Tĩnh Nữ Truyền

Quyển 5 - Chương 35




Giáo chủ ma giáo?

Trong mắt Phượng Tĩnh Xu lóe lên một tia kinh ngạc, đưa mắt từ trên người Hoa Ngọc Dung chuyển sang nhìn Long Ứng Tình đang cứng đờ, Die nd da nl e q uu ydo n nhìn thấy sắc mặt hắn trắng bệch và hai mắt cố tự bình tĩnh lại lóe ra vẻ hốt hoảng, biết rõ Hoa Ngọc Dung nói tám chín phần mười là thật.

Có điều thì sao chứ?

Trong thiên hạ này, chỉ có Phượng Tĩnh Xu nàng không muốn nam nhân, không có nam nhân nàng muốn không nổi! Cho dù Long Ứng Tình đúng là giáo chủ ma giáo đã đoạt ngọc trụy Tỳ Hưu, chỉ cần hắn có thể thừa nhận ở trước mặt nàng, nàng cũng sẽ không trách hắn!

Phượng Tĩnh Xu vươn tay vỗ vỗ bả vai Hoa Ngọc Dung, ý bảo hắn im lặng, rồi sau đó nói với Long Ứng Tình: "Tình, chàng ấy nói là sự thật sao?"

Là thật sao?

Trong lòng Long Ứng Tình không ngừng suy nghĩ những lời này của Phượng Tĩnh Xu.

Không phải, không phải sự thật!

Hắn thật sự rất muốn không chút do dự trả lời như vậy.

Hắn không muốn để lại hình ảnh u tối của mình ở trong lòng Phượng Tĩnh Xu, huống chi trước đó trên đại hội võ lâm hắn còn vì tranh đoạt ngọc trụy Tỳ Hưu mà vung tay với nàng, còn từ trong tay của nàng đoạt mất ngọc trụy Tỳ Hưu. . . . . . dù nàng không phải người trong võ lâm, nhận được sự tán thành của chính đạo, thế mà hắn lại là giáo chủ ma giáo. Mặc dù hai người đều có được thân phận hoàng gia, nhưng nếu thân phận của hắn bị người đời biết, bọn họ sẽ không được phép ở chung một chỗ. . . . . .

Nhưng, nếu hắn thật sự phủ nhận vào lúc này, một khi sau này thân phận của hắn bị phơi bày, nàng nhất định sẽ không tha thứ cho hắn! Dù hắn không hiểu nàng bằng những nam nhân bên cạnh, nhưng một nữ nhân như nàng, tuyệt đối không tha thứ cho việc nói dối!

Liên tục suy nghĩ, rốt cuộc Long Ứng Tình vẫn phải ra quyết định. Hắn ngẩng đầu lên, trong ánh mắt nhìn Phượng Tĩnh Xu đầy sự kiên quyết.

"Đúng, ta chính là giáo chủ Mộ Ngâm giáo!"

Nghe thấy Long Ứng Tình thừa nhận, Phượng Tĩnh Xu thả lỏng, đồng thời cũng biết, có thể thừa nhận thân phận của mình, đối với Long Ứng Tình mà nói cũng đã biểu thị sự coi trọng của hắn đối với nàng.

Giờ phút này, Long Ứng Tình được Phượng Tĩnh Xu tha thứ, còn nhận được nhiều khoan dung hơn.

Trong đầu nhớ lại một chuyện khác, Phượng Tĩnh Xu hỏi: "Ngọc trụy Tỳ Hưu ở chỗ huynh sao?"

Long Ứng Tình lắc đầu, thành thật trả lời: "Ta đã giao cho hoàng huynh của ta rồi." Dường như Phượng Tĩnh Xu không có phản ứng gì với câu nói kia của hắn, dieendaanleequuydonn nàng như vậy, khiến lòng hắn chợt bất ổn, thấp thỏm, vì vậy lúc này ngay cả trả lời cũng nhìn chằm chằm sắc mặt Phượng Tĩnh Xu không rời.

"Hoàng huynh của huynh?" Phượng Tĩnh Xu chau mày.

"Hoàng huynh của hắn chính là đại hoàng tử Việt Sa quốc – Long Ứng Thiên." Phượng Duy Tĩnh ở trong lòng nàng nhắc nhở.

Long Ứng Thiên?

Trong đầu Phượng Tĩnh Xu đột nhiên thoáng qua hai bóng dáng nho nhỏ, một người mười hai tuổi, một người chín tuổi ở phía Tây Bắc rừng rậm Tuyệt Tích. . . . . .

