Tinh Tế Chi Tình Cũ Khó Truy

Chương 10: Cái Gọi Là Đối Lập




Chương 10 cái gọi là đối lập

Tần Duệ nhìn tay Lục Vân Sơ đặt trên mu bàn tay mình, ánh mắt biến ảo không ngừng.

Lục Vân Sơ nhìn theo ánh mắt Tần Duệ, nhanh chóng thu hồi tay, nửa đùa nửa thật: “Tần thiếu, tay anh thô rát thật a! Anh nên dùng kem dưỡng da tay nhiều một chút, làn da của thân ái nhà tôi tốt hơn nhiều.”

Tần Duệ nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta là cơ giáp sư không yếu đuối giống tên kim chủ tiểu bạch kiểm kia.”

Lục Vân Sơ gật gật đầu, nói: “Đúng là không giống nhau, anh ấy vẫn luôn đứng phía sau màn chỉ huy cơ giáp sư, chưa xông lên phía trước bao giờ, toàn ở trong bày mưu lập kế chiến thắng ngàn dặm.”

Cho nên ở trong mắt em, ta là mãng phu còn tên đó là quý công tử sao? Tần Duệ âm thầm nghĩ.

Tần Duệ bưng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.

“Tần thiếu, tửu lượng không tồi nha!” Lục Vân Sơ cười cười nói.


Tần Duệ hừ lạnh một tiếng, không để ý tới Lục Vân Sơ.

“Tần thiếu, Đan thiếu gia đang liếc mắt đưa tình với anh kìa!” Lục Vân Sơ có chút hài hước.

Đan Vũ Hạo mím môi, sắc mặt tái nhợt đứng ở một bên, đại minh tinh lộ ra sắc mặt mong manh yếu ớt, rất dễ chọc người đau lòng.

Lục Vân Sơ híp mắt, Đan Vũ Hạo nhìn cậu giống như cậu là tiểu tam không biết xấu hổ vậy, đúng là nực cười, lúc trước là chính hắn không cần Tần Duệ, Tần Duệ mới cùng cậu góp đủ số, sau này Đan Vũ Hạo như uống lộn thuốc, muốn hồi tâm chuyển ý với Tần Duệ, cho nên tiểu tam ở đây là Đan Vũ Hạo mới đúng.

Đáng tiếc chỉ có mình cậu nghĩ vậy, đám bằng hồ cẩu hữu bên người Tần Duệ đều cảm thấy chính cậu mới là người phá hủy tình cảm giữa Tần Duệ cùng Đan Vũ Hạo.


Tần Duệ cúi đầu, trong mắt hiện lên vài phần chột dạ.

Lục Vân Sơ cười cười, Đan Vũ Hạo xuất thân Đan gia tuy không thể so Tần gia nhưng cũng là đại gia tộc, đám người hồ bằng cẩu hữu, tỷ tỷ muội muội, xứng quanh đều khinh thường cậu, nhưng đều thực thích Đan Vũ Hạo, mị lực của  đại minh tinh có thể thấy được.

Tần Khả Dao tràn đầy khiêu khích đã đi tới, “Lục Vân Sơ, nghe nói kim chủ của ngươi rất hào phóng.”

Tần Khả Dao thanh âm không cao không thấp, Lục Vân Sơ chú ý tới tầm mắt của không ít người chung quanh đều rơi xuống trên người cậu. Không ít người tràn đầy khinh bỉ nhìn cậu.

“Đúng vậy! Nếu không phải kim chủ của tôi hào phóng, tôi nào có thể mời anh cô uống rượu! Rượu này rất đắt, thời điểm tôi cùng anh cô ở bên nhau chỉ có thể uống nước lạnh, giờ nghĩ lại lúc trước thật quá vất vả, Tần thiếu, ly ninh tâm hương vị không tồi chứ.” Lục Vân Sơ thở ngắn than dài.


