Tinh Phong Truyền Thuyết

Chương 68: Tái Ngộ Xi Thị Tam Huynh Đệ




Một đội khinh kỵ đang liên tục phi thật nhanh trên đường lớn, lưu lại phía sau một đám bụi mù.

Trương Tinh Phong hai mắt hữu thần nhìn thẳng về phía trước. Mặc dù bây giờ ngồi trên trên lưng ngựa tốc độ rất nhanh, nhưng đối với hắn thì không hề ảnh hưởng chút nào. Những người khác trong đội ngũ bởi vì vẻ trầm lặng của Trương Tinh Phong nên cũng không hề nói lời nào. Tất cả mọi người đều chỉ chăm chú điều khiển ngựa của mình tiến về phía trước.

- Sư phụ, bây giờ đã muộn lắm rồi, chúng ta có nên tìm một khách sạn trọ lại hay không, ngày mai hãy tiếp tục lên đường?

Lý Nhị bên cạnh lên tiếng. Lúc này trời đã tối, nhưng với những cao thủ đã sớm đạt tới Tiên thiên cảnh giới như bọn họ, di chuyển trong đêm tối hầu như cũng không ảnh hưởng gì.

Trương Tinh Phong không nói gì thêm, chỉ khẽ gật đầu. Đem ngựa giao cho đệ tử, chậm rãi đi đến khách sạn trước mặt cách đó không xa.

Chờ đến khi Lý Nhị và chưởng quỹ sắp xếp ổn thỏa tất cả, Trương Tinh Phong đi thẳng đến phòng mình, thản nhiên nói:

- Các người cứ tùy tiện đi, buổi sáng ngày mai sẽ tiếp tục lên đường!

Lý Nhị không hề ngại ngùng chút nào. Trên đường đi, Trương Tinh Phong đều vẫn như vậy, một ngày hầu như không nói lời nào, chỉ thỉnh thoảng nêu ra những chỗ thiếu sót trong võ công của bọn họ. Vẻ tươi cười xuất hiện trên khuôn mặt Lý Nhị. Không có Trương Tinh Phong quản chế, bây giờ mình bây giờ có thể thoải mái đi đánh bạc một phen rồi!

Trương Tinh Phong ngồi trên giường, trong lòng lại suy nghĩ đến những việc sẽ làm khi đến Thiên Nhai San Mạch. Nên biết rằng nơi đó Lý gia có thế lực vô cùng cường đại. Phải làm thế nào để thuyết phục người khác cùng mình đối đầu với Lý gia, điều này đã trở thành một vấn đề mà Trương Tinh Phong nhất định phải giải quyết cho được.

Tu chân pháp quyết, linh đan, vũ khí do Thiên nham thạch tức Bí thiên thạch chế tạo thành, ba thứ này là ưu thế của Trương Tinh Phong, tứ đại thế gia không thể nào có được. Tu chân pháp quyết đại biểu cho cường đại vũ lực, sinh mệnh bất tử. Linh đan đại biểu cho công lực trong nháy mắt có thể tăng thêm hơn mười năm. Còn vũ khí chế tạo từ Bí thiên thạch đại biểu cho vũ khí mạnh nhất. Có ba thứ này có lẽ mọi chuyện tại Thiên Nhai San Mạch sẽ thuận lợi hơn.

Đêm tối lặng lẽ trong chớp mắt đã qua đi, trời đã bắt đầu sáng.

Trương Tinh Phong tỉnh dậy, ánh mắt chợt lóe sáng. Hắn cảm nhận được rất rõ ràng sau một đêm tu luyện hỗn độn lực của mình càng tinh thuần thêm một chút. Đi ra khỏi phòng, mười bốn đệ tử mới thu nhận đã sớm chờ đợi ở bên ngoài, chỉ duy nhất không thấy Lý Nhị đâu.

Trương Tinh Phong nhíu mày, đối với sự vắng mặt của Lý Nhị trong lòng có một chút tức giận.

