Tỉnh Mộng

Chương 60: Hẹn một bữa




Kỳ thi tổng kết trong tiếng nguyền rủa của bá tước phu nhân.

Mặc dù Trì Trọng Hành không cảm thấy chút áy náy đối nào với vị boss vô hại, nhưng anh vẫn mất một lúc lâu mới đứng lên được, đồng thời lén đưa mắt nhìn thoáng qua Doãn Vụ Thi, thấy cô không phát hiện gì, anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Chữ trên tường trắng nhanh chóng thay đổi.

Môn bắt buộc: Khoa nền tảng cơ sở - Vật lý

Thời gian thi: 23 tiếng 46 phút

Số người sống sót: 9

Hoàn thành yêu cầu đề thi

Thí sinh 02013-01011000, thí sinh 02013-47991057 đủ tư cách hoàn thành bài thi, xét duyệt thông qua.

Giây cuối cùng trước khi rời khỏi phòng thi, Doãn Vụ Thi nghe thấy tiếng kêu của Lam Tuyết Kiều.

Quả nhiên, cuối cùng vẫn không kiềm được mấy lời vô nghĩa: "Chăm sóc tốt cho em trai tôi! Cậu cũng cẩn thận đừng chết nha!"

Ánh sáng trắng chói lòa bao phủ toàn bộ tầm nhìn, qua một lúc lâu Doãn Vụ Thi mới mở mắt ra.

Sau khi rời khỏi phòng thi, cô bị thả về hành lang ở ký túc xá sinh viên, cảnh tượng đổi dời, chỉ có dư âm của mấy lời kia vẫn văng vẳng bên tai.

Nửa câu cuối thật là thừa thãi.

Lam Tuyết Kiều không hổ là người cuồng em trai, cô cười nhạt một tiếng.

Nhưng đã đáp ứng anh, Doãn Vụ Thi vân quyết định đi xem đứa nhóc xui xẻo kia trước.

Trước đây toàn là Lam Xuân Kiều nhảy nhót tới tìm cô, tuy rằng cô biết phòng cậu số mấy, nhưng hôm nay mới đến lần đầu. Doãn Vụ Thi đi dọc hành lang vài phút mới tìm được, đang chuẩn bị gõ cửa, cô chợt phát hiện tấm biển nhỏ trước cửa đã chuyển thành màu xám.

Đứa nhóc xui xẻo không có ở bên trong.

Trước cửa phòng ký túc xá mỗi sinh viên đều treo một tấm biển, trên đó viết tên, có người ở nhà thì hiển thị màu xanh, không ở thì màu đỏ, còn màu xám tức người đang làm bài thi, phòng tạm khóa.

Hệ thống quả là chuyên gia quản lý bất động sản, tạm khóa có nghĩa nó có thể thu hồi phòng này bất cứ lúc nào, tùy ý đưa cho người khác -- nếu chủ sở hữu ban đầu không thể quay về.

Mà tất cả mọi người đều biết khả năng đó không hề nhỏ.

Rất nhiều thời điểm, hệ thống như một gã địa chủ độc ác, tiễn người đồng thời thu về một mớ chìa khóa phòng.

Từ lúc tiến vào hệ thống tới nay Lam Xuân Kiều vẫn luôn đi theo cô như cái đuôi nhỏ mãi không đứt. Bây giờ đứa nhóc đột nhiên trưởng thành, muốn tự lực cánh sinh, Doãn Vụ Thi kinh ngạc không thôi, thậm chí còn nghi ngờ cậu uống nhầm thuốc hoặc bị cái gì k1ch thích.

Cứ có cảm giác không chân thật.

Cô vừa mới đồng ý sẽ chăm sóc em trai giúp Lam Tuyết Kiều, nào ngờ vừa về liền mất dấu cậu. Doãn Vụ thi thở dài, bất chợt cảm thấy Lam Xuân Kiều trưởng thành thật không đúng thời điểm.

Cô lại đi tìm Cao Thuật và Chu Tử Hạ, hai người bọn họ cũng không thấy đâu, chắc đã hẹn nhau cùng thi. Với tính cách của Lam Xuân Kiều, sao có thể bỏ lỡ đùi vàng, 99% bọn họ thi cùng nhau.

Doãn Vụ Thi lập tức đỡ lo lắng hơn nhiều.

Cô lảo đảo về phòng, vừa đóng cửa lại, trong phòng đột nhiên vang lên tiếng chuông.

Lông tóc Doãn Vụ Thi dựng hết lên.

Cô cẩn thận tới gần, phát hiện âm thanh phát ra từ điện thoại bàn trong phòng.

Hệ thống rất kỳ lạ, rõ ràng đã cho điện thoại di động, nhưng lại không có tín hiệu, ngoài việc nhận thông báo từ hệ thống ra nó không thể liên lạc được với ai khác.

Các thí sinh chỉ có thể liên lạc thông qua điện thoại bàn trong phòng.

