Tinh Lạc Ngưng Thành Đường

Chương 276






Đám mây cách Quy Khư có hơn trăm dặm, cao thủ của hai tộc Thần, Ma đều đang hội tụ về phía nó.

Hai tộc hợp lực, cuối cùng người trong mây lâm vào thế bại trận. Hắc y nhân áo choàng xộc xệch, búi tóc tứ tung, Càn Khôn Pháp Tổ niệm thần chú, đám mây bị thiên hỏa thiêu đốt. Hắc bào nhân đặt mình ở chính giữa, giống như một quả cầu lửa. Y đang ra sức thoát thân, mặt nạ xương khô trên mặt rốt cuộc bị thiên hỏa làm tan chảy, lộ ra một gương mặt mà chư thiên thần ma đều vô cùng quen thuộc.

"Đông, Đông Khâu Xu......" Có người lẩm bẩm nói.

Triều Phong ngược lại không quá bất ngờ, nói: "Quả nhiên là ông ta."

Huyền Thương quân hỏi: "Ngươi đã sớm biết rồi à?"

Triều Phong thở dài, nói: "Từ lúc ba khối ngọc lục bảo (*) của ngươi còn lưu lạc ở nhân gian, tiểu di tử của ta đã có nhắc nhở, rằng người này không hề có ý tốt."

(*) Trong tiếng Hán Việt, ngọc lục bảo là tổ mẫu lục. Nếu dịch theo nghĩa đen thì là bà nội xanh. Trong cách nói của người Trung Quốc thì màu xanh có một nghĩa bóng là chỉ những người bị cắm sừng. Nên mình nghĩ Triều Phong gọi Hữu Cầm như vậy là cố ý trêu chọc hắn là bà cố tổ của những chiếc sừng:))

"Ngọc lục bảo!" Huyền Thương quân nhíu mày, hiển nhiên rất bất mãn với từ tượng hình này. Nhưng hắn cũng chợt nhớ ra, phải, trong trí nhớ của Thiếu Điển Lạt Mục cũng có khoản này. Chỉ là Đông Khâu Xu xưa nay đức cao vọng trọng, lại là ân sư của hắn, sau khi hắn bình phục lại thì không còn nghi ngờ nữa.


Hắn nói: "Nếu ngươi đã biết, vì sao lại im lặng không chịu nói ra?!"

Triều Phong nhún nhún vai: "Chuyện này không phải rất kỳ lạ sao? Thực lực của người này, cả Tứ giới phải kiêng kỵ. Trước kia ông ta lại chưa từng tổn hại đến lợi ích của Ma tộc, ta cần gì phải gây chuyện với ông ta?"

Huyền Thương quân không muốn nói nữa, cũng đúng với tính cách của Triều Phong, có vẻ mình hỏi hơi nhiều rồi. Nhưng mà......

"Dạ Đàm cũng biết chuyện này à?" Hắn trầm giọng nói.

Triều Phong đáp: "Biết được bao nhiêu thì ta không rõ. Nhưng mà nàng ta luôn thông minh hơn ngươi, biết được nhiều một chút cũng không có gì lạ."

Hai người câu được câu không mà tán dóc, chỉ bởi vì nhiều người tụ tập ở đây như thế, Đông Khâu Xu lại đã bại trận. Mọi người đều cho rằng chuyện ông ta đền tội chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi. Quả nhiên, Thiếu Điển Tiêu Y và Viêm Phương hợp lực vây đánh, Bạch Cốt phu nhân và Tương Liễu cũng gia nhập chiến cuộc. Thượng thần các lộ cũng không chút nào keo kiệt, pháp bảo quý hiếm lạ kỳ gì cũng giáng xuống người Đông Khâu Xu.

Đông Khâu Xu cho dù trong người có mang theo một mảnh vỡ rìu Bàn Cổ, nhưng dẫu sao thân thể ông ta đều thối rữa nhanh hơn, lúc này cuối cùng đã không địch lại được nữa. Ông ta tung một kích đỡ thế công của Thiếu Điển Tiêu Y, nhưng bên hông lại bị Càn Khôn Pháp Tổ tập kích. Chỉ nghe ầm vang một tiếng, bên hông ông ta bị nổ ra một cái lỗ lớn.

Vết thương trên người, sau khi nhận thêm trọng thương, càng thêm tỏa ra một cỗ mùi khó ngửi. Ông ta nửa quỳ trên mặt đất, đầu gục xuống phía dưới, tóc dài rối tung, làn da bị đốt trụi, máu bên trong đã đông đặc lại.

Hoàn toàn không giống vật còn sống.

Nhưng nhận thức được người này lợi hại, Thiếu Điển Tiêu Y và Viêm Phương sẽ không dễ dàng thả lỏng cảnh giác. Hai người vốn định cho ông ta nổ thành tro bụi, ai ngờ, ở ngay bên hông ông ta, dưới lớp áo rách nát, lộ ra một góc mảnh vỡ màu xám đen —— mảnh vỡ rìu Bàn Cổ!

