Man dùng cánh vỗ đầu chính mình, nói: "Ta nói nè...... các ngươi tốt nhất nên suy nghĩ xem tối nay qua đêm ở đâu đi...... Còn có, các ngươi hiện tại cũng giống như phàm nhân, cần phải ăn cơm......"


Mọi người mồm năm miệng mười, chẳng thèm để ý. Chỉ có Hồ Tuy nhìn trái ngó phải, hỏi: "Công chúa, Thanh Hành quân không phải cùng người đi ra ngoài sao? Sao ngài ấy không trở về?"

Dạ Đàm cảm thấy đầu sắp nổ tung, nói: "Hắn đã quay về Thiên giới rồi. Ngươi cũng mau trở về đi thôi."

Hồ Tuy mở to hai mắt: "Cái gì chứ, người này, quay về Thiên giới cũng không nói một tiếng. Công chúa, ta không về đâu, ta sẽ đi theo người và quân thượng. Từ nay về sau, ta gánh nước rồi tới dệt vải, ta cày ruộng rồi tới tưới vườn."

Lời này đặc biệt qua loa, nàng lại nói rất nghiêm túc. Dạ Đàm tức giận: "Vậy vinh hoa phú quý của Ngũ Tân tộc các ngươi, ngươi từ bỏ sao?"

Hồ Tuy suy nghĩ một chút, nói: "Dù sao ta làm không được, cũng sẽ có tộc nhân khác làm được thôi. Người biết không, từ nhỏ đến lớn, chúng ta đều do tộc trưởng Hồ Toán nuôi nấng. Tộc trưởng mỗi ngày đều ân cần dạy bảo, nói Ngũ Tân tộc chúng ta địa vị thấp kém, chúng ta phải mang theo cái đuôi mà làm người. Cho dù bị oan khuất cũng phải chịu đựng. Từ trước đến nay ta chưa từng nghĩ tới, người sẽ vì ta đi tìm Bộ Thanh Từ trút giận! Chuyện lần này, đều là do ta mà ra, sau này ta sẽ đi theo công chúa, về sau công chúa ăn trấu, ta liền nuốt rau, có thế nào cũng không đi."

Ồ. Triều Phong bên cạnh ngược lại đánh giá cao mà liếc nhìn nàng một cái: "Nhìn thì chỉ là một cây rau nhỏ, nhưng lại trung thành quá nhỉ."

Dạ Đàm nói: "Nếu là vì bản công chúa, vậy ngươi càng phải đi về."

"Hả?" Hồ Tuy một đầu mù mờ. Dạ Đàm chỉ điểm cho nàng: "Sau khi ngươi trở về, liền dụ dỗ Thanh Hành quân. Sau này nếu như hắn làm Thần đế, ngươi ghé vào tai hắn thổi gió bên gối (*), vậy ta và quân thượng chắc chắn còn có thể quay về Thiên giới làm một chức quan. Đúng không nào?"

(*) thổi gió bên tai: Người ta thường ví những lời vợ thủ thỉ với chồng như "gió bên gối", tuy nhỏ, nhưng khiến người ta nghiêng ngả không yên. Nếu nói rõ ràng hơn, có thể coi kế này là mỹ nhân kế, dùng nhan sắc và lời thủ thỉ mà lung lạc đối phương.

Hồ Tuy suy nghĩ nửa ngày, bừng tỉnh ngộ ra: "Có lý! Công chúa yên tâm, ta nhất định không làm nhục sứ mệnh!"

Dứt lời, nàng biến mất với vận tốc ánh sáng, nghĩ sẽ theo đuổi Thanh Hành quân mà đi rồi.

Triều Phong trợn mắt há hốc mồm, Man Man đứng ở trên vai Dạ Đàm, vỗ vỗ cánh, hỏi: "Ngươi thực sự nghĩ như vậy à?"

Dạ Đàm xoay người lại, nhìn thấy mấy người trước mặt, cũng thở dài: "Chủ yếu là chuyện gánh nước tưới vườn, cày ruộng dệt vải như vậy, có Triều Phong làm là được rồi. Không cần thiết phải nuôi thêm một người nữa đâu."

Triều Phong: "......"

Thiên giới. Bồng Lai cung giáng.


Thanh Hành quân bước vào điện, chỉ thấy trong điện chư thần tề tựu, người nào cũng một mặt nghiêm túc.

"Phụ thần." Thanh Hành quân cúi người xuống bái. Thiếu Điển Tiêu Y vừa nhìn thấy hắn, lập tức bùng lên lửa giận. Ông trách mắng: "Là ai cho phép con tự ý rời khỏi Cùng Tang, đi đến nhân gian?"

Thanh Hành quân biết mình sẽ bị truy hỏi trách nhiệm, hắn dập đầu một cái, nói: "Phụ thần bớt giận, là nhi thần lo lắng cho huynh trưởng, nên mới tới nhân gian xem xét." Hắn cầm mảnh vỡ rìu Bàn Cổ trong tay, nâng nó qua khỏi đỉnh đầu, trình đến trước mặt Thiếu Điển Tiêu Y.

Thiếu Điển Tiêu Y khẽ giật mình, ánh mắt chư thần cũng đảo qua, nhất thời cùng nhau ngừng thở.