- Lý sư huynh từ tối hôm qua sau khi rời khỏi đây vẫn chưa quay lại!

Dịch Dạng bước lên phía trước cung kính nói.

Trương Tinh Phong càng thêm nhíu mày. Bây giờ đã đến rất gần Thiên Nhai San Mạch, bỗng nhiên lại phát sinh chuyện này, khiến cho hắn cảm thấy rất bực mình.

Lý Nhị trong khoảng thời gian này hầu như mỗi ngày buổi tối đều ra ngoài đánh bạc, chuyện này Trương Tinh Phong cũng biết. Nhưng Lý Nhị mỗi buổi sáng đều đến rất đúng giờ, nên Trương Tinh Phong cũng làm như không nghe không thấy. Nhưng mà bây giờ hành vi của Lý Nhị quả thật đã vượt quá phạm vi nhẫn nhịn của hắn rồi.

- Dịch Dạng, các ngươi có biết Lý Nhị tối hôm qua đến đổ phường nào không? Ta muốn đích thân đi tìm hắn, phải trừng phạt nghiêm khắc một lần, để cho tiểu tử này sau này không dám đánh bạc nữa!

Trương Tinh Phong thoáng nhìn ra ngoài cửa, trong mắt có một chút tiếu ý nhưng ngữ khí vẫn rất nghiêm túc quay sang hỏi Dịch Dạng.

- A, sư phụ, con đến rồi, con đã trở về rồi, xin người đừng nói nữa. Người không cho con đánh bạc không phải là muốn lấy cái mạng nhỏ của con sao? Con bây giờ đã đến rồi!

Lý Nhị nhanh chóng địa từ bên ngoài cửa khách sạn chạy đến trước mặt Trương Tinh Phong, đứng yên một chỗ giống như một cô nương thẹn thùng.

Trương Tinh Phong ngẩn người nhìn đồ đệ của mình. Đây là Lý Nhị sao? Cả khuôn mặt đen thui giống như là bị bút lông vẽ lên, trên cái đầu trọc chỉ còn lơ thơ có vài sợi tóc thì lại càng rối tung, dường như còn có thể ngửi được mùi khét thoang thoảng, y phục trên người lại giống như những nữ nhân đanh đá đánh nhau ở đầu đường xó chợ.

Lý Nhị nhận thấy ánh mắt của những người chung quanh đều đang tập trung vào mình, cảm thấy rất là ngứa ngáy, nhưng vẫn cố lấy dũng khí nói:

- Sư phụ, con có thể đi thay y phục một chút được không?

Trương Tinh Phong kỳ thật vẫn còn còn muốn hỏi Lý Nhị rốt cuộc vì sao lại trở nên thế nào. Phải biết rằng Lý Nhị tốt xấu gì cũng là Nhị phẩm cao thủ, mặc dù hắn không có nhiều kinh nghiệm chiến đấu, nhưng với thực lực hiện tại, làm sao lại có thể bị một cái đổ phường nhỏ biến thành bộ dạng này?

Nhưng thể diện đồ đệ cũng là thể diện sư phụ. Trương Tinh Phong nhìn thấy bộ dạng đáng xấu hổ của Lý Nhị, lập tức nói:

- Được rồi, ngươi hãy đi thay y phục nhanh lên, tốt nhất là nên tắm qua một chút. Chúng ta cũng không cần vội, cũng chỉ còn nửa ngày đường nữa là đến Thiên Nhai San Mạch rồi.

Lý Nhị liền nhanh chóng bay ngay về phòng của mình quên cả cảm ơn sư phụ. Để cho nhiều người nhìn thấy bộ dạng như vậy quả thật là mất mặt!

Trương Tinh Phong nghiêm túc ngồi xuống, mười bốn đệ tử cũng chia ra đứng ở hai bên. Qua một lúc lâu sau Lý Nhị mới chậm rãi từ trong phòng bước ra.

Đáng thương cho Lý Nhị lại phải trở về kiếp đầu trọc, nhưng Trương Tinh Phong thì ngược lại cảm thấy rất thân thiết.

