Tinh Tế Chi Băng Liệt Vương Tọa

Chương 25: Cậu còn nhìn tôi nữa không?




Đại khái là do cậu đột nhiên đứng dậy, các học sinh đều ngẩn người, ngay cả giáo viên luôn lựa chọn bỏ qua cậu cũng nhìn sang.

Arthur rất giỏi sao?

Arthur là có thể ấu trĩ như thế sao?

Arthur được quyền không cho người bình thường có giấc ngủ yên ổn sao?

Tống Kiêu thở hồng hộc nhìn một vòng, khi cậu lướt qua phía Cevil, tầm mắt người ấy như đang nhìn cậu, nhưng lúc sắp chạm thẳng vào mắt cậu thì lại dời đi.

Tống Kiêu nghiêng đầu, thật phiền toái!

Giáo viên ho khan một tiếng, tiếp tục bài giảng cao sâu khó hiểu, nhưng Tống Kiêu đã sớm thuộc nằm lòng nội dung.

Chậm rãi nằm xuống, Tống Kiêu ngáy khò khò. Cỗ lực lượng kia không còn quấy rầy cậu nữa.

Chịu đựng xong chương trình học của một ngày, Tống Kiêu lười biếng đi trên hành lang.

Hai học sinh đi phía sau cậu, không chút cố kỵ lớn tiếng bàn luận, giống như rất sợ cậu không nghe được.

_ Không biết hôm nay Tống Kiêu bị làm sao? Cứ nhìn chằm chằm bọn mình?

_ Vậy mà cũng gọi là nhìn chằm chằm? Rõ ràng là hôm nay cậu ta được đần độn ngu ngốc đến thăm nhà! Tám phần mười là bị nước bọt lúc ngủ của mình làm tỉnh đó?

_ Ngày hôm nay tâm tình Cevil không tệ lắm, nếu không thấy bộ dạng ngu xuẩn của cậu ta làm phiền lòng, có khi đã sớm ném cậu ta lên trần nhà ha?

_ Theo tôi cậu ta là muốn hấp dẫn lực chú ý của Cevil đó!

Tống Kiêu nghiêng đầu, đút tay vào túi xoay người lại, không nhanh không chậm nói:

_ Cevil có thể ném tôi lên trần nhà, các cậu có thể à?

_ Hả?

Hai tên học sinh đang cười vui vẻ sửng sốt.

Tống Kiêu cũng sửng sốt. Trước kia những chê cười của người khác cậu đều làm như không nghe thấy. Thế nhưng từ lần sốt cao kia, cậu luôn có một số giấc mơ không tài nào hiểu được. Có thể là do chất lượng giấc ngủ kém đi, cậu so với lúc trước càng dễ nổi nóng.

Cậu tự nhủ, lúc này cậu nên cúi đầu, bước nhanh qua hai tên Arthur kia, xem mọi chuyện như chưa từng xảy ra.

Thế nhưng cậu lại lên tiếng lần nữa.

_ Không nói đến di động một người, các cậu có thể di chuyển một khối nham thạch lớn chừng này không?

Tống Kiêu nhếch môi, giơ tay ước chừng chiều cao một đứa trẻ sơ sinh.

_ Liên quan gì tới cậu!

_ Hm, vậy ra đến tảng đá cũng không di chuyển được! – Tống Kiêu tặc lưỡi, lộ ra biểu tình tiếc nuối:

_ Nếu tôi đoán không sai, một đồng xu chắc không có vấn đề đi?

_ Dù bọn tôi không thể quẳng chết cậu, cũng so với tên ngu ngốc bất tài cậu…

_ Cao hơn lớn hơn hả?

Tống Kiêu kéo kéo khóe miệng, ánh mắt lẫm liệt, hai người kia còn chưa phản ứng, đã ăn ngay quả đấm của Tống Kiêu.

_ A!

_ Mẹ kiếp!

Hai người bụm mặt, hoàn toàn không tin nổi nhìn Tống Kiêu.

Tống Kiêu cũng có cảm giác mình bị điên rồi.

Thế nhưng cảm giác điên cuồng muốn làm gì thì làm này khiến cậu sảng khoái vô cùng, lỗ chân lông toàn thân giống như bị giãn ra.

_ Là Arthur thì sao? Vẫn bị tôi đánh thôi.

Tống Kiêu nhún vai, nở nụ cười.

