Tinh Tế Kết Hôn Chỉ Nam

Chương 13: [Tiểu kịch trường]




Lạc Phi: tôi vốn không có hứng thú gì với Mạc Lâm, thế nhưng từ sau khi thấy bộ dáng khóc nháo cộng thêm đoạn chuyện cũ năm đó, tôi đột nhiên đặc biệt có hứng thú với Mạc Hàm Mạc Lâm ^_^

Mạc Lâm: … sớm biết vậy không thèm diễn trò!



Tinh Tế Kết Hôn Chỉ Nam [13] [Lại Gặp Gỡ]

***

Ngày hôm sau Lạc Phi dựa theo kế hoạch du ngoạn các địa điểm nổi danh ở Thiên Cầm, Ai Mễ Nhĩ tự lái xe đưa cậu đi.

Xe huyền phù đi trên quốc lộ trên không, liếc mắt nhìn xuống nơi nơi đều là ruộng lúa cùng vườn trái cây.

Một lát sau một nhà ấm thủy tinh được tạo hình như một chiếc lá phong xuất hiện trước mắt, Ai Mễ Nhĩ chỉ nhà ấm nói: “Đó là trung tâm gây giống hoa cỏ lớn nhất đế quốc.”

Lạc Phi đứng lên, nhìn nhà ấm ở xa xa nói: “Trước đó em có nghe nói tới rồi, bất quá nhìn ở ngoài còn lớn hơn em tưởng tượng.”

“Nơi này có rất nhiều kỳ hoa dị thảo mà ở đế đô không thể nhìn thấy, muốn vào xem một chút không?”

Hai người đáp xuống bãi đỗ gần nhà ấm, sau đó thông qua thang bộ đi tới cửa nhà ấm.

Hôm nay là ngày làm việc, du khách không nhiều lắm. Hai người đi qua cổng kiểm tra rồi dọc theo đường lớn đi tới. Vừa vào cửa liền nhìn thấy một mảng hoa tươi nở rộ, trong không khí tràn ngập mùi hoa nhàn nhạt. Đi tiếp vào trong chính là hoa ba màu sặc sỡ, những đóa hoa hồng vàng lam luân phiên xuất hiện, thoạt nhìn đặc biệt diễm lệ. Trước kia Lạc Phi đã từng thấy ở đế đô, nghe nói loại hoa này rất khó dưỡng, mỗi gốc trị giá tới mấy ngàn tinh tệ.

Đang nghĩ ngợi thì đột nhiên Lạc Phi nghe thấy một âm thanh trong trẻo quen thuộc: “Hoa này rất đẹp, tôi muốn tới khu cây xanh xem thử.”

Tiếp sau đó là một âm thanh có chút già nua: “Thiếu gia, cần chúng tôi đi cùng không?”

“Không cần, mọi người ở đây chờ đi, tôi tự đi được rồi.”

— Mạc Hàm?

Đi theo hướng phát ra âm thanh, quả nhiên Lạc Phi nhìn thấy Mạc Hàm, còn có quản gia và vài người vệ sĩ.

Hôm nay Mạc Hàm ăn mặc khá đơn giản, giày thể thao, quần dài màu cà phê, áo len trắng.

Cổ áo len khá thấp, vừa vặn lộ ra phần xương quai xanh cùng phần cổ thon dài xinh đẹp. Trên cổ Mạc Hàm có đeo một sợi dây chuyền, hẳn là không gian chứa cơ giáp trí năng và một đôi khuyên tai hắc diệu thạch, đặc biệt tôn lên làn da trắng nõn. Lúc này Mạc Hàm đang đứng bên cạnh mảng hoa diễm lệ, hai tay đút trong túi, ánh mắt hơi híp lại, thoạt nhìn có vẻ rất thoải mái.

— quả thực làm người ta không thể nào dời mắt.

Alpha tuấn tú dễ nhìn như vậy đúng là không thấy nhiều lắm. Lạc Phi cảm thấy cảnh tượng trước mắt thật xinh đẹp, làm cậu có xúc động muốn lôi máy chụp hình ra chụp lại khoảnh khắc này.

Cảm nhận được tầm mắt nóng rực ở bên kia truyền tới, Mạc Hàm quay đầu lại, vừa vặn chống lại ánh mắt thâm thúy của Lạc Phi.

Mạc Hàm có chút sửng sốt, bất quá rất nhanh đã điều chỉnh tốt biểu tình, bước qua chào hỏi: “Học trưởng.”

Lạc Phi mỉm cười: “Thực trùng hợp, lại gặp rồi.”

Lúc nói chuyện đại hoàng tử vẫn chăm chú nhìn Mạc Hàm, ánh mắt này làm anh có chút không thoải mái, vì thế liền dứt khoát xoay người nói: “Học trưởng cứ chậm rãi ngắm cảnh, tôi có việc bận đi trước.”