- Đi thôi!

Trương Tinh Phong trừng mắt liếc nhìn Lý Nhị, không nói gì thêm đi ra bên ngoài.

Mọi người lại trải qua một chặng đường gian nan, cuối cùng cũng đã đến tòa thành phía trước Thiên Nhai San Mạch —— Phong Vũ Quan. Đây là một biên quan do Minh vương triều thành lập, chủ yếu là phòng ngừa Nguyên Mông xâm lấn. Nhưng Thiên Nhai San Mạch chỉ có một thông đạo khoảng trăm thước mà thôi, cho nên Nguyên Mông cũng không có cơ hội nào để tiến vào Minh vương triều. Mà biên quan này cũng vì hòa bình mà trở nên phồn vinh, cuối cùng hình thành một thành thị khá lớn.

- Uy, huynh đệ, các người đến đây làm gì vậy? Phong Vũ Thành chúng ta địa phương tốt nhất chính là Tường Thiên đổ phường và Mộng Kiều hoa lâu. Nếu các người muốn đi thì ta có thể dẫn đường!

Mới vừa vào thành, một tên đầu trộm đuôi cướp đã chạy đến hỏi han. Rất rõ ràng hắn chính là một tên lãm khách nhân (cò mồi).

Trương Tinh Phong nhìn thấy tình cảnh này trong lòng cảm thấy rất không cao hứng. Đổ phường, hoa lâu vừa nghe là đã biết đó là địa phương gì. Làm sao lại có thể để cho một tên lãm khách nhân như thế này đứng ngay ở trước cổng thành chào mời, thật sự là không ra thể thống gì.

Lý Nhị lập tức cười hì hì nói:

- Sư phụ à, nơi này là một thành thị ở biên quan. Thông thường những người đến nơi này ngoại trừ các thương nhân ra thì chính là những kẻ muốn đi tìm thú vui. Rất nhiều thế lực của Thiên Nhai San Mạch đều có công việc làm ăn ở nơi này. Hơn nữa tại Thiên Nhai San Mạch cũng không có nhiều thành thị, cho nên nơi này đã trở thành một địa phương chuyên dùng để cho các đại nhân vật đến hưởng thụ. Cũng có một vài thành thị khác giống như thế này, đều là cách Thiên Nhai San Mạch không xa. Mà thành thị này bởi vì ngay cả người Nguyên Mông cũng tiếp đãi, cho nên đã trở thành một nơi phồn vinh nhất. Sư phụ à, nói không chừng nơi này người có thể gặp được một vài đại nhân vật của Thiên Nhai San Mạch đấy!

Lý Nhị nói xong liền đắc ý nhìn Trương Tinh Phong, như là đã biết rõ mục đích của chuyến đi lần này.

Trương Tinh Phong trong lòng vui vẻ, xem ra mục tiêu của mình đã có hy vọng thực hiện được.

- Đi thôi, hôm nay chúng ta sẽ nghỉ ngơi tại khách sạn tốt nhất Phong Vũ Thành này!

Trương Tinh Phong quay sang nói với Lý Nhị. Đến khách sạn tốt nhất đương nhiên là có nhiều khả năng sẽ gặp được một vài đại nhân vật.

- Tuân lệnh sư phụ! Uy, ngươi hãy nói cho ta biết khách sạn tốt nhất trong thành này là nơi nào?

Lý Nhị ngạo nghễ qua sang nói với tên lãm khách nhân vừa rồi.

Tên lãm khách nhân kia nhìn thấy bộ dạng kiêu ngạo của Lý Nhị, ngược lại càng thêm khiêm tốn, cúi người nói:

- Đương nhiên chính là Tường Thiên tửu lâu, đó chính là đệ nhất tửu lâu của Phong Vũ Thành chúng ta đấy. Hơn nữa Tường Thiên tửu lâu còn chính là một bộ phận của Tường Thiên đổ phường. Bình thường không có việc gì làm có thể đến đổ phường vui chơi, quả thật không khác gì thần tiên. Hơn nữa trong tửu lâu cũng có phòng trọ, đảm bảo sẽ làm cho đại nhân hài lòng!