_ Nên ngu ngốc bất tài mày dám động tay với bọn tao!

Hai người kia đang chuẩn bị muốn giáo huấn Tống Kiêu, Tống Kiêu lại đánh đòn phủ đầu, nện vào bụng một trong hai người một cái, khiến cậu ta suýt nôn ra.

Nhưng điều này cho tên còn lại thời gian phản ứng, tên kia trực tiếp đá Tống Kiêu ngã xuống mặt đất.

Thể lực của Arthur cao hơn người thường, Tống Kiêu ôm bụng cuộn tròn trên mặt đất, hai người kia trong lúc tức giận bất chấp tất cả tay đấm chân đá lên người cậu.

_ Thằng ngu dám thể hiện trước mặt bọn tao!

_ Hôm nay tao phải đánh chết mày!

_ Khoét mắt của nó ra! Xem nó sau này còn trừng ai được không!

Bọn họ một kẻ nắm tóc Tống Kiêu, một kẻ giẫm mạnh lên tay cậu.

Tiếng xương vỡ vụn vang lên rất rõ ràng, các học sinh khác đi ngang qua đều kinh ngạc nhìn lại.

_ Này! Hai người cũng gần như người bình thường mà thôi! Nếu xảy ra chuyện, Tống Phái Lưu sẽ không bỏ qua cho các cậu đâu!

Một cô gái không nhìn nổi, đứng từ xa nhắc nhở bọn họ.

_ Bọn tao đã xem trọng mặt mũi của Tống Phái Lưu lắm rồi! Nếu không đã sớm đập nát đầu thằng này!

Một người trong đó buông lỏng Tống Kiêu ra, tên còn lại vẫn chưa nguôi giận, giơ chân lên muốn đạp cậu phát nữa, nhưng chân mới hạ xuống một nửa đã cứng lại.

_ Ai cho tụi bây đánh cậu ta?

Thanh âm kia mang theo sự tao nhã của quý tộc, nhưng vì đè nén tức giận khiến người khác không khỏi sợ hãi.

Hai người chậm rãi nghiêng mặt sang bên, nhìn thấy Cevil mặt không biểu tình đi tới.

_ Tên này… động tay trước…

_ Đúng đó, Cevil, chúng tôi chỉ thay cậu dạy nó! Ai bảo ngày hôm nay lúc học nó còn trừng mắt nhìn cậu chứ?

Đầu Cevil hơi nghiêng, trên môi xuất hiện nụ cười lạnh:

_ Cậu ta trừng tôi lúc nào?

_ Ơ…. Không có sao…

Một tên vẫn bị lực lượng của Cevil cố định hai chân, thoạt nhìn thật khôi hài.

_ Nếu tôi không thích cậu ta trừng tôi, tự tôi sẽ xử lý cậu ấy. Lúc nào thì đến lượt hai người rồi?

Lông mày của Cevil nhếch lên. Ánh mắt thiếu niên lướt qua bàn tay của Tống Kiêu, các ngón tay đã vặn vẹo.

_ Ai giẫm lên tay cậu ấy?

Lời nói của Cevil phát ra từ các kẽ sắp nghiến lại, những người vây xem đều lui về phía sau.

Hai người trong phút chốc không thốt nổi câu trả lời.

_ Vậy hai người đều có phần?

Nói xong, hai tên này bị lực lượng nào đó nhấc lên, hung hăng đẩy lên trần nhà, một lần chưa đủ, nện thêm hai ba lần nữa, tiếng kêu thảm thiết phát ra, bọn họ mới được hạ xuống khỏi trần nhà. Hai người thảm hại nằm trên mặt đất, Cevil không nhanh không chậm đi qua, giẫm lên mặt một tên, nhìn xuống.

_ Mày nói, tao có nên đạp nát đầu của mày không?

_ … Đừng… Đừng mà! Xin cậu đừng làm vậy!

_ Không phải mày vừa tính giẫm đầu Tống Kiêu sao?

_ Không có! Tôi không phải muốn đạp lên đầu cậu ta! Tôi thề! Tôi xin thề!

_ Hm, mày thề sao…

Ánh mắt Cevil nhìn về phía bọn họ không có chút nhiệt độ, cùng lúc nhã nhặn bình thường tưởng chừng như hai người.

Tất cả mọi người bị khí thế này bao phủ, hai chân như bị đổ chì, không thể động đậy.

