Tình Nhân Tuổi 18

Quyển 2 - Chương 46: Một màn dối trá




Nhìn thấy Vũ Hân bà Hạ lập tức khỏi bệnh, tiến lên ôm lấy con đã gần một năm không gặp mà con cũng không thăm bà!

Vũ Hân vừa vào cửa cũng không quan tâm đến sức khỏe của mẹ, cũng không hàn huyên lấy một câu.

Mở giọng lạnh như băng hỏi: "Mẹ, Hạ Vũ Tình người phụ nữ kia bây giờ thế nào với Thang Duy Thạc rồi?"

Trong mắt Bà Hạ tỏa ra tức giận, hận nghiến răng nói: "Mấy ngày hôm trước Hạ Vũ Tình đến thăm mẹ, con đó ra tay hào phóng lắm, cũng béo lên không ít so với trước, cô ta lại dựa vào Thang Duy Thạc rồi!"

"Mà Tiểu Bác đâu, Hạ Vũ Tình có nói cho Tiểu Bác, con không phải mẹ nó!" Trong mắt Vũ Hân tràn ngập hung ác, giống như muốn ăn tươi nuốt sống Vũ Tình!

"Chuyện này ~ mẹ không hỏi! Vũ Hân, vì sao con không về sớm chút, bây giờ là lúc nào rồi! Nếu con không về, chỉ sợ một chút cơ hội đều không còn!" Bà Hạ hơi trách cứ nói!

"Còn không phải tại cái tên ngu ngốc kia, hắn tưởng đá được con à! Con dỗ dành hắn, bây giờ mới chịu ngoan ngoãn, con mới dám về!" Cô không thể để người đàn ông kia bỏ cô, nếu ngay cả con thú nuôi cũng không cần, chẳng phải cô là quá thất bại sao?

"Người đàn ông kia không về cùng con sao, vậy con bây giờ muốn thế nào? Buông tha cho Thang Duy Thạc sao? Từ bỏ vị trí Thang phu nhân sao? Không thể, Vũ Hân con cũng không thể vì tên nghèo đó, mà từ bỏ Thang Duy Thạc!" Bà Hạ lo lắng khuyên!

Vũ Hân lộ ra một nụ cười châm chọc, nói: "Mẹ, chúng con đã ly hôn, con không muốn buông tha thì thế nào?" Tuy rằng hỏi như vậy, nhưng cô làm sao có thể buông tha?

Ha ha, năm đó cô có thể lừa Thang Duy Thạc tới tay, bây giờ cô lại sợ cái gì?

————————————-

"Tôi muốn gặp Thang Duy Thạc!" Hoàng Vũ Hân với quần áo sang trọng, nghênh ngang nói! Thư ký chưa gặp qua người như vậy, trực tiếp lễ phép từ chối: "Thật xin lỗi, cô không hẹn trước, tôi không có cách nào thông báo cho tổng giám đốc!"

Vũ Hân lộ vẻ xem thường, hừ nhẹ một tiếng nói: "Tôi nói cho cô biết, tôi là vợ Thang Duy Thạc! Cô mau cho tôi vào, nếu không cô làm tôi tức giận thì biết kết cục rồi đó?"

Thư ký trẻ tuổi bị cô dọa, hành lễ trước Hoàng Vũ Hân. Chẳng nhiều dạng kiên quyết! "......" Muốn nói gì đó, lại không dám nói!

Hoàng Vũ Hân giễu cợt nhìn, thư ký nhát gan! Ánh mắt Thang Duy Thạc càng ngày càng kém, thư ký này như hai lúa! Xem ra ở cùng Hạ Vũ Tình, tất cả khẩu vị của hắn đều giảm xuống?

Đẩy tay thư ký ra, Hoàng Vũ Hân trực tiếp mở phòng làm việc của tổng giám đốc......

Ngước lên vì nghe tiếng động, vừa nhìn thấy Hoàng Vũ Hân, hắn ngẩn cả mười giây!

"Ai cho cô vào?"

Từng cùng một chỗ suốt năm năm, cô sợ hắn sao?