Lý Nhị vừa nghe đến đổ phường, lập tức cười nói:

- Tốt lắm, đến nơi đó đi, ngươi hãy đi trước dẫn đường!

Nói xong hắn lại rón rén liếc nhìn sắc mặt của Trương Tinh Phong, sau khi chắc chắn rằng Trương Tinh Phong dường như không hề phản đối, mới cảm thấy an tâm.

Trương Tinh Phong liếc nhìn Lý Nhị bên cạnh, mỉm cười đồng thời thúc ngựa tiến lên phía trước.

Một lúc sau tất cả đã đến trước Tường Thiên tửu lầu. Nhìn thấy vẻ hoành tráng cùng với sự phô trương của tửu lầu này, xem ra danh hiệu đệ nhất tửu lâu cũng không phải chỉ là hư danh.

- Nhị Cẩu Tử, được rồi, ngươi đến phía sau lấy thẻ đi! Hắc, các vị đại gia, các vị muốn ở trọ hay là dùng cơm vậy?

Một lão đầu đi ra trước cửa tửu lâu cười hì hì nói.

Lý Nhị nhanh chóng bước lên phía trước, bộ dáng giống như một đại nhân vật, ngạo mạn nói:

- Chúng ta cần một căn phòng thật lớn, ít nhất có thể ở được mười sáu người. Nếu như ở đây không có thì cho hai gian cũng được. Bây giờ trước hết hãy dọn món gì cho chúng ta ăn đã. Ăn ngon vẫn là trên hết!

Lão nhân kia nghe được thì mặt mày hớn hở. Quả là một khách hàng lớn! Lập tức nịnh bợ nói:

- Nơi này của chúng tôi đương nhiên là có phòng lớn, chuyên môn chuẩn bị cho các vị khách quý. Nhìn mấy đại nhân vật các ngài đây thì chắc cũng không phải là một nhóm bảo tiêu thông thường. Xin mời đi theo tôi, phía trên lầu còn có một phòng rất trang nhã!

Lão đầu nói xong liền dẫn mọi người lên lầu.

Trương Tinh Phong cũng cẩn thận quan sát. Nơi này dường như cũng không thể nào so sánh được với Phong Vũ Lâu lúc trước tại kinh thành. Mặc dù nơi này quả thật không tệ, nhưng lại không hề có sắc thái tình cảm, hơn nữa bố cục vẫn dựa theo phong cách cổ xưa. Phong Vũ Lâu của kinh thành chính là sử dụng "Thiên Phong Ngân Vũ Trận" sửa đổi lại mà bày bố. Đó là cảnh giới gì! Xem ra kinh thành quả thật không hổ là kinh thành!

Trương Tinh Phong tùy tiện ngồi xuống. Mười lăm người khác chia ra ngồi ở bốn chiếc bàn lớn.

Trương Tinh Phong một người lẳng lặng uống rượu vừa được mang lên. Nhưng chỉ trong nháy mắt tâm tình vui vẻ của hắn đã bị phá hỏng, bởi vì cách đó không xa tại trường hát rong có một cô gái trông khá thanh tú đột nhiên bị một đại hán đánh ngã xuống đất.

Trương Tinh Phong vẫn ngồi yên. Một là bởi vì hắn chưa hiểu rõ sự tình, hai là hắn căn bản cũng không muốn xen vào chuyện của người khác. Nhưng sự việc tiếp theo lại làm cho hắn giận dữ, bởi vì lại có ba đại hán từ một chiếc bàn khác đi đến cũng bắt đầu khi phụ nữ tử này.

- Xú biểu tử, ngươi đã quên số tiền còn thiếu à? Lão già chết tiệt cha ngươi đã chết rồi, nhưng ngươi thì vẫn còn sống, số tiền này ngươi nhất định phải trả! Hừ, không cho ngươi một bài học ngươi lại không biết đến sự lợi hại của chúng ta!

