Tình Nhân Bé Nhỏ Của Tổng Tài Xấu Xa

Chương 142: Mất trí nhớ [1]




“Phi dao?” Doãn Đằng Nhân khó hiểu.

“Thời đại này còn có người dùng phi dao sao?”

“Không biết, đừng ảnh hưởng đến việc tôi lái xe.” Túc Nhĩ Nhiên tuyệt không muốn nói chuyện nhảm nhí. Cô lái xe nhanh như bay, chỉ chốc lát đã đến bệnh viện, Mạc Tử Bắc vẫn còn hôn mê.

Doãn Đằng Nhân đưa Thiên Thiên cho Tiểu Túc: “Mau ôm cậu nhóc đi, trông chừng đừng để mất nữa đấy.”

Túc Nhĩ Nhiên rất phối hợp ôm lấy Thiên Thiên, Doãn Đằng Nhân kéo Mạc Tử Bắc. Rất nhanh Mạc Tử Bắc được đưa vào khoa cấp cứu. Doãn Đằng Nhân nhìn chằm chằm ở cửa bảo Tiểu Túc bế Thiên Thiên về phòng bệnh. Anh lại có chút lo lắng nửa đường bị người ta bắt cóc vì thế tự mình đưa hai người về.

Hùng Lập Tân đang ở cửa phòng bệnh chờ bọn họ trở về. Nhìn thấy Thiên Thiên, anh ta dường như có chút bất ngờ. Nhưng vẫn là rất vui mừng chạy tới: “Thiên Thiên!”

“Chú!”

Doãn Đằng Nhân nghiêm mặt nói với Hùng Lập Tân: “Mạc bị tai nạn.”

“Nặng lắm sao?” Hùng Lập Tân hỏi.

“Ở phòng cấp cứu đã hôn mê, tôi đưa hai người lại đây giờ phải quay lại đó xem. Nơi này giao lại cho anh.”

Hùng Lập Tân vỗ vỗ bờ vai của anh ta: “Đi đi! Chỉ mong không có việc gì!”

“Chỉ mong vậy!” Trong lúc nhất thời hai người đều có chút cảm khái.

Doãn Đằng Nhân hoả tốc chạy tới phòng cấp cứu, Túc Nhĩ Nhiên bế Thiên Thiên vào phòng bệnh. Nhìn thấy Thiên Thiên, Lâm Hiểu Tình nước mắt ào ào chảy xuống: “Thiên Thiên của mẹ, trời ơi cuối cùng con cũng bình an vô sự, bằng không mẹ sẽ thật sự áy náy cả đời.”

“Mẹ Hiểu Tình, sao mẹ lại khóc!” Thiên Thiên vươn bàn tay nhỏ bé lau nước mắt cho Lâm Hiểu Tình. “Con trai ngốc, con sắp hù chết mẹ rồi này.”

“Gì?” Giản Tiểu Bạch cũng rất khó hiểu: “Hiểu Tình, cậu khóc làm gì vậy?”

“Thôi! Đừng nói nữa, giờ mình mới dám dùng ánh mắt nhìn cậu. Vừa rồi Thiên Thiên bị bắt cóc, bọn mình đều sợ cậu chịu không nổi nên không dám nói cho cậu biết. May mà giờ đã không sao rồi.”

“Cái gì!” Nghe vậy Giản Tiểu Bạch sợ ngây người cả hồi lâu mới thất thần kêu lên: “Con trai!”

Thiên Thiên từ trong lòng Túc Nhĩ Nhiên tuột xuống dưới đi đến bên người Giản Tiểu Bạch. “Mẹ, con không sao!”

Giản Tiểu Bạch một tay ôm lấy con vào lòng: “Con trai, con không được lại hù chết mẹ nữa đấy.”

Hùng Lập Tân đi vào nhìn thấy tình cảnh này cũng nhịn không được lắc đầu.

“Mạc Tử Bắc đâu?” Lâm Hiểu Tình có chút lo lắng hỏi.

Hùng Lập Tân lắc đầu. Không nghe thấy tiếng trả lời Giản Tiểu Bạch trong lòng cả kinh. Lâm Hiểu Tình cũng theo bản năng quay đầu nhìn cô. Túc Nhĩ Nhiên lại trả lời câu hỏi của Lâm Hiểu Tình.

“Anh ấy bị tai nạn.”

“Trời ơi!” Giản Tiểu Bạch trong lòng lộp bộp một cái, lập tức trong đôi mắt to sáng ngời nhất thời có bối rối và tràn đầy hoảng sợ. Cô thật cẩn thận nhìn chằm chằm Túc Nhĩ Nhiên, dùng giọng điệu thật cẩn thận hỏi: “Anh ấy không phải chết rồi chứ?”

Lâm Hiểu Tình che ngực lại. Túc Nhĩ Nhiên lắc đầu. “Yên tâm đi. Sẽ không dễ chết vậy đâu.”

Nghe được đáp án đó, Giản Tiểu Bạch cũng có được một tia an ủi. “Anh ấy ở đâu?”

“Phòng cấp cứu!”

“Anh ấy rốt cuộc thế nào rồi? Nói cho tôi biết đi!” Giản Tiểu Bạch trong ánh mắt tràn ngập lo lắng.

Túc Nhĩ Nhiên đưa mắt nhìn Hùng Lập Tân: “Anh nói cho cô ấy đi!”

Hùng Lập Tân nói: “Cậu ấy đi cứu Thiên Thiên là rất nguy hiểm. Cậu ta biết rõ rất nguy hiểm còn đi mạo hiểm. Cậu ta nói đó là con cậu ta, cậu ta một khắc cũng không ngồi yên được. Em chẳng lẽ không phát hiện ra cậu ta tâm sự chồng chất sao?”

