Tình Nhân Trong Mùa Gió

Chương 62




CHƯƠNG 62

Con người với tình yêu, sau khi mất đi hay trải qua gian nan, mới bắt đầu trân quý.

Vương Nam cùng Lí Trọng rốt cuộc lại về bên nhau. Đối diện với đoạn tình cảm này, hai người đều phá lệ cẩn thận. Tình cảm hai người thiếu đi một phần kích tình xung động như ban đầu, nhưng lại thêm một phần ấm áp, hạnh phúc.

Sau khi Lí Trọng trở về, anh liền chuyển nhượng công ty cho người khác. Bởi gần một năm nay, thị trường kinh doanh không được tốt, lợi nhuận cũng không được như trước kia. Anh dứt khoát dùng tiền chuyển nhượng mở một công ty kinh doanh đồ hiệu. Vừa vặn, thành phần nhà giàu mới nổi ở phương Bắc lại quan tâm đến hàng hiệu đển biểu đạt thân phận. Louis Vuitton, Gucci, D&G trở thành tiêu chí của giới thượng lưu. Lí Trọng kiếm được không ít tiền từ việc kinh doanh trên. Mọi chuyện cũng dần đi vào quỹ đạo.

Văn phòng thiết kế của Vương Nam mặc dù có chút gập ghềnh, nhưng cậu vẫn tiếp tục duy trì. Lí Trọng gọi Vương Nam thiết kế cho cửa hàng, cậu sống chết cũng không muốn nhận tiền của anh. Lí Trọng nói em suy nghĩ nhiều làm gì, đừng vị món tiền nhỏ mà ảnh hưởng đến hòa khí. Khi đó phòng thiết kế của bọn họ cũng chưa có danh tiếng gì, một hợp đồng thiết kế như vậy cũng lên đến 5 ngàn tệ. Vương Nam nhận về 2 ngàn. Nói trắng ra, cậu buộc Mạnh Hạo Nhiên phải chiết khấu cho Lí Trọng. Mạnh Hạo Nhiên vui vẻ đồng ý. Đêm đó, cậu ta lôi Vương Nam đi ăn mừng, còn một mực ép cậu phải gọi Lí Trọng đến. Vương Nam có chết cũng không đồng ý, như vậy khác nào lộ tẩy?!

Bữa cơm này Mạnh Hạo Nhiên ăn như lang thôn hổ yết, Vương Nam lại âm thầm xót tiền. Đó là tiền cậu định mang đi gửi tiết kiệm. Sau này Lí Trọng lại giới thiệu cho cậu vài hợp đồng, Mạnh Hạo Nhiên cũng mang về vài hợp đồng nhỏ lẻ. Lợi nhuận bắt đầu đi vào quỹ đạo. Cuộc sống của Vương Nam lúc ấy, ngoài công việc ra, thì chỉ còn Lí Trọng.

Bởi vì có Lí Trọng, thời gian bình đạm lại trở nên vui vẻ. Căn bản hai người không gặp nhau nhiều. Lí Trọng vội vàng bay đi Hương Cảng, Hạ Môn, Sán Đầu, có thời gian lại ở Quảng Đông, Phúc Kiến. Có lúc Vương Nam cảm thấy rất buồn bực, người này sao lại bận như vậy? Chẳng qua hai người vẫn thường gọi điện cho nhau. Lúc nói chuyện cũng không khanh khanh ta ta ngọt ngào. Lí Trọng thường kể cho cậu những ca khúc anh thường nghe, có  lúc, còn mở điện thoại cho cậu nghe hết bài.

Khi Lí Trọng trở về, Vương Nam cũng vừa nghỉ phép. Hai người cứ như vậy đi ăn, rồi quay về nhà cậu. Vương Nam một mực không ghé qua anh. Có lẽ vì cậu vẫn chưa hết mặc cảm với Từ Đan Lôi. Phòng Vương Nam ở tuy đơn sơ, nhưng cũng làm cho hai người cảm thấy yên vui. Bọn họ thường thuê rất nhiều VCD, sau đó cùng nhau luyện phim. Có lúc xem đến nửa đêm, hai người đều đói bụng. Lúc ấy sẽ oản tù tì, người thua phải xuống lầu mua đồ. Vương Nam luôn là người chịu thua, đành không cam lòng đi mua đồ ăn. Khi trở về, nhìn bộ dạng Lí Trọng thoải mái xem phim, cậu có chút bất bình. Vương Nam cố ý không mua đồ ăn cho Lí Trọng, hai người liền tranh đoạt, nháo đến độ hàng xóm phải gõ cửa than phiền. Cũng có lúc, hai người cùng nhau xuống lầu ăn gà rán, rồi lại quay lên đi ngủ.