Một đại hán trong số đó văng ra một tràng mắng chửi.

Trương Tinh Phong trong tay bỗng nhiên xuất hiện một đạo kiếm quang. Đang lúc hắn muốn trừng phạt mấy tên này, một bóng người đột nhiên xuất hiện, như một tia chớp xẹt qua bốn đại hán kia. Trong lúc mọi người chung quanh còn chưa kịp nhìn rõ chuyện gì xảy ra, bốn đại hán kia đã nằm trên mặt đất. Người kia đứng trước mặt mọi người, bàn tay đưa ra đỡ vị cô nương kia đứng dậy. Nam tử kia vô cùng cương nghị trông rất có tư vị nam nhân. Hắn khinh thường liếc nhìn bốn tên gia hỏa nằm trên mặt đất.

Rất nhanh đã có sáu bảy đại hán đi đến phía sau nam tử này, xem ra hắn cũng là một người rất có thế lực. Trương Tinh Phong cẩn thận quan sát nam tử này, càng nhìn càng cảm thấy quen thuộc, dường như đã gặp ở đâu rồi. Quan trọng nhất chính là Trương Tinh Phong cảm nhận được hắn đã từng tu luyện Thái Cực Âm Dương Quyết!

- Sư đệ! Ha ha...... Là ngươi à...... Mau đến đây, sư phụ ở đây này!

Lý Nhị nhìn thấy nam tử trước mặt này, lập tức cao hứng gọi lớn.

Trương Tinh Phong ngẩn người. Sư đệ, mình lúc nào lại có đồ đệ này? Hơn nữa nam tử trước mặt dường như đã đạt đến tam phẩm cảnh giới rồi, là ai đây? Trương Tinh Phong có chút nghi hoặc, càng cẩn thận địa quan sát nam tử này.

- Xi Đồng!

Trương Tinh Phong vui mừng hô to một tiếng.

Xi Dồng chỉ vừa nhìn đã nhận ra Lý Nhị, cái đầu trọc đó quả thật là quá dễ nhận ra. Hơn nữa mấy năm trước lúc vào kinh thành thăm sư phụ, bọn họ cũng đã từng gặp nhau. Lúc ấy bọn họ đều đã lớn, thay đổi cũng không nhiều, bây giờ chỉ liếc mắt là đã nhận ra.

Nghe được Lý Nhị nói, Xi Đồng vui mừng quan sát chung quanh tìm kiếm sư phụ của mình. Cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người một thanh niên mặc y phục màu trắng, trên người tỏa ra khí tức tự nhiên mà phiêu dật. Vừa nghe được thanh âm của Trương Tinh Phong, hắn trong lòng kích động. Mình và sư phụ đã mười một năm không gặp mặt rồi. Ân đức của sư phụ đối với ba huynh đệ bọn họ hắn cả đời cũng không thể nào quên được.

- Sư phụ! Thật sự là người sao? Con không phải là nằm mơ đấy chứ?

Xi Đồng kích động nói.

Lý Nhị lớn tiếng nói:

- Ngươi cái tên tiểu tử ngốc này, ngay cả sư phụ cũng không nhận ra! Lại đây, đến bái kiến sư phụ đi!

Xi Đồng nghe Lý Nhị nói liền bước nhanh đến trước mặt Trương Tinh Phong, muốn quỳ xuống bái lạy. Trương Tinh Phong cười cười, lập tức đưa tay đỡ hắn đứng lên. Trương Tinh Phong cũng đã lâu không được gặp bọn Xi Vưu, bây giờ gặp được Xi Đồng quả thật là rất cao hứng.

- Xi Đồng à, ngươi tại sao lại ở chỗ này?

Trương Tinh Phong cười nói.