Xung quanh, tất cả Thần Ma đều nhìn thấy thứ báu vật vô giá nhất thế gian này, Thiếu Điển Tiêu Y và Viêm Phương lập tức tranh nhau tiến lên trước, hai bên Thần, Ma vì mảnh pháp bảo này, lại bắt đầu một vòng tranh đoạt mới.

Huyền Thương quân biết không ổn, nói: "Cẩn thận trúng kế!"

Hắn vừa dứt lời, Đông Khâu Xu vốn đã giống như xác chết đột nhiên bạo khởi, mảnh vỡ rìu Bàn Cổ trong tay ông ta tỏa ra một luồng sáng mạnh, dòng khí nóng bỏng như một thứ nham thạch nóng chảy trong nháy mắt thổi quét qua mọi người.

Ở ngay khoảnh khắc Thần Ma né tránh, xác chết của Đông Khâu Xu cũng theo cường quang lóe sáng, rồi biến mất trong chớp mắt.

Hai tộc Thần Ma đang tranh nhau nhất thời tỉnh táo lại, Ma tôn Viêm Phương nói: "Ông ta nhất định vẫn còn ở bên trong vòng vây của chúng ta, tất cả xốc lại tinh thần!"

Thần tộc đương nhiên cũng giống như thế, Thiếu Điển Tiêu Y tuyệt đối không tin người này bị thương đến nông nỗi đó, còn có thể trốn thoát như vậy. Ông nói: "Lật từng tấc đất lên mà tìm cho ta!"

Đông Khâu Xu quả thực không thể thoát đi, sức mạnh của mảnh vỡ rìu Bàn Cổ bộc phát, mang ông ta đi xa trăm dặm, đang dừng ở bên bờ Quy Khư. Nhưng ông ta tiến có Thần tộc bao vây, lui có Ma tộc cướp đường.


Ông ta thở hổn hển, thân thể đã sớm tê rần đến không biết đau đớn.

"Ông ta ở đây......" Bên tai có tiếng một nữ nhân nói. Đông Khâu Xu mở to mắt, trước mặt quả nhiên có hai nữ nhân đang đứng, một người tuổi tác có chút lớn, là Hà tộc. Người trẻ tuổi rất nhẹ, nhìn qua hẳn là bộ tộc cây cỏ.

—— không phải ai khác, chính là Đan Hà thượng thần và Bộ Vi Nguyệt.

Đan Hà thượng thần phụ trách canh giữ ở Quy Khư, Bộ Vi Nguyệt tu vi không đủ, vốn không nên tham dự trận vây bắt này. Vì vậy nàng và Đan Hà thượng thần cùng nhau canh giữ Quy Khư. Trên người Đan Hà thượng thần có pháp bảo Thiên giới trao tặng, tên là Phật Hoàng chuông, chỉ cần ném về phía Đông Khâu Xu, nhất định có thể bao vây ông ta lại.

Bà từ trong tay áo lấy ra cái chuông nhỏ bằng đồng kia, chơi đùa nó trong tay, đang định sử dụng, Bộ Vi Nguyệt nói: "Trên người ông ta có một mảnh vỡ rìu Bàn Cổ. Nếu có thể lấy được, chúng ta đều tăng sức mạnh lên rất nhiều."

Đan Hà thượng thần thoáng do dự, nói: "Mảnh vỡ rìu Bàn Cổ uy lực lớn vô cùng, nhưng với thể chất và tu vi của chúng ta, không chắc có thể khống chế được."

Bộ Vi Nguyệt nói: "Cho dù không thể khống chế, nhưng chúng ta có được pháp bảo thông thiên này, muốn tăng tu vi lên một bậc nữa, chẳng phải là dễ như trở bàn tay sao?"

Đúng thật là như thế. Lực lượng bên trong mảnh vỡ rìu Bàn Cổ, bắt nguồn từ trời đất hỗn độn, không phải thứ sức người có thể khống chế. Nhưng Đông Khâu Xu không phải đã hưởng được lợi, mới từ một Thần Ma Chi Tử thấp kém, biến thành người đại thần thông mà Tứ giới tôn sùng đó sao?

Chỉ cần mình đoạt được mảnh vỡ rìu Bàn Cổ, rồi dâng xác chết của Đông Khâu Xu lên cho Thiếu Điển Tiêu Y, ai có thể tra được trên đầu mình chứ? Đan Hà thượng thần suy rồi lại nghĩ, rốt cuộc vẫn là không cưỡng lại được sự hấp dẫn này.

—— Đông Khâu Xu trước mắt, nhìn qua bán sống bán chết, không hề có lực chiến. Mình muốn giết người đoạt bảo, chẳng phải dễ dàng sao? Bà suy nghĩ một chút, vẫn giữ lại một tay, nói: "Ngươi đi lên lục soát, ta cầm Phật Hoàng chuông, nếu có gì bất thường, vây khốn ông ta trước rồi tính sau."

Đồ cáo già. Bộ Vi Nguyệt mắng một câu trong lòng, trên mặt lại vẫn giữ vẻ tươi cười, nói: "Cũng được."

Nàng thử tiến về phía trước thăm dò, trên người Đông Khâu Xu có một thứ mùi lạ, nhưng hai mắt nhắm nghiền, không hề động đậy, nhìn qua đã mất đi tri giác.