Một hôm, bọn họ cùng nhau xem bộ phim Sức mạnh tình thâm. Chuyện kể về một đôi vợ chồng, người vợ đang mang thai, nhưng chồng lại ung thư giai đoạn cuối. Thời gian cũng chỉ còn vài tháng. Nhưng anh ta không tiêu cực chờ chết. Người chồng trái lại rất tịch cực trị liệu, lại còn quay phim nhắn gửi đứa con sắp chào đời. Khi anh ta và người vợ đi khám thai, trên đường về nhà, hai người còn ôm nhau chậm rãi khiêu vũ. Câu chuyện tình cảm như vậy làm người xem đau lòng. Vương Nam nhìn cũng rất khó chịu trong lòng. Khi người chồng qua đời, Lí Trọng hoie Vương Nam: nếu một ngày anh cũng như thế, em có đau lòng không? Vương Nam vội vàng phi phi phi ba tiếng, mẹ em nói nếu làm vậy, điềm xấu sẽ không trở thành sự thật.

– “Đừng nói những lời vô nghĩa như vậy. Tương lai anh sẽ là — lão bất tử!”.Vương Nam học theo bộ dạng diễn viên trong phim, điểm ngón tay giữa đầu Lí Trọng.

– “Vậy trong tương lai em cũng sẽ thành lão bất tử”. Lí Trọng ăn miếng trả miếng. Hai người đều cười, bầu không khí thương cảm vì bộ phim cũng dần tiêu thất.

Có hôm, Lí Trọng lại nói không muốn ngủ sớm, chúng ta ra ngoài đi dạo đi. Vương Nam hỏi thần kinh anh có vấn đề a? Nửa đêm rồi, dạo cái gì mà dạo. Lí Trọng không nói gì, một mực kéo cậu ra khỏi cửa. Vương Nam luôn nghe theo Lí Trọng, hiện tại nếu anh bảo cậu lên núi đao xuống biển lửa, phỏng chừng Vương Nam cũng sẽ làm theo.

– “Đi đâu?”. Lên xe, Vương Nam hỏi.

– “Đến đập thủy điện”. 

– “A? Anh có bị bệnh không? Không đi”. 

– “Vậy đi đâu, cho em chọn”. Vương Nam tùy tiện nói ra một nơi gần nhà.

Hai người thong thả lái xe bát phố, thong thả một hồi lại đến nơi bọn họ tiếp xúc thân mật lần đầu: quán rượu Á Châu. Sau quán có một hồ nước, bên cạnh là rừng thông rậm rạp. Lí Trọng lái xe vào một con đường nhỏ. Lúc này trời bắt đầu lập hạ, cây lá bắt đầu sum xuê, đêm đó trăng rất sáng. Lí Trọng tắt đèn xe, để ánh trăng lặng lẽ chiếu sáng. Vương Nam mở cửa xe, hít thở không khí trong lành. Trong xe đang mở đĩa nhạc vài hôm trước cậu mua. Hết thảy đều tựa như mộng ảo.

Hai người không ai nói gì, chỉ chìm đắm trong cảnh đêm mỹ lệ.

– “Anh, hết thảy đều thật đẹp, nhưng sao em vẫn cảm thấy không chân thực?”. Vương Nam cảm thấy loại hạnh phúc này sẽ không bền lâu. Có lẽ do bộ phim vừa rồi ảnh hưởng.

Lí Trọng không nói gì, lặng lẽ đốt một điếu thuốc.

Một lát sau, anh đột nhiên mở lời: “Đợi thêm hai năm nữa, chúng ta chuyển đi đi”. 

– “Đi đâu?”. 

– “Vương Nam, nếu em không chịu nổi áp lực, hai người chúng ta đến một thành phố khác bắt đầu lại, hoặc di cư ra nước ngoài cũng được”. 

Vương Nam nghe thế nào cũng rất cảm động, nước mắt cũng muốn rơi xuống.

– “Khụ, nhưng có thể như vậy sao? Mẹ em, cha mẹ anh thì làm sao bây giờ?”. Vương Nam luôn nghĩ đến thực tế.

Lí Trọng không nói gì. Hai người lại yên lặng ngắm cảnh.

Đúng vậy, có những việc bọn họ không trốn tránh được. Hai người còn có gia đình. Vương Nam không dám cho mẹ biết chuyện mình yêu một nam nhân, Lí Trọng cũng tương tự.

Những điều tốt đẹp trong cuộc sống thường rất mong manh. Ái tình cũng vậy.