Nghe được lời Lục Vân Sơ nói, Tần Duệ trong lòng một trận quay cuồng, cổ họng có cảm giác ghê tởm, quả muốn phun.

Tần Khả Dao sắc mặt dữ tợn mà nhìn Lục Vân Sơ, Lục Vân Sơ nở nụ cười xán lạn với Tần Khả Dao, sắc mặt Tần Khả Dao lại càng dữ tợn thêm vài phần.

Một âm thành gọi đến, Lục Vân Sơ nhìn thông tin biểu hiện “Thân ái darling”, cười cười xin lỗi với Tần Duệ cùng Tần Khả Dao nói: “Xin lỗi, xin lỗi không tiếp được.”

Tần Duệ nhìn đến xưng hô biểu hiện trên cuộc gọi đến của Lục Vân Sơ, sắc mặt xanh mét.

“Hi, darling, sao đột nhiên anh lại liên lạc với em.” Lục Vân Sơ nói một cách ngọt ngào.

“Em đang ở đâu? Sao lại ồn như vậy.” giọng Phương Vân Kiệt vang lên bên tai Lục Vân Sơ.

“Em đang ở khách sạn, yên tâm đi, em không có làm loạn, trong lòng em thật sự chỉ có mình anh thôi.” Lục Vân Sơ liếc mắt đưa tình.
“Đừng lo lắng, em tìm thêm vài người bạn tình, anh cũng sẽ không ngăn em.” Phương Vân Kiệt nói.

“Darling, anh thật là hào phóng quá đi.” Lục Vân Sơ tràn đầy cảm động.

“Thiếu tiền không?”

“Không thiếu tiền, darling, anh quên em đang giữ thẻ Kim cương đen à, em sao thiếu tiền được.” Lục Vân Sơ oán trách, sau khi cậu bị nhận định là kẻ nghèo hèn đại ca tựa hồ lo lắng cậu dẫm lên vết xe đổ.

“Một khi đã như vậy, em hảo hảo chơi đi.” Phương Vân Kiệt nói.

“Đã biết, moah moah.” Lục Vân Sơ làm nũng.

“Kim chủ của em?” Lục Vân Sơ vừa mới cắt đứt điện thoại, giọng Tần Duệ liền vang lên sau lưng Lục Vân Sơ.

Lục Vân Sơ quay đầu, bất đắc dĩ nói: “Mấy năm không gặp, không nghĩ tới Tần thiếu lại có thói quen nghe lén sau lưng.”

Tần Duệ nhìn Lục Vân Sơ, nói: “Mấy năm không gặp, không nghĩ đến em bị người ta bao dưỡng cũng như cá gặp nước.”
Lục Vân Sơ cười cười, nói: “Làm người dù sao cũng phải trưởng thành, từng có kinh nghiệm một lần bao dưỡng thất bại, lần thứ hai phải có tiến bộ.”

“Em cảm thấy quan hệ giữa ta và em là quan hệ bao dưỡng?” Tần Duệ mặt âm trầm nói.

Lục Vân Sơ ôm hai tay, nghiêng đầu, suy tư một chút, nói: “Em gái anh suốt ngày nói tôi là đồ đê tiện do anh bao dưỡng, tôi cứ tưởng quan hệ giữa tôi với anh chỉ là bao dưỡng cùng bị bao dưỡng mà thôi, bất quá nói thật thì Tần thiếu anh lúc đó thực sự quá keo kiệt!”

Tần Duệ: “……”

Lục Vân Sơ nhìn Tần Duệ sắc mặt khó coi, nói: “Đương nhiên, loại sự tình này cũng phải so sánh mới biết, có thể là do kim chủ hiện tại quá hào phóng, mới có vẻ Tần thiếu hơi keo kiệt, có lẽ anh lúc đó đã đủ hào phóng, rốt cuộc em gái anh lúc nào cũng cảm thấy tôi chiếm đại tiện nghi của anh.”
..........