Cevil nghiêng mặt sang bên, nhìn Tống Kiêu vất vả ngồi dậy, hỏi:

_ Cậu có muốn giẫm nát đầu bọn họ không?

Đây là một Cevil Tống Kiêu chưa bao giờ biết.

Từ trước đến giờ người ấy tựa như một thanh đoản kiếm tráng lệ, được tu sức (trang điểm) tinh xảo, khiến những người được tiếp xúc với thiếu niên chỉ muốn giấu cậu đi.

Mà giờ phút này, người ấy là lưỡi dao sắc bén rời khỏi vỏ, lạnh lẽo sắc nhọn, nếu có người nhìn vào, thần kinh sẽ đau đớn vô cùng.

_ Không cần.

Tống Kiêu lắc đầu, loạng choạng đứng dậy. Hiện tại cả người cậu đều đau, thầm nghĩ muốn tìm một chỗ trốn đi, không muốn để Thiệu Trầm phát hiện.

Tiêm rồi này nọ… So với khớp xương bị nát còn khó chịu hơn.

Mà quan trọng nhất, cậu muốn biết mình bị làm sao.

Cevil giữ lấy cánh tay Tống Kiêu, dễ dàng đỡ cậu lên.

Tống Kiêu dừng một chút, cậu không ngờ Cevil sẽ đụng vào mình.

_ Ngón tay của cậu đã nát, vì sao không gọi người tới giúp? Người bình thường không phải sẽ khóc lóc thật to sao?

Tống Kiêu không nói gì.

Cevil hơi cúi đầu, một tay nâng cằm Tống Kiêu:

_ Hai mắt cậu sưng lên rồi.

_ Như vậy rất tốt, mắt bị sưng sẽ không nhìn thấy gì cả. Dù sao bọn họ cũng không muốn tôi nhìn cậu.

Cevil dừng bước, Tống Kiêu còn muốn đi về phía trước, thế nhưng cậu bị Cevil giữ lại.

_ Vậy cậu thì sao, cậu cũng không muốn nhìn tôi à.

_ Nhìn cậu sẽ bị người đánh, liệu có ai dám nhìn cậu không?

Tống Kiêu rất muốn Cevil nhanh chóng buông tay cậu. Hàm răng cậu ngậm chặt đến sắp văng ra mới giữ được nước mắt không chảy xuống, xương ngón tay bị nứt đau đến không thở nổi.

_ Tống Kiêu.

Giọng nói Cevil đè thấp xuống.

_ Hửm? – Tống Kiêu đau đến lưng đổ mồ hôi lạnh, Cevil lúc nào mới buông cậu ra đây!

Trước đây đến chửi cũng không thèm chửi cậu, vì sao đến thời điểm mấu chốt lại dây dưa không ngớt!

Cậu thực sự muốn nhìn tôi khóc trước mặt cậu sao?

Cậu có biết khóc rồi mặt mũi tèm lem trước mặt người mình thương rất xấu hổ không?

Cho tôi chút mặt mũi đi mà! Quỳ cầu buông tha!

Nếu không… Coi chừng tôi đánh cậu!

_ Tôi hỏi cậu, không hỏi người khác.

_ Tôi… Sau này sẽ cố gắng hết mức không nhìn chằm chằm cậu nữa… Sẽ không gây phiền toái cho cậu….

Tôi nói là “cố gắng hết mức” nha.

Giây tiếp theo, đầu gối Cevil giơ lên, vừa lúc đỉnh vào giữa hai chân Tống Kiêu.

_ Có gan thì sau này đừng nhìn tôi nữa!

Nói xong, Cevil đẩy Tống Kiêu ra, lạnh lùng rời đi.

Tống Kiêu kẹp hai chân lại, cong người, mặt đỏ bừng, gân xanh trên trán nổi lên, dịch dạ dày sắp phọt ra ngoài.

Bây giờ cậu quả thực không phân nổi cơn đau này đến từ người anh em mình hay từ ngón tay mình nữa.

Thật tàn nhẫn…

Cậu không muốn đi học nữa…

Tống Kiêu dựa vào tường, không nhúc nhích.

_ Cậu chủ nhỏ! Em làm sao vậy?

Thiệu Trầm không biết đã tới trước mặt cậu từ lúc nào, bán ngồi chồm hổm.

Vì sao lúc tôi cần anh nhất anh lại không có mặt hả!