Xi Đồng nhìn Trương Tinh Phong cao hứng nói:

- Sư phụ à, nhà của chúng con là ở nơi này. Xin lỗi sư phụ, trước kia chúng con không có nói cho người biết chúng con chính là người Thiên Nhai San Mạch, cũng bởi vì lo lắng sư phụ người sẽ không thu nhận chúng con làm đồ đệ. Vạn lần mong sư phụ đừng nóng giận!

Trương Tinh Phong vừa nghe, tâm tình tốt lên rất nhiều. Ba đồ đệ của mình chính là người của Thiên Nhai San Mạch, xem ra sự tình cũng sẽ thuận lợi hơn. Đột nhiên hắn giật mình, nhớ tới trong số những lực lớn của Thiên Nhai San Mạch không phụ thuộc vào ai có một thế lực của Xi thị. Lập tức hy vọng nói:

- Xi Đồng, ngươi không phải là thuộc thế lực của Xi thị đấy chứ?

Xi Dồng nghe được, kinh ngạc nhìn Trương Tinh Phong nói:

- Sư phụ không hổ là thần tiên, con chính là người thuộc thế lực của Xi thị. Hơn nữa thế lực này bây giờ chính là do ba huynh đệ chúng con lãnh đạo.

Trương Tinh Phong vừa nghe, quả thực không dám tin trong thiên hạ lại có chuyện tốt như vậy. Thiên thượng điệu hãm bính khái suất (1) cũng chưa chắc đã lớn hơn chuyện này. Trương Tinh Phong trong nhất thời bỗng nhiên không nói gì, chỉ cười cười.

Lý Nhị nhìn Trương Tinh Phong, lại nhìn qua Xi Đồng, đột nhiên cười lớn:

- Ha ha...... Ha ha ha ha...... Sư đệ à, ngươi đó...... Tiểu tử ngươi thật sự là rất tốt...... Không, ta muốn nói là tiểu tử ngươi đối với sư phụ thật sự là rất tốt, ha ha ha...... Ha ha......

Lý Nhị cười lớn, làm cho Xi Đồng bên cạnh chẳng hiểu gì cả.

Xi Đồng nhìn Lý Nhị điên cuồng cười lớn và Trương Tinh Phong đang cao hứng, hết sức cẩn thận nói:

- Sư phụ à, có chuyện gì với con à?

Hắn chính là "Trượng Nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu não"! (2)

Trương Tinh Phong trong lòng mừng rỡ nói:

- Xi Đồng à, không có việc gì đâu. Hôm nay ngươi nếu tiện thì hãy dẫn ta đến chỗ các ngươi tham quan một chút. Ta muốn xem thử ba người các ngươi làm thế nào có thể quản lý được một lượng lớn đến như vậy.

- Tốt quá...... Sư phụ à, đại ca và nhị ca bọn họ vẫn luôn nhớ người, chỉ vì không có thời gian đến thăm người. Trước đây không lâu còn phải cùng thúc thúc đã chết của con tranh đoạt ngôi vị long đầu, quả thật là phiền phức. Bây giờ cuối cùng đã được rãnh rỗi, đại ca bọn họ còn chuẩn bị đi đến gặp người đấy!

Xi Đồng hớn hở nói.

Trương Tinh Phong trong lòng như trút được một tảng đá lớn, phi thường vui vẻ. Mấy ngày nay vẫn lo lắng bây giờ bỗng nhiên đã nhìn thấy cơ hội trước mắt, trong lòng vẫn còn chưa dám tin là sự thật. Kìm nén tâm tình lại, đột nhiên nhìn thấy nữ tử bên cạnh, liền lên tiếng hỏi:

- Xi Đồng, bốn tên kia tại sao lại khi dễ một nữ hài tử như vậy?

Xi Dồng nghe được, khinh bỉ nhìn bốn tên gia hỏa đang nằm trên mặt đất nói:

- Sư phụ, người không biết đâu, bọn chúng chính là một đám lưu manh tại Phong Vũ Thành, dường như còn có tổ chức. Thường xuyên tìm những người buôn bán nhỏ và hát rong đòi thu phí bảo vệ. Mấy tên gia hỏa kém cỏi chưa từng trải sự đời này chỉ có thể khi phụ những người già yếu và đàn bà trẻ con. Đúng là một bọn cặn bã!