Lam Xuân Kiều tràn đầy sức trẻ, không thích gọi điện, thế nào cũng phải gặp mặt mới toát ra được vẻ cuốn hút của cậu. Ngoại trừ Lam Xuân Kiều, những người khác đều có chút kính sợ Doãn Vụ Thi, nên không ai chủ động liên hệ với cô.

Thành ra tới bây giờ cô cũng không biết cái điện thoại bàn này là đồ thật hay chỉ là vật trang trí.

Mấy người quen biết đều đang ở trong phòng thi, Doãn Vụ Thi đoán ra được người gọi cho cô là ai.

Cô đứng bên cạnh đợi chuông đổ hai tiếng rồi mới bắt máy, chậm rãi "alo" một tiếng.

Đầu kia điện thoại truyền đến giọng nói của Trì Trọng Hành: "Là tôi."

Doãn Vụ Thi cố ý kéo dài âm cuối: "Àaaa...."

Sau đó hỏi: "Ai vậy?"

Trì Trọng Hành: "......"

Hay em đoán thử xem?

Có tiếng thở nhẹ truyền qua ống nghe.

Cô đang cố nhịn cười.

Trì Trọng Hành bình tĩnh nói: "Tôi tới trả nợ."

Doãn Vụ Thi bật cười: "Trả nợ gì?"

Giọng nói của cô mang ý vị trêu chọc, ngữ điệu chậm rì, rất dễ khiến người nghe hiểu nhầm, không khác gì một tên lưu manh.

Trì Trọng Hành cứ nghĩ ngữ khí của cô là lạ, nhưng anh cũng không thể gặng hỏi: "Mời em một bữa."

"Anh nấu?"

Trì Trọng Hành "Ừ" một tiếng: "Em muốn ăn món nào hay có kiêng gì không?"

Doãn Vụ Thi lập tức hăng hái: "Cũng không đặc biệt muốn ăn gì, còn kiêng thì... Tôi cũng không quá kén chọn, chỉ là... không ăn hành chín, không ăn tỏi sống, không ăn gừng không ăn rau thơm không ăn hành tây, không ăn đồ nặng mùi, động vật 4 chân không ăn lừa, hai chân không ăn gà, động vật dưới nước không ăn cá, không ăn nội tạng không ăn da..."

Trì Trọng Hành: "......"

Tới đoạn "không quá kén chọn" thì vẫn là tiếng người, còn sau đó rõ ràng là lời quỷ rủa xả.

Doãn Vụ Thi ăn cơm nhà mọi người mà lớn, từ nhỏ đã biết mình là đứa gây thêm phiền toái cho nhà người khác, làm gì có tư cách để kén cá chọn canh. Bọn họ cho cái gì cô cũng chưa bao giờ phàn nàn nửa câu, cô còn li3m dĩa ăn sạch sẽ không để thừa một hạt cơm nào.

Người lớn rất thích nhìn cô ăn cơm, nói rằng chỉ cần thấy Tiểu Thi ngồi trên bàn ăn, mọi người đều có thể ăn thêm hai chén.

Thật ra đâu phải cô không kén ăn.

Chỉ là, đứa nhỏ hai bàn tay trắng, nhận được sự quan tâm từ nhiều người như vậy, cũng chỉ có thể báo đáp bọn họ một chút không đáng kể như vậy.

Những sở thích riêng tư đã bị Doãn Vụ Thi cất giấu ở một nơi chẳng quan trọng.

Khi lớn lên, có thể tự quyết định bữa ăn cho chính mình, cô cũng không còn cảm giác kén ăn như hồi nhỏ.

Dĩ nhiên cô vốn không phải người khó tính.

- - Nhưng nhớ tới hình ảnh lúc còn trẻ cô đẩy người ta lên kệ sách mà tỏ tình, Doãn Vụ Thi  cứ cảm thấy mình như bị trúng bùa.

Cho nên bây giờ cô muốn thử kiếm chuyện, xem Trì Trọng Hành phản ứng thế nào.

Thật ấu trĩ, cô cũng tự thừa nhận bản thân rất ấu trĩ, giống như bé trai kéo bím tóc bạn nữ, đó là một thủ đoạn thấp kém để thu hút sự chú ý.

Nhưng cô rất trông đợi Trì Trọng Hành sẽ đáp lại thế nào.

Đầu kia điện thoại trầm mặc mấy giây.

Trì Trọng Hành nghe hết cả đoạn dài, không tỏ ý kiến gì, nhanh chóng chấp nhận yêu cầu của cô: "Được. Bò trụng Tứ Xuyên thì thế nào? Em thích ăn cay mà."

Thật sự chừa những thứ cô không ăn ra.

Anh phối hợp như vậy, ngược lại khiến Doãn Vụ Thi luống cuống tay chân.

Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng cô và Trì Trọng Hành quả thật ăn ý một cách khó hiểu. Con người Doãn Vụ Thi vừa nhìn liền biết không đứng đắn, nói chuyện nửa giả nửa thật, Lam Tuyết Kiều quen biết cô hơn 20 năm cũng có thời điểm không nhận ra ý ngầm trong lời nói của cô.

Nhưng Trì Trọng Hành chưa từng bị lừa bao giờ.