Thanh Hành quân không ngẩng đầu lên, cũng có thể suy đoán được phản ứng của mọi người. Thực ra, huynh trưởng dự tính không sai. Huynh ấy bỗng nhiên phản loạn, Thần tộc đại loạn. Nếu lúc này mình dâng mảnh vỡ rìu Bàn Cổ lên, chắc chắn khiến cho cả Thần tộc nhìn với cặp mắt khác.

Ở thời điểm như thế này, nếu hắn muốn kế thừa đại vị, nên dùng mảnh vỡ rìu Bàn Cổ tranh công.

Cho dù chuyện này, mình không hề có công lao gì.

Hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía Thiếu Điển Tiêu Y trên tọa.

Thái Dương tinh quân đã trình mảnh vỡ rìu Bàn Cổ lên, Thiếu Điển Tiêu Y cầm trong tay cẩn thận xem xét. Dù chưa mở miệng nói gì, nhưng sự giận dữ trên mặt cũng thu lại không ít.

Thanh Hành quân từ từ cúi đầu xuống, nhấn từng chữ từng câu, nói: "Phụ thần, sau khi huynh trưởng hạ phàm, tìm về được mảnh vỡ rìu Bàn Cổ. Huynh ấy lúc nào cũng suy nghĩ cho Thần tộc Thiên giới, vẫn xin phụ thần khoan hồng độ lượng, tha thứ cho huynh ấy!"

Hắn khấu đầu một cái thật mạnh xuống nền gạch của Bồng Lai cung giáng, phát ra tiếng vang nặng nề. Xung quanh người, chư thần nhỏ giọng ca thán: "Quả nhiên vẫn là quân thượng tìm về được vật ấy mà......"

Lời này vừa nói ra, lập tức vang lên vô số tiếng tán đồng.

Không ai ngưng mắt nhìn hắn nữa. Huyền Thương quân mới là ngôi sao mọi người chú ý nhìn, mà hắn là sương mù sau lưng nhật nguyệt. Ánh mắt của mọi người, đã định trước chỉ nhìn thấy được ánh hào quang rực rỡ mà thôi.

Thanh Hành quân yên lặng bước ra khỏi Bồng Lai cung giáng, bên ngoài lại có một người đang đợi. Thanh Hành quân liếc nhìn thấy nàng, liền ngạc nhiên: "Hồ Tuy? Ta tưởng ngươi sẽ ở lại nhân gian, làm bạn với công chúa nhà các ngươi chứ."

Câu nói kế tiếp, hắn không nói ra ngoài miệng —— cũng đúng, không dễ gì mới mở linh trí, ai sẽ từ bỏ một thân tu vi, bám theo đuôi một người khác?


Hắn tiếp tục đi về phía trước, Hồ Tuy nói: "Là công chúa bảo ta trở về ấy mà. Người nói ta chỉ cần câu dẫn Nhị điện hạ trong tay, sau này có thể giúp người và quân thượng thổi gió bên tai Nhị điện hạ!"

"......" Ngươi cũng quá thành thật rồi! Khói bụi trong lòng Thanh Hành quân đều bị thổi bay, hỏi, "Cho nên ngươi liền ở đây...... chuẩn bị câu dẫn ta à?"

Hồ Tuy nghiêm túc nói: "Ngay từ đầu đã là như vậy rồi, chỉ là hiện tại, ta là đang bày tỏ sự tôn kính với Nhị điện hạ."

"Tôn kính?" Thanh Hành quân không hiểu ra sao.

Hồ Tuy nói: "Đương nhiên là tôn kính rồi! Nhị điện hạ rõ ràng biết mảnh vỡ rìu Bàn Cổ là bảo vật khó lường cỡ nào, nhưng vẫn nguyện ý thành thật nói ra chân tướng, không chút nào kể công. Theo như ta thấy, loại phẩm cách này, đã đủ để so sánh với quân thượng!"

"Ha ha." Thanh Hành quân giơ tay lên, xoa xoa đầu nàng, "Tốt lắm. Thiếu Điển Viễn Tụ ta nhận sự tôn kính của ngươi."

Dứt lời, hắn tiếp tục đi về phía trước, đi được một lúc, phát hiện Hồ Tuy còn đi theo phía sau hắn. Thanh Hành quân dừng bước chân: "Ngươi còn có việc gì à?"

Hồ Tuy thành thật nói: "Ta đã bày tỏ sự tôn kính, đương nhiên sẽ suy nghĩ xem làm thế nào câu dẫn Nhị điện hạ!"

Thanh Hành quân vốn định đuổi nàng về Thiên Ba viện, nhưng ngẫm lại chuyện Bích Khung cho nàng uống trà muối lần trước, hắn nói: "Vậy ngươi cứ đi theo bên người bản quân mà từ từ nghĩ đi, đừng có mà chưa nghĩ ra đã lại bị người khác hại đấy nhé."

"Thật sao?" Hồ Tuy mừng đến nhảy cao ba trượng, "Vậy bây giờ ta đã là rau bên cạnh hang ổ của Nhị điện hạ rồi sao?"

Cái này...... ôi. Thanh Hành quân một mặt bất đắc dĩ —— loại trí lực này, thật không biết là làm sao sống được đến bây giờ thế.