Nhưng, cô cũng giả bộ kinh sợ, đáng thương ôm chặt mặt mình. "Duy Thạc, em đã về! Duy Thạc, em lúc ấy bị oan uổng, em không muốn ly hôn với anh!"

Nói xong, cô đi đến bên hắn, bỗng sợ hãi hắn nên lui về sau vài bước. Nước mắt 'Oan ức' trên mặt như mưa tràn ra, âm thanh nức nở. "Duy Thạc, em em em ~~ em bị oan! Sự tình không phải vậy, Sự tình không phải vậy!"

Cô không giải thích một cách nóng nảy, chỉ đau đớn lắc đầu, nghẹn ngào không thể nói thành lời! Khiến người ta mãnh liệt cảm thấy, cô thực sự rất oan ức!

Thang Duy Thạc chau mày, máu trên đầu dồn lại như muốn nổ tung, cô còn ở đằng kia khóc thật chán ghét! "Hoàng Vũ Hân, chúng ta đã không còn vấn đề gì, đừng có đến đây làm loạn nữa?"

Cô giống như bị đả kích rất lớn, càng khóc thêm khổ sở, nói đứt quãng: "Duy Thạc, em ~ chúng ta dù sao cũng là ~ vợ chồng mà, mọi người đều nói ~ một ngày vợ chồng ~ trăm ngày ân ái, chẳng lẽ ~ chẳng lẽ anh không nghĩ tới em một chút nào sao?"

"Hoàng Vũ Hân, chúng ta không có gì để nói! Cô đi ra ngoài đi!" Người phụ nữ này đúng là diễn giỏi thật, đáng chết, lúc trước cô cũng lừa hắn như vậy!

Lúc đó hắn quá kêu ngạo, căn bản không phát hiện cô là cao thủ diễn trò!

"Duy Thạc, chúng ta còn có Tiểu Bác, chẳng lẽ anh muốn con trở thành một đứa con không mẹ sao?" Thấy thái độ hắn lạnh lùng cứng rắn, Vũ Hân nhào vào trong lòng hắn, dùng sức ôm lấy hắn!

"Này, cô buông ra!" Thang Duy Thạc theo phản xạ tính thoát khỏi sự dây dưa của cô, nhưng bất kể hắn vùng như thế nào, cũng gạt được cánh tay của cô ra.

Đúng lúc này, cửa lớn văn phòng bỗng bị đẩy ra. "Duy Thạc, em thuận tiện đi qua đây nên mua thuốc cho anh nè!"

Người mới tới chứng kiến một màn trước mắt, cả người cứng lại!

Hoàng Vũ Hân vui vẻ quay lại, vẻ mặt như bị mê hoặc. "Chị, chị làm sao có thể đến đây?"

Vũ Tình không dám nhìn lại em gái, bối rối nói: "Thật xin lỗi, tôi ~ tôi đi nhầm văn phòng!"

Nói xong, cũng không dám nhìn bọn họ, xoay người chạy ra khỏi văn phòng!

Thang Duy Thạc khủng hoảng cực độ, đẩy ngã Hoàng Vũ Hân. "Chết tiệt, chúng ta đã ly hôn, cô đến lằng nhằng làm cái gì? Cút ngay, bây giờ cút đi ra ngoài cho tôi!"

"Duy Thạc, chị của em, chị của em tới tìm anh làm gì? Duy Thạc, chẳng lẽ là chị của em có ý với anh sao?"

"Hoàng Vũ Hân, cô còn muốn cho giả bộ sao? Cô biết chuyện tôi và chị cô năm đó, năm đó là cô cố ý gạt tôi, đúng hay không? Cô biết rõ chị của cô đi theo tôi, vậy mà cô vẫn tìm cách tiếp cận tôi!" Thang Duy Thạc tức giận rống to!

"Không ~ không ~ em không hiểu anh đang nói gì cả!" Cô vẫn dùng sức lắc đầu, mờ mịt nhìn hắn!

Thang Duy Thạc càng ngày càng cảm thấy ghê tởm khó chịu, cầm chặt cổ tay cô, kéo cô ra khỏi văn phòng!