Tình Nhân Tuổi 18

Quyển 2 - Chương 70: Tiếc nuối không thể nhận




Quản lý Đỗ lộ ra nụ cười, đứng lên ý bảo cô ngồi xuống: "Ngồi đi..."

"Cảm ơn!" Vũ Tình nở nụ cười, như cô gái nhỏ nhìn quản lý Đỗ. Không có biện pháp, ai bảo quản lý Đỗ nghiêm túc như vậy, loại nghiêm túc này khác Thang Duy Thạc, cũng không giống chủ tịch.

Quản lý Đỗ nghiêm túc không mang theo khí phách, chỉ khiến người ta không thể không tôn trọng, không thể không kính nể. thật giống như chủ nhiệm lớp trung học, trong thân thiết lộ ra ra uy nghiêm.

"Thế nào, bây giờ đang làm việc gì?" nói rồi đồng thời ánh mắt quản lý Đỗ đánh giá cô một lần, sau đó ánh mắt dừng lại ở trên mặt cô.

"Dạ, bây giờ làm công việc văn phòng! Cháu bây giờ không tệ, dạ...cháu ở chung với ba bọn trẻ! Chúng cháu gặp lại, hơn nữa giờ anh ấy rất tốt với cháu!" Vũ Tình mang theo nụ cười hạnh phúc, nói chuyện gần đây với quản lý Đỗ.

"À, thế thật không tồi, có thể thấy cô rất yêu ba bọn trẻ!" quản lý Đỗ chúc phúc tự đáy lòng, sau đó, đẩy gọng kính trên mũi.

Vũ Tình có vài phần căng thẳng nhìn bốn phía quanh phòng, sau đó ấp úng nói: "Quản lý Đỗ, thật ra hôm nay cháu đến, là có một việc muốn hỏi cô?"

Quản lý Đỗ nhíu nhíu đầu mày, khẽ kéo khóe miệng hỏi: "Sự tình gì, mà làm cô phải đi đến đây?"

Vũ Tình trầm tư rồi, sau đó ngẩng đầu: "Quản lý Đỗ, cháu muốn hỏi cô, lúc trước cô không phải họ Đỗ đúng không?" ánh mắt Vũ Tình không rời gương mặt đối phương, cũng không chớp mắt chỉ nhìn chằm chằm.

Quả nhiên, quản lý Đỗ lúc trước cười lịch sự giờ cứng mặt, sau đó xẹt qua một chút đau thương: "Cô hỏi điều này làm gì. Tôi thấy không liên quan đến chuyện công việc!"

"Đúng vậy, không liên hệ đến công việc, đây thuộc về việc tư! Nhưng, quản lý Đỗ, cháu rất muốn biết cô họ gì?"

"Ta họ Đỗ, luôn là họ Đỗ, cô còn muốn biết gì?" khi nói những lời này, biểu tình của quản lý Đỗ rõ ràng thật kích động.trực giác phụ nữ đã nói cho Vũ Tình biết, quản lý Đỗ đang nói dối: "Quản lý Đỗ, trước kia cô không phải họ Đỗ, cô hộ Kha, là Kha Dĩ Lam đúng hay không?"

Trực tiếp gọi tên cô lên, quan sát biểu tình cô.

Quản lý Đỗ nghe tới ba chữ 'Kha Dĩ Lam' này giống như đã bị đả kích rất lớn ngồi sụp xuống ghế.

A! cô quả nhiên đoán đúng rồi, biểu tình này căn bản là thừa nhận: "Đỗ...không đúng, chắc là nên gọi quản lý Kha, cháu muốn kể chuyện cho cô, thời gian không quá lâu, cháu nghĩ cô sẽ có hứng thú nghe!"

Kha Dĩ Lam không nói gì, hai mắt nhìn thẳng vào cây bút trong tay, không biết cô đang nghĩ gì.

"trước kia có một cô gái nổi tiếng là tài nữ, trong một mùa hè quen mọt chàng trai Hoa kiều về nước thăm người thân, chàng trai trẻ tuổi điển trai lập tức điên cuồng yêu cô gái ấy... Tuy bọn họ chỉ quen nhau trong thời gian rất ngắn, nhưng bọn họ đã xác định lâu dài. Chàng trai về nước xử lý công chuyện, cũng về nhà nói cho cha mẹ biết người con gái mình muốn kết hôn... nhưng không ngờ chuyện không may lại xảy ra, trong một vụ tai nạn chàng trai đã mất trí nhớ, hơn nữa là mất trí nhớ suốt hai mươi sáu năm..."

"Không..." Kha Dĩ Lam bi thống hét to thành tiếng, nước mắt tuôn rơi xuống: "Không, không đúng, không đúng. Chuyện là chàng trai xem thường xuất thân bình dân cảu cô gái, anh ta đùa bỡn cô..."