Nổi lên ý niệm này, lại liên hệ với chiêu thức lúc giao thủ với Long Ứng Tình, một ý nghĩ đã được xác định rõ ——

"Lý Long Thiên và Lý Long Tình, với huynh đệ các huynh, là quan hệ như thế nào?" Phượng Tĩnh Xu hỏi Long Ứng Tình, trong mắt lóe lên ý cười.

Đột nhiên từ trong miệng Phượng Tĩnh Xu nghe được hai cái tên quen thuộc, toàn thân Long Ứng Tình chấn động, cặp mắt nhanh chóng đỏ lên, "Nàng . . . . . nàng biết hai cái tên này! Quả nhiên. . . . . . quả nhiên chính là nàng!"

Hắn nhìn Phượng Tĩnh Xu, toàn thân kích động đến không nhịn được mà phát run.

Hắn rốt cuộc đã tìm được! Nàng quả nhiên chính là tiểu nữ hài năm đó đã cứu hắn và hoàng huynh ở Khách Sa!

Phượng Tĩnh Xu nhìn gương mặt kích động của Long Ứng Tình cười nói: "Hoàng Vũ Tĩnh là tên giả mà năm đó ta đã dùng, huynh và Long Ứng Thiên cũng dùng tên giả, tất nhiên ta cũng có thể."

"Tĩnh. . . . . ." Long Ứng Tình lại nhịn không được kêu tên Phượng Tĩnh Xu, giọng điệu nhẹ nhàng, tựa như một con mèo con kêu meo meo làm nũng với chủ nhân.

Phượng Tĩnh Xu vỗ vỗ mấy nam nhân còn treo ở trên người nàng, mấy người lưu luyến không rời  buông tay ra, đứng ở bên cạnh Phượng Tĩnh Xu.

Nàng giang hai cánh tay ra với Long Ứng Tình, trên mặt lộ ra một nụ cười xinh đẹp: "Lý Long Tình, mấy năm không gặp, huynh đã lớn thế này rồi, có phải huynh muốn ta gọi huynh như thế này không!"

Đây là Phượng Tĩnh Xu, với giọng điệu và xưng hô của tiểu nữ hài đó, đã nói ra câu đầu tiên với tiểu nam hài sau thời gian năm năm.

"Tĩnh. . . . . . Tĩnh!" Thấy Phượng Tĩnh Xu giang hai tay, nghe thấy giọng điệu quen thuộc của Phượng Tĩnh Xu, rốt cuộc Long Ứng Tình chảy hai hàng nước mắt, chạy như bay tiến lên nhào vào trong lòng nàng.

"Ta cho là ta đã không tìm được nàng! Ta cho là nàng đã quên ta! Ta cho là. . . . . . oa oa oa . . . . ." Long Ứng Tình ở trong lòng Phượng Tĩnh Xu, phát tiết sự sợ hãi ra ngoài.

"Được rồi, ta không có quên huynh, ta chỉ là khôi phục trí nhớ, gặp đám người Duy nhi, nhất thời kích động, da.nlze.qu;ydo/nn cho nên mới không quan tâm huynh! Đừng khóc, khóc nữa sẽ khiến mọi người chê cười đó!"

"Hừ! Cười thì cười đi! Dù sao ta cũng nhỏ hơn bọn hắn, có quyền khóc, không sợ bị cười!" Long Ứng Tình tùy hứng nói.

"Ơ, ngươi nhỏ thế à? Khóc mà cũng phải quang minh chính đại sao?" Văn Nhân Tĩnh Phong không nhìn nổi, lại bắt đầu ở một bên khó chịu.

"Năm nay ta mới mười bốn! Còn chưa có búi tóc !" Long Ứng Tình nghe có người khiêu khích, quên mất sự hèn nhát vừa rồi, ngẩng đầu lên từ trong lòng Phượng Tĩnh Xu hừ một tiếng.

"Ngươi mới mười bốn? Ha! Cười chết ta rồi!" Văn Nhân Tĩnh Phong liếc hắn, "Theo ta biết, tam hoàng tử Việt Sa quốc các ngươi – Long Ứng Quân cũng đã mười sáu rồi đấy!" Văn Nhân Tĩnh Phong cong ngón tay cái và ngón út làm một thủ thế "sáu", "Tam hoàng tử cũng đã mười sáu, nhị hoàng tử ngươi lại chỉ mới có mười bốn tuổi, ngươi lừa ai chứ!"

Long Ứng Tình vừa nghe thấy Văn Nhân Tĩnh Phong nhắc tới Long Ứng Quân, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức sung huyết đỏ bừng, "Đó là bởi vì hắn không phải do chính cung nương nương sinh, chỉ có thể coi là thứ xuất!"