_ Tôi…

Tống Kiêu không thể nói là Cevil đỉnh cậu, cậu sợ Thiệu Trầm sẽ đi gây sự với người ấy.

_ Là ai làm? – Đôi mắt Thiệu Trầm tối sầm xuống.

_ Cevil đã giáo huấn bọn họ... Suýt thì đạp nát đầu hai tên kia…

_... Cevil? – Thiệu Trầm híp mắt lại, vẻ mặt hoài nghi.

_ … Chúng ta về nhà đi…

Hai mắt Tống Kiêu sưng vù lên, chỗ nào cũng đau. Cậu muốn cuộn mình trong chăn quá.

_ Ừm. – Thiệu Trầm đỡ Tống Kiêu đứng dậy.

Đau quá á á, cứ đi một bước, người anh em cứ như bị cắt ra…

Cậu mang vẻ mặt đáng thương nhìn về phía Thiệu Trầm, hiện tại cậu muốn được “ôm công chúa”.

Thế nhưng Thiệu Trầm tỏ vẻ hoàn toàn không biết tâm tư Tống Kiêu, một đường đỡ cậu đến phi hành khí.

Đương phi hành khí trở lại Tống gia, thời điểm Thiệu Trầm đi tìm thuốc dũ hợp, Tống Kiêu mở phòng Tống Nhiên ra, khóa kín lại, hai ba bước vọt đến bên giường, nhấc chăn cuộn chặt mình vào.

_ Cậu chủ nhỏ, xin hãy mở cửa. Em bị thương, cần thuốc dũ hợp. – Thanh âm Thiệu Trầm truyền đến từ máy liên lạc.

Tống Kiêu cuộn tròn người lại, anh em nhỏ của cậu vẫn còn đau âm ỷ, mà ngón tay của cậu đã đau đến mất cảm giác.

Cậu biết những đau đớn này đều kém hơn dùng thuốc dũ hợp.

_ Cậu chủ nhỏ, thương tích của em không nhẹ, đừng tùy hứng.

Tống Kiêu bất vi sở động. (không cử động)

_ Cậu chủ nhỏ, nếu em không mở cửa, tôi sẽ phá bức tường này.

Tống Kiêu run rẩy. Kiến trúc của Tống gia giống với Phong Bảo, Arthur có thể phân giải thứ kim loại này ở góc vuông thứ sáu không quá ba người.

Oz lúc chưa mất đi năng lực và Phong vương Tulio là một trong số đó, mà Thiệu Trầm ngày trước từng phân giải tàu con thoi của Bard, điều này nói rõ năng lực của hắn cũng đạt đến cấp bậc này.

Tống Kiêu bĩu môi, nếu tài công của Băng Liệt tài năng như vậy, quả thực không thể tưởng tượng nổi năng lực của Tống Nhiên.

Bất quá nơi này là phòng của Tống Nhiên, Tống Kiêu không tin Thiệu Trầm dám làm như vậy.

Bất kỳ một người nào của Tống gia đều luyến tiếc phá hư mọi thứ Tống Nhiên lưu lại, càng không cần nói đến phòng của anh.

Cho nên Thiệu Trầm chỉ còn tốn thời gian đứng ngoài cửa.

Tống Kiêu cuộn người, vùi người trong chăn.

_ Cậu làm sao vậy? – Thanh âm hơi lạnh vang lên.

Oz từ nãy vẫn tựa lên đầu giường xem nhật ký của Tống Nhiên. Tống Kiêu trăm triệu lần thật không ngờ đối phương sẽ nói chuyện với mình.

_ … Tôi đau trứng. – Tống Kiêu buồn buồn nói.

Tôi có nói, anh cũng không cảm nhận được.

Ai ngờ Oz lại đẩy sách điện tử sang một bên, một tay chống bên tai Tống Kiêu, hạ người xuống.

Mùi vị đặc biệt thuộc về Oz lan ra, Tống Kiêu nhìn ánh mắt đối phương tiến tới ngày càng gần.

_ Cái… Làm cái gì vậy?

_ Đau chỗ này sao?

Tâm tạng Tống Kiêu nhảy lên. Cậu không biết tay Oz vói vào trong mền từ lúc nào. Thời điểm anh sắp chạm vào chỗ đó, Tống Kiêu nhanh chóng dùng hai tay che lại, đương lúc tay anh đặt lên tay cậu, nhiệt độ lòng bàn tay của đối phương khiến cậu không hiểu sao cảm thấy nóng rang.