Nói xong liền nhổ một bãi nước bọt xuống đất.

Trương Tinh Phong cười nói:

- Không đáng phải tức giận vì những tên này. Xi Đồng à, ngươi làm sao an bài cô nương kia đây?

Xi Dồng nghe được, trên mặt bỗng nhiên đỏ lên. Hắn kỳ thật cũng không biết tại sao, vừa nhìn thấy cô gái này thì trong lòng có chút yêu thích, lại có một chút thương tiếc. Cho nên vừa nhìn thấy nàng bị khi dễ thì hắn liền ra tay với bốn tên kia.

Trương Tinh Phong nhìn bộ dáng của Xi Đồng, trong lòng đã hiểu rõ, liền lên tiếng:

- Xi Đồng à, hay là ngươi đưa cô ấy về chỗ của ngươi đi, nếu không thì sau này cô ấy còn phải chịu khổ!

Xi Dồng nghe được, vội vàng gật đầu. Bộ dạng giống như nhận lệnh của sư phụ đi đến trước mặt cô gái hát rong nói:

- Sư phụ của ta bảo ta đưa cô đến chỗ của ta, cuộc sống nơi đó rất tốt, cô có bằng lòng hay không?

Cô gái nhìn Xi Đồng anh vũ bất phàm, cười khổ nói:

- Tiểu nữ không có tên, người khác đều gọi tôi là Tiểu Hồng. Tôi ở nơi này thật giống như ở địa ngục, nếu như còn tiếp tục ở lại đây, có lẽ cũng không còn sống được bao lâu nữa. Hôm nay được đại hiệp tương trợ, thật sự cảm kích vô cùng. Tôi đối với nơi này đã không còn gì quyến luyến nữa, xin nguyện ý được đi theo hầu hạ đại hiệp!

Xi Đồng bị một câu "đại hiệp" của Tiểu Hồng trước mặt làm cho lúng túng, lập tức nói:

- Tốt, tốt, nàng hãy chuẩn bị đi rồi theo ta!

Tiểu Hồng thản nhiên cười nói:

- Tôi cũng không có đồ đạc gì bên người, lúc nào cũng có thể đi!

Trương Tinh Phong bên cạnh đứng lên, quay về các đồ đệ chung quanh nói:

- Mọi người hãy chuẩn bị đi. Sau khi cơm nước xong, chúng ta sẽ cùng Xi Dồng đi đến Thiên Nhai San Mạch. Lý Nhị ngươi hãy đi nói với chưởng quỹ, chúng ta sẽ không ở trọ. Tất cả đã nghe rõ chưa?

- Tuân lệnh!

Mọi người đều hô lớn.

Lý Nhị vừa nghe xong, trong lòng buồn bực. Vốn hắn định tối nay sẽ đến đổ trường bên cạnh vui chơi một phen, bây giờ xem ra không có cơ hội rồi. Nghĩ đến đây liền hung hăng trừng mắt nhìn tên đầu sỏ đã gây ra họa là Xi Dồng, làm cho Xi Đồng bên cạnh cũng cảm thấy nghi hoặc. Nhưng Xi Dồng trong nháy mắt lại cảm thấy hưng phấn vì Tiểu Hồng sắp cùng hắn trở về nhà.

Sau khi cơm rượu no nê, Trương Tinh Phong bọn họ và bọn Xi Dồng đồng thời xuất phát đi đến Thiên Nhai San Mạch.

- ----------------------------

(1) Pie in the sky. Cách nói ví von một sự kiện rất khó có thể xảy ra.

(2) Trượng Nhị hòa thượng không sờ thấy đầu. Cái này xuất phát từ một điển tích gì đó, nghĩa đại khái là mù mờ, chẳng hiểu ra sao.