Ở Việt Sa quốc, con vợ cả làm đầu, chỉ cần là con vợ cả, bất luận tuổi tác lớn nhỏ, tất cả đều đứng hàng trước, mà thứ xuất coi như lớn tuổi hơn con vợ cả, cũng phải lui về phía sau, đây cũng chính là nguyên nhân tại sao năm nay Long Ứng Quân mười sáu, Long Ứng Tình mười bốn, mà Long Ứng Tình lại là nhị hoàng tử.

Bởi vì quốc quân Việt Sa quốc Long Doanh cũng không nâng ái phi Quân Phi Oánh lên hậu vị, vì vậy con trai của Quân Phi Oánh Long Ứng Quân cũng chỉ có thể được coi là Tam hoàng tử.

Mọi người nghe thấy Long Ứng Tình hô to, muốn nhìn thử, cũng không nhịn được nở nụ cười. Xem ra chiêu này của Văn Nhân Tĩnh Phong còn có tác dụng, tiểu tử này, không phải lại muốn quấn lấy Phượng Tĩnh Xu rồi hả?

"Được rồi, đừng cãi nữa." Phượng Tĩnh Xu buồn cười lắc đầu, đưa tay niết cằm nhỏ nhắn của Long Ứng Tình: "Ta hỏi huynh, bây giờ ngọc trụy Tỳ Hưu đang ở chỗ nào của hoàng huynh của huynh?"

Long Ứng Tình nhu thuận gật đầu, "Ta nghe nói trong ngọc trụy này có bảo tàng, cho nên ta lđịnh đoạt lấy đưa cho hoàng huynh, vốn muốn giao phó cho huynh ấy, Dieenndkdan/leeequhydonnn nhưng vì nghe thấy tin tức nàng phải trở về thành Sở Ương chuẩn bị tiệc thọ yến cho Hiền vương gia, ta muốn xác định nàng có đúng là nữ hài năm đó hay không, cho nên đã vội vã quăng mấy thứ đó cho hoàng huynh rồi chạy tới tìm nàng."

Thấy Phượng Tĩnh Xu im lặng không nói, cho là nàng giận hắn, lại vội vàng bổ sung: "Nàng không phải lo lắng, chờ chúng ta ra ngoài, ta nhất định sẽ về tìm hoàng huynh lấy lại!"

"Huynh đưa ngọc trụy cho hoàng huynh của huynh làm gì?" Phượng Tĩnh Xu hỏi.

"Mấy năm nay, Việt Sa quốc ta đã gặp nạn hạn hán nhiều năm liên tục, dân chúng lầm than, quốc khố lại bởi vì liên tục giúp nạn thiên tai mà đã sớm trống không, nếu như không thể lấy tiền tài bù vào cho quốc khố, đất nước chắc chắn đại loạn. Ta thấy hoàng huynh vì vậy mà ngày đêm bôn ba, mệt mỏi không chịu nổi, muốn trợ giúp huynh ấy, vừa thấy đại hội võ lâm sắp cử hành, lại nghe nói trong ngọc trụy Tỳ Hưu có bảo tàng, nên. . . . . ."

"Cho nên huynh nổi lên tặc tâm phải không?" Phượng Tĩnh Xu siết chặt cái mũi tinh xảo của hắn buồn cười nói tiếp. Thấy Long Ứng Tình nhíu đôi mi thanh tú lại, liền buông tay ra nói: " Ngọc trụy Tỳ Hưu này chỉ là tương đối hiếm thấy mà thôi, làm gì có bảo tàng! Đây đều là do bên ngoại nghe đồn bậy bạ, vốn cũng không có chuyện đó!" Lại thở dài nói: "Chỉ là, huynh nói tới chuyện muốn lấy lại, ta thấy tạm thời gác lại đi! Hiện giờ là thời kỳ hai nước giao chiến, chúng ta cũng không tiện trắng trợn tiếp xúc với hoàng huynh của huynh, tất cả vẫn nên chờ quốc sự kết thúc rồi hãy nói!"

"A, được rồi!" Long Ứng Tình gật đầu.

Không ai hỏi làm sao Phượng Tĩnh Xu biết khối ngọc trụy đó không có bảo tàng, cũng không có ai nghi ngờ tính chân thật trong lời của nàng, tất cả đều coi như chuyện đương nhiên.

"Hiện tại điều chúng ta phải làm chính là trở lại đất phong, sắp xếp mọi việc cho tốt, rồi đến phía bắc tìm quân đội của phụ vương ta, trợ giúp người đạt được thắng lợi trong cuộc chiến tranh này, sau đó sẽ đi tìm ngọc trụy Tỳ Hưu." Phượng Tĩnh Xu sắp xếp từng việc ra.

"Tiểu tử ngươi sẽ không kéo chân sau của chúng ta chứ?" Hoa Ngọc Dung đột nhiên hỏi Long Ứng Tình.