“!” Giản Tiểu Bạch trong lúc nhất thời bị chấn động. “Là anh ấy cứu Thiên Thiên?”

Hùng Lập Tân lắc đầu.

Túc Nhĩ Nhiên lại nói: “Anh ấy bị hai chiếc xe áp sát, bị đạn bắn nổ lốp xe, xe không khống chế được mà bị lật. Lúc tôi cùng Doãn Đằng Nhân đến xe anh ấy đã bị lật.

“!” Giản Tiểu Bạch hàm răng cắn sâu vào môi. Đôi mắt đã tích tụ một lớp nước. “Anh ấy bị lật xe.” Cô gần như là theo bản năng lặp lại những lời này.

Túc Nhĩ Nhiên gật đầu. “Đúng vậy hiện tại đang hôn mê, tôi thấy đùi phải của anh ấy không cử động được có khả năng bị gãy.”

“Còn sống phải không?” Giản Tiểu Bạch đột nhiên hỏi.

“Đúng vậy còn sống.”

Giản Tiểu Bạch đột nhiên dùng giọng điệu kiên định nói: “Chỉ cần còn sống là được. Anh ấy chỉ cần còn sống là được.”

Giản Tiểu Bạch ôm lấy con trai: “Bảo bối, con thấy ba bị thương phải không?”

Thiên Thiên gật gật đầu: “Ba ngủ mà con kêu hoài không tỉnh.”

“Anh ấy hiện tại ở đâu?” Giản Tiểu Bạch lại hỏi Túc Nhĩ Nhiên.

“Chắc vào phòng mổ rồi!”

“Tôi đi nhìn anh ấy!” Giản Tiểu Bạch buông con trai ra, dùng tay trái xốc chăn lên định xuống giường.

Lâm Hiểu Tình lập tức ngăn cô lại: “Không được, bên ngoài rất nguy hiểm. Sao cậu không chờ một chút, đợi đến khi Mạc Tử Bắc được đưa thẳng đến phòng bệnh thì cậu cứ chờ ở đây đi.”

“Nhưng mà.” Giản Tiểu Bạch lắc đầu: “Mình muốn nhanh chóng nhìn thấy anh ấy. Chỉ cần anh ấy không có việc gì là mình an tâm.”

Hùng Lập Tân lắc đầu. “Không thể mạo hiểm, chúng ta hiện tại mặc dù có ba mươi vệ sĩ nhưng anh vẫn lo lắng. Mọi người đều đừng đi ra ngoài.”

“Nếu ngay cả anh hai cậu cũng nói như vậy thì cậu có lẽ nên đừng đi. Chúng ta không thể mất thêm một người nữa.” Lâm Hiểu Tình đã muốn đè Giản Tiểu Bạch lại, giúp cô đắp chăn.

“Cứ từ từ đi. Chúng ta ở đây chờ. Doãn Đằng Nhân sẽ đưa anh ấy về. Cô yên tâm đi!” Túc Nhĩ Nhiên cũng an ủi cô.

Giản Tiểu Bạch cảm kích cười gượng, khóe miệng rủ xuống xem ra còn khó coi hơn cả khóc.

“Muốn khóc đúng không?” Túc Nhĩ Nhiên hỏi.

“À!” Giản Tiểu Bạch hất tóc: “Tôi sẽ không khóc.”

Túc Nhĩ Nhiên lắc đầu: “Không khóc là tốt nhất. Tin tức con gái Bộ Vân lúc nào cũng khóc mà truyền ra ngoài thì thật sự rất dọa người.”

Lời Túc Nhĩ Nhiên nói làm cho Hùng Lập Tân ngẩn ra. “Mẹ cô Túc đây là người ở đâu?”

Túc Nhĩ Nhiên chau mày liếc xéo anh ta một cái. “Anh hỏi cái này làm gì?”

“Chỉ tùy ý hỏi một chút thôi.”

“Tôi là cô nhi không có mẹ!”

“À!”

“Cô không có chị hay em gái gì sao?” Hùng Lập Tân đáy mắt hiện lên một tia chờ mong.

“Có một chị gái.”

“Họ của cô là của ai?”

“Ba tôi! Ba tôi họ Túc!” Túc Nhĩ Nhiên thản nhiên trả lời.

“Cô có ba?” Hùng Lập Tân nghe vậy có chút thất vọng.

“Ba cô vẫn khỏe chứ?”

“Đương nhiên ba ta sống rất khỏe.”

“Xem ra cô ấy không phải em gái anh rồi.” Lâm Hiểu Tình đi tới khẽ vuốt bả vai Hùng Lập Tân cho anh ta một nụ cười trấn an. “Đừng quá sốt ruột, duyên phận còn chưa tới!”

“Ừ!” Hùng Lập Tân cũng gật đầu.

Giản Tiểu Bạch không có tâm tình nghe bọn họ nói chuyện, hiện tại cô chỉ ôm con chờ Mạc Tử Bắc trở về, trong lòng khổ sở như bị rán trên dầu.

Một giờ sau y tá cùng Doãn Đằng Nhân đẩy giường giải phẫu vào phòng bệnh. Giản Tiểu Bạch lập tức xuống giường bổ nhào vào bên giường Mạc Tử Bắc: “Mạc Tử Bắc, anh sao rồi?”

Mạc Tử Bắc nằm ở trên giường bệnh, chân bị bó thạch cao treo lên cao, hơi hơi mở to mắt nhìn chung quanh một chút rồi nhíu chặt mày lại.

Giản Tiểu Bạch lại hỏi. “Mạc Tử Bắc, anh rốt cuộc sao rồi?

Mạc Tử Bắc lại nhíu mày phun ra một câu làm cho người ở đây muốn té xỉu. Anh nói: “Cô là ai?”