_ Anh sờ vào đâu vậy! – Tống Kiêu rống lên.

_ Trứng của cậu không phải ở chỗ này à?

Thanh âm của Oz nhàn nhạt, dường như chỗ anh suýt sờ lên không phải nơi nào đáng lo ngại lắm.

_ Ai cho anh sờ vào đó? – Tống Kiêu quả thực sắp tan vỡ.

_ Mặt của cậu bị làm sao thế? – Oz trực tiếp bỏ qua việc trả lời hỏi lại Tống Kiêu.

_ Bị đánh, anh không đoán được à? –  Nhắc tới điều này, Tống Kiêu rất phiền muộn.

_ Vì sao bị đánh?

_ Tôi khiêu khích hai tên Arthur. – Tống Kiêu quay đầu đi.

Sau đó cậu cảm thấy hối hận, sao mình lại nói thật với Oz Fawn nhỉ.

Người này không những không an ủi cậu, mà sẽ chọc cậu tức chết.

_ Thời điểm cậu cảm thấy không thể khống chế cảm xúc của mình, nhắm mắt lại, tưởng tượng đến nước hoặc không khí.

_ … Gì cơ? – Biểu cảm Tống Kiêu ngay thẳng, chạm vào đường nhìn Oz.

_ Nước và không khí đều là vật chất không có hình dạng cố định. Giống tư duy trong đầu cậu vậy.

Tay của Oz rời khỏi chăn, đặt lên trán Tống Kiêu.

_ Vì sao anh biết cảm xúc của tôi bị mất khống chế?

_ Rất nhiều loại thuốc, đối với người thường mà nói có thể tăng cường khả năng phục hồi, tăng cao tốc độ phục hồi ban đầu. Nhưng đối với Arthur, sẽ gây ra rất nhiều tác dụng phụ làm dị ứng, bao gồm cả cảm xúc.

Tống Kiêu nhếch khóe môi, nở nụ cười:

_ Anh nói như tôi là Arthur vậy!

_ Hiện tại tưởng tượng theo lời nói của tôi. Cậu thích gì? Nước hay không khí? – Âm sắc của Oz vẫn mang theo cảm giác lạnh lẽo và xa cách, nhưng vào tai Tống Kiêu, nó lại trở nên mềm mại.

_ Nước.

Thế nhưng thực ra trong đầu Tống Kiêu nghĩ tới ánh mắt của Oz.

Ánh mắt mang màu xanh của đại dương mênh mông.

_ Tưởng tượng đầu của cậu có thật nhiều phân tử hơi nước. Chúng nó vì quá nóng mà trở thành hơi nước, không ngừng bốc hơi.

_ Ừm…

Tựa như thời điểm cậu không bị hai tên Arthur khoa tay múa chân khống chế cảm xúc.

_ Nhiệt độ hạ xuống, hơi nước kết thành giọt nước, hội tụ thành dòng nước.

_ Ừm…

_ Trong đáy lòng cậu có một hồ nước. Tất cả nước đều chảy về nơi đó.

_ Đây là cách anh khống chế cảm xúc sao?

Tống Kiêu không khỏi mở miệng hỏi. Nhờ vậy, Oz mới có thể luôn luôn giữ được tĩnh táo, ngay cả gần kề cái chết cũng vẫn thong dong?

Oz không nói gì, thế nhưng mũi Tống Kiêu đã không còn ngửi được hơi thở của anh.

Tống Kiêu mở mắt, Oz đã dựa vào đầu giường tiếp tục xem nhật ký.

Cậu nhìn gò má của anh, mọi thứ đều rất yên bình.

Từ lúc Tống Nhiên rời khỏi, Tống Kiêu sợ nhất chính là không được cảm nhận chút yên ả nào nữa.

Thế nhưng lúc này, cậu thấy mình lại bùng lên loại cảm xúc này.

Mà trong máy truyền tin, giọng nói của Thiệu Trầm lại vang lên.

_ Cậu chủ nhỏ, nếu như em vẫn không mở cửa, tôi sẽ thông báo cho Tống tiên sinh mau chóng trở về, để ngài ấy tự chích cho em.

= Hết chương 25 =

Đắng lòng thiếu niên sợ mất phong thái trước mặt người mình thích cuối cùng bị người mình thích tự thân phá vỡ hình tượng =v=