"Ta sẽ không mật báo cho hoàng huynh đâu." Long Ứng Tình lắc đầu, chỉ sợ đến lúc đó hoàng huynh biết thân phận của Tĩnh, vũ khí trong tay quăng mất rồi! Long Ứng Tình thầm nghĩ.

"Nói đến đất phong, Tĩnh nhi, Ứng Tình nói cho chúng ta biết, ban đầu cũng không phải nàng tự mình nhảy xuống sông, mà là bị đâm rơi xuống sông, có phải có chuyện này không? Là ai hại nàng ở sau lưng?" Phượng Duy Tĩnh vừa nghe đến đất phong, lập tức gợi lại chuyện hắn quan tâm nhất.

Mọi người lập tức chuyển hướng nhìn Phượng Tĩnh Xu, chờ đợi câu trả lời của nàng.

"Ban đầu nhìn Thư nhi hy sinh ở trước mặt ta, ta nhưng không có cách gì, nhất thời tâm tư rối loạn, cộng thêm trước đó quá mức mệt nhọc, di@en*dyan(lee^qu.donnn) mất hơi sức, vì vậy nhất thời không xem xét, bị người, " Phượng Tĩnh Xu ngừng một chút, đưa mắt nhìn Kim Bích Đạc, "Bị người dùng chủy thủ đánh lén từ phía sau lưng, rồi sau đó bị đẩy xuống làn sóng dữ dội."

Mọi người nghe thấy lời của Phượng Tĩnh Xu, sắc mặt dần dần âm u.

Kim Bích Đạc trầm trọng nhắm hai mắt lại, nắm chặt hai quả đấm, cố sức nặn ra tiếng từ trong miệng nói: "Phải . . . . . biểu muội làm phải không?!"

Phượng Tĩnh Xu gật đầu, đưa tay kéo Kim Bích Đạc tới đây, gỡ hai bàn tay nắm chặt ra cầm lấy, "Chàng cũng biết, nàng. . . . . . rất yêu chàng, cho nên. . . . . ."

"Cho nên mới loại trừ người trong lòng ta đi!" Kim Bích Đạc cắn răng căm hận nói, "Tiểu Kim Khố, ta nhất định sẽ báo thù cho nàng!"

Phượng Tĩnh Xu lắc đầu, "Ta đã nói rồi, chuyện giữa nữ nhân, không tới phiên nam nhân các chàng làm chủ, để ta tự dùng cách của ta ‘ trả ơn ’ nàng! Chỉ là, đến lúc đó nếu chàng không nhẫn tâm. . . . . ."

"Ta sẽ không mềm lòng!" Kim Bích Đạc giành nói, "Mặc kệ nàng làm gì muội ấy, cũng là điều muội ấy phải chịu!"

Hắn biết, Phượng Tĩnh Xu nhận chuyện này trên người mình, thật ra phần lớn nguyên nhân cũng là vì hắn. Nàng không hy vọng làm khó hắn, dù sao Tịch Thấm Nhụy là biểu muội của hắn, nhưng, nàng làm sao biết, rồng có nghịch lân, chạm vào là giết! Phượng Tĩnh Xu, chính là nghịch lân của Kim Bích Đạc hắn, vậy mà hôm nay, biểu muội đã không biết sống chết chạm vào nghịch lân của hắn!

"Vậy chàng hãy chờ một bên xem đi, chuyện này không cần chàng động thủ. Các chàng có ý kiến gì không?" Phượng Tĩnh Xu nói với Kim Bích Đạc xong, lại ngẩng đầu nhìn các nam nhân bên cạnh, biết bọn họ quan tâm mến yêu nàng, không nhìn nổi nàng chịu một chút tổn thương, huống chi là vết thương trí mạng như thế.

"Không có. Chỉ là nàng nhất định phải hung hăng trừng phạt nàng ta mới được! Ban đầu chúng ta thấy nàng rơi xuống sông, muốn đi cứu nàng, dfienddn lieqiudoon thế mà nàng ta lại nói chính nàng tự nhảy sông, làm như vậy là vì để cùng Tuân Thư ở chung một chỗ, còn nói di ngôn của nàng, muốn chúng ta lấy thê tử của mình. Hừ! Ta thấy, không phải để cho chúng ta lấy thê tử ‘ của mình ’, mà là để cái lão bàn tính vàng Kim Bích Đạc này cưới nàng đi!" Hoa Ngọc Dung giễu cợt nói.

"Hả? Nàng nói với các chàng như vậy sao? A! Thật đúng là rất thú vị đó. . . . . ." Phượng Tĩnh Xu đưa ánh mắt nhìn về phía cửa sơn động, khóe miệng nở nụ cười cười cũng trở nên khát máu . . . . . .