Tựa như anh luôn có thể dễ dàng nhận ra lời nào của cô là thật.

Vậy mà anh lại tin một câu bông đùa thế này.

Doãn Vụ Thi sửng sốt: "Không phải, tôi đùa thôi..."

Trì Trọng Hành lại "Ừ" một tiếng: "Tôi biết, em chỉ muốn đưa ra yêu cầu, cũng không phải chuyện gì khó. Có muốn ăn bò trụng Tứ Xuyên không? Nếu không tôi làm món khác?"

Đầu bên kia điện thoại tĩnh lặng.

Lúc còn nhỏ Doãn Vụ Thi vẫn luôn hâm mộ các bạn học.

Bọn họ có gia đình hoàn chỉnh, cuối ngày ra khỏi cổng trường luôn có người đứng đợi. Bọn họ có cha mẹ dắt tay về nhà, khi làm bài tập luôn có mùi đồ ăn thơm phức. Bọn họ lén ăn vụng một miếng xúc xích, bị mẹ phát hiện rồi dùng đũa đánh yêu lên mu bàn tay, được cha nâng lên vai, cùng tới bồn rửa tay. Bọn họ có thể kén ăn, gắp ớt chuông ra khỏi chén, sau đó lại bị mẹ gắp trở về. Bọn họ có thể làm nũng với người lớn, chẳng hạn như hôm nay con ăn hết ớt chuông, xong bữa có thể ăn một miếng chocolate không?

Những đòi hỏi ngây ngô không được thỏa mãn dần phai mờ trong tâm trí Doãn Vụ Thi.

Nhưng cô không ngờ, người sẽ để ý những yêu cầu vô lý của cô, rốt cuộc lại là Trì Trọng Hành.

"Đừng nấu, phải đi mua nguyên liệu nữa, phiền lắm." Doãn Vụ Thi hít một hơi sâu: "Chúng ta đến căn tin tầng hai ăn lẩu đi, tôi gọi món, anh trả tiền."

Không đợi anh nói thêm, cô đã cúp máy.

Trì Trọng Hành ngồi ở mép giường, cầm ống nghe trầm mặc một lúc.

Ở phòng thi, Doãn Vụ Thi đã kể qua cho anh về tuổi thơ của cô, tuy rằng chỉ nói sơ lược, nhưng Trì Trọng Hành vẫn nhạy bén phát hiện những thứ ẩn bên trong mà cô cố tình bỏ qua.

Tuổi thơ bị bỏ rơi, với tính tình hiếu thắng của cô, cộng thêm thói quen sợ làm phiền người khác, cho dù sinh hoạt có gì khó khăn cô cũng sẽ không bao giờ nói ra.

Hiển nhiên ban nãy cô chỉ muốn làm khó dễ anh, nhưng dù cô có thật sự muốn thế đi nữa, Trì Trọng Hành cũng cảm thấy những yêu cầu đó rất đơn giản, anh hoàn toàn có khả năng làm được, và anh sẽ làm cho cô.

Doãn Vụ Thi khi nhỏ thiếu thốn thứ gì, bây giờ anh sẽ bù đắp cho cô càng nhiều.

Đây là lần đầu tiên anh cẩn thận tìm hiểu tâm tư của người khác như vậy, không quá thành thạo, thế nên không thể tránh khỏi chút sai sót.

Trì Trọng Hành khăng khăng muốn tự nấu ăn không phải không có lý do riêng: Anh vốn tưởng tượng chỉ có hai người bọn họ, cùng nhau nấu ăn, còn có thể nhân cơ hội tâm sự vài chuyện vặt vãnh đời thường.

Và một điều vô cùng khủng khiếp nữa--

Anh biết Doãn Vụ Thi thích ăn cay, đặc biệt đam mê lẩu dầu ớt, nhưng đầu lưỡi anh nhạy cảm, sợ nóng lại sợ cay, lẩu dầu ớt là thiên địch của anh, tự mình nấu ít ra có thể kiểm soát độ cay trong món.

Kết quả, người tính không bằng trời tính, bò trụng Tứ Xuyên ra chuồng gà, còn khiến cô nhớ tới lẩu.

Sai lầm, đúng là sai lầm.

Lời tác giả:

Gần đây tôi đang học viết văn ăn kiểu bá đạo tổng tài, nhưng thử lên hai người kia cứ thấy kỳ kỳ thế nào. Chẳng hạn như:

Mọi người đều biết Doãn đại ca tính tình thiếu đứng đắn, hành động liều lĩnh, không quan tâm mọi chuyện xung quanh.

Một ngày nọ, sau khi kết thúc buổi họp, có người thấy cô áp tổ trường Trì nổi tiếng nghiêm nghị lạnh lùng lên tường, tay nhéo eo anh, vành mắt cô đỏ ửng, cánh môi mấy máy, thấp giọng thì thầm.

"Gọi tiếng daddy đi, ông đây đưa hết tiền trong ví cho cưng."

Trì Trọng Hành: Lừa ai, thứ đáng giá nhất trong ví tiền của em là chính cái ví mà?