Tình Sai Thâm Cung Ngọc Nhan Toái: Đại Tội Tù Phi

Quyển 1 - Chương 42: Hồ Sen




Ánh mắt của ta vẫn dõi theo thân ảnh ngày càng đi xa kia. Thì ra, đây là Dương tướng quân trong lời đồn? A, vì sao ta nhìn dáng vẻ của ông ấy, một chút cũng không giống chiến tướng rong ruổi ngoài sa trường? Trên người ông ấy có loại nho nhã, cảm giác của người đọc sách.

Kỳ thật với ta mà nói, cảm giác này tương đối thoải mái.

Rũ mi cười, khi đó ở Cung phủ, chỉ có đọc sách đối với ta là điều xa xỉ. Ta chỉ có thể ở lúc rảnh rỗi, từ chỗ tỷ tỷ học được mấy chữ. Tỷ tỷ nguyện ý dạy ta, nhưng phu nhân lại trông chừng tỷ ấy rất chặt.

Không khỏi thở dài, hiện tại nghĩ về quá khứ còn ích lợi gì?

Lực chú ý của Hiền Phi rất nhanh khỏi Dương Thành Phong, quay đầu khẽ cười, kéo ta tiếp tục đi về phía trước. Ven đường, quả nhiên rất nhiều hoa xinh đẹp nở rộ, ta không nghiên cứu kỹ về chúng, không biết chúng tên gì, chỉ biết rất đẹp.

Hiền Phi chỉ về phía trước: "Nơi đó là hồ nước trong cung, hiện tại đúng mùa, cảnh trí bên đó rất đẹp, mỗi khi tâm tình không tốt, bổn cung sẽ qua đó đi dạo." Nàng dường như ý thức mình nói sai lời, cười xấu hổ, "Chuyện trong cung không đơn giản như vậy."

Gật đầu, ta đương nhiên biết. Mà những việc không nên hỏi, một câu ta cũng sẽ không nhiều lời.

Đi về phía trước, có gió thổi tới mang theo hơi nước, có chút mát lạnh.

Tới gần mới thấy trong hồ đầy sen, xa hoa lộng lẫy.

Ta không khỏi kinh ngạc, nếu không phải nhìn thấy cung điện bên bờ hồ kia, ta thậm chí sẽ cho rằng bản thân đã trở về yển hồ ở Du Châu.

Hiền Phi nhìn ta, buông tay, cười nói: "Hoa sen ở đây là Hoàng Thượng tự mình hạ lệnh trồng, hiện tại tốt rồi, ngược lại giống như đặc biệt dành riêng cho muội muội vậy."

Dứt lời, nàng đi lên trước, ngồi xổm xuống, bàn tay mềm mại phất qua lá sen, mặt nước trong suốt bên dưới ẩn ẩn ảnh ngược gương mặt của nữ tử.

Mà ta vẫn kinh ngạc, nâng bước lại gần, thấp giọng hỏi: "Hoàng Thượng... Thích sen sao?" Chẳng lẽ vì lý do này, thời điểm ở Du Châu, hắn mới tới yển hồ?

Thì ra, là thưởng sen.

Hiền Phi phảng phất không nghe ta hỏi chuyện, chỉ ngước mắt nhìn ta, một tay vẫn nhẹ nhàng đặt trên lá sen, cười nói: "Bổn cung thật tò mò, mặt nước trôi nổi như vậy, rốt cuộc làm thế nào mới có thể nhảy được Lăng Ba?" Dứt lời, nàng nhặt đá cuội ném xuống mặt hồ, chỉ thấy lá sen mềm mại trôi đi, nơi hòn đá cuội rơi xuống tạo ra gợn sóng nhộn nhạo.

Nữ tử đứng lên, ta thấp giọng: "Hoàng Thượng nói đùa rồi, kỳ thật nô tỳ không biết nhảy."

Sắc mặt nàng thoáng thay đổi, vẫn khẽ cười: "Từ trước đến nay Hoàng Thượng chưa từng gạt người." Ánh mắt nàng lướt qua vai ta, nhìn ra phía sau.