Bộ Vi Nguyệt đi tới trước người ông ta, có chút yên tâm, tức thì ngồi xổm xuống đất, đưa tay tìm kiếm.

Đan Hà thượng thần một mặt cảnh giác mà canh giữ ở một bên, chỉ chốc lát sau, Bộ Vi Nguyệt đứng dậy, nói: "Thật là kỳ lạ, không có."

"Sao lại không có được?" Đan Hà thượng thần nhích lại gần vài bước, đang định tự mình tìm, đột nhiên, Đông Khâu Xu trước mắt bỗng trợn mắt, móng tay bị cháy khô của ông ta vung lên, hai làn khói đặc như khí kình vẩn đục bắn nhanh ra, nhập vào thân thể hai người.

"Ngươi!" Đan Hà thượng thần cả kinh, lại muốn ném Phật Hoàng chuông ra, nhưng toàn thân đau nhức. Bà quỳ rạp xuống đất, Phật Hoàng chuông lăn thẳng tới dưới chân Đông Khâu Xu. Đông Khâu Xu nhặt món đồ chơi nhỏ này lên, thở hổn hển nói, "Ta hẳn nên cảm tạ sự tham lam của hai người các ngươi."

Đan Hà thượng thần đã đau đến nói cũng không nói được, Bộ Vi Nguyệt ôm ngực, cảm giác khí kình của Đông Khâu Xu nảy loạn bên trong cơ thể mình. Nàng nói: "Ngươi bắt được bọn ta cũng chả có tác dụng gì đâu, hai tộc Thần, Ma hiện tại chẳng lẽ còn có thể cho phép ngươi sống sót rời đi sao?"


"Cho phép?" Đông Khâu Xu ngồi xuống, "Sống chết của ta, chưa bao giờ cần người khác cho phép. Ngược lại là các ngươi!" Ông ta nắm lấy cằm của Bộ Vi Nguyệt, nói, "Sống chết của các ngươi lại ở trong một ý niệm của ta."

Bộ Vi Nguyệt không dám nói lời nào, Đan Hà thượng thần thử tích lực, nhưng mới vừa đề khí một cái, ngũ tạng lập tức như bị thiêu đốt. Bà lau máu ở khóe miệng, hỏi: "Ngươi muốn thế nào?"

Đông Khâu Xu trì hoãn trong chốc lát, mắt thấy khôi phục chút khí lực, mới nói: "Hỏi hay lắm. Tìm một nơi an toàn để ta dưỡng thương, đợi ta lành bệnh thì sẽ rời khỏi." Ông ta suy nghĩ một chút, nói thêm, "Đương nhiên, lúc ta rời đi, sẽ tháo gỡ khí kình trong cơ thể hai người. Chúng ta sẽ chẳng còn liên quan gì nữa."

Nếu Dạ Đàm ở đây, liếc mắt một cái đã có thể vạch trần lời nói dối của ông ta —— con người Đông Khâu Xu khi làm việc gì, vừa không để lại lối thoát cho người khác, vừa không giữ lại chỗ nào khác cho chính mình. Ông ta nói điều kiện vào lúc này, chỉ càng chứng minh rằng ông ta đã cùng đường bí lối.

Nhưng Đan Hà thượng thần và Bộ Vi Nguyệt không hề hay biết.

Hai người họ chỉ thấy Đông Khâu Xu vẫn đang khí định thần nhàn, không hề có dấu hiệu sắp chết nào.

Đan Hà thượng thần do dự, Bộ Vi Nguyệt bị Đông Khâu Xu bóp cằm, đã đau đến mặt mũi méo mó. Đông Khâu Xu không thể chờ nổi nữa, nơi này rất dễ bị Thần tộc khác phát hiện. Ông ta không dấu vết mà tăng giá: "Khí kình trên người hai người các ngươi, trừ lão phu ra, không ai có thể giải được. Nếu không tin, các ngươi có thể đi hỏi thử lão già Càn Khôn Pháp Tổ kia."

Đan Hà thượng thần và Bộ Vi Nguyệt trong lòng đều sợ hãi, hai người liếc nhìn nhau, Bộ Vi Nguyệt chịu không nổi đau đớn trong cơ thể, rốt cuộc nói, "Ta...... Hoa Thủy Tiên điện, có thể tạm thời làm chỗ ẩn nấp cho ông."

Đông Khâu Xu chậm rãi buông nàng ta, nhẹ giọng nói: "Như vậy là được rồi."

Bộ Vi Nguyệt thầm hận trong lòng —— chuyến này thực sự thất sách, chẳng những không thể lấy được mảnh vỡ rìu Bàn Cổ, ngược lại còn đắp chính mình vào. Nàng làm sao cam tâm? Nàng nói: "Nhưng mà sau khi ông đi, phải nói cho hai giới Thần Ma biết, người thả ông đi là một nữ nhân khác."

Đông Khâu Xu hỏi: "Ai?"

Bộ Vi Nguyệt oán hận nói: "Li Quang Dạ Đàm."