Nói xong Mạc Hàm liền bỏ đi, bất quá Lạc Phi lại nhanh chân đuổi kịp, âm thanh mang theo ý cười: “Cùng đi đi, vừa lúc tôi cũng muốn xem cây xanh.”

Mạc Hàm: “…”

Sao tự dưng có cảm giác bị trét keo dính da chó vậy nhỉ? Là ảo giác sao?

***

Quản gia cùng vệ sĩ ở lại tại chỗ, Ai Mễ Nhĩ vốn định đi theo Lạc Phi, bất quá đã bị Lạc Phi dùng ánh mắt cản lại.

Ai Mễ Nhĩ chỉ đành thức thời nói: “Tôi không có hứng thú với cây xanh, tôi qua khu bên cạnh xem thử, chốc nữa gặp anh ở đây.”

Lạc Phi nói: “Tốt.”

Mạc Hàm buồn cười, vị trợ lý này không quá chuyên nghiệp đi? Không chỉ không đi theo Ai Mễ Nhĩ, ngược lại còn có ý đuổi người?

Thấy Lạc Phi đi theo mình, Mạc Hàm cũng không định vạch trần thân phận đại hoàng tử, thật muốn xem xem người này rốt cuộc muốn làm gì, vì thế liền chủ động đi trước.

Sau khi vòng qua vài khu gây giống hoa tươi, hai người rốt cuộc cũng tới khu cây xanh.

Cảnh sắc trước mắt đột nhiên biến đổi.

Nơi này không hề sặc sỡ, hoàn toàn chỉ màu xanh mướt của cây cối. Không khí cũng không có mùi thơm nồng nàn của hoa, ngược lại chỉ có mùi cỏ cây thơm mát.

Lạc Phi không khỏi hít sâu một ngụm không khí trong lành, đi theo Mạc Hàm nhàn nhã dạo quanh khu cây xanh.

Cây cối xung quanh có muôn hình muôn dạng, Mạc Hàm đi rất chậm, ánh mắt đảo qua đám cây cối hai bên đường, thấy loại nào ưa thích sẽ trực tiếp dùng quang não mua lại. Lạc Phi đi theo phía sau, ở giữa một mảng màu xanh biếc, không khí xung quanh im lặng tới mức có thể nghe thấy tiếng bước chân của nhau, thật giống như hai người đang bước đi giữa rừng cây nguyên thủy.

Lạc Phi cũng không muốn phá hủy bầu không khí này… bởi vì cậu phát hiện cùng Mạc Hàm ở trong khung cảnh xanh biếc tĩnh lặng này, tâm tình cậu cũng trở nên thật bình lặng, thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim đập bang bang trong lòng ngực.

Hai người đi một đoạn đường thật dài, thẳng tới khi trước mặt xuất hiện ngã ba đường, Mạc Hàm mới chủ động quay lại hỏi: “Học trưởng, sao không nói tiếng nào vậy?”

“Cậu đang chuyên tâm chọn lựa, tôi sợ nói nhiều làm phiền cậu.”

Mạc Hàm mỉm cười: “Học trưởng biết điều thật a.”

“Mua nhiều cây như vậy, cậu định để trong phòng à?”

“Ừm, cây xanh có thể tinh lọc không khí, gia tăng dưỡng khí, còn có thể trợ giúp cho chất lượng giấc ngủ.”

“Tối qua cậu mất ngủ à?”

Mạc Hàm hơi nhướng mày: “Làm sao anh biết?”

Lạc Phi đột nhiên tiến tới gần, chăm chú nhìn quầng thâm dưới mắt Mạc Hàm: “Dưới hốc mắt cậu có chút quầng thăm.”

Chóp mũi hai người cơ hồ sắp đụng vào nhau, có thể cảm giác được hơi thở ấm áp và ánh mắt mang theo ý cười của Lạc Phi.

Nếu Mạc Hàm thật sự là alpha thì chẳng sao cả, thế nhưng anh dù sao cũng là omega, mặc dù nhiều năm qua đã quen lãnh tĩnh nhưng tin tức tố từ Lạc Phi vẫn có chút ảnh hưởng tới anh. Mạc Hàm có chút không thoải mái, lẳng lặng xoay người vừa đi tới trước vừa nói: “Tối qua quả thật không ngủ ngon, tới hơn bốn giờ sáng mới ngủ được.”

Lạc Phi quan tâm nói: “Là vì chuyện của em trai cậu ảnh hưởng à?”

Mạc Hàm gật đầu: “Ừm, hôm qua tình tự Mạc Lâm vẫn luôn không ổn, sau khi thuốc an thần hết tác dụng lại bắt đầu khóc nháo.”

Khóc nháo? Lạc Phi không quá tin tưởng bất quá ngoài mặt vẫn tỏ ra lo lắng: “Mạc Lâm cứ nháo như vậy cũng không tốt lắm, có cần tìm bác sĩ tâm lý tới khám thử không?”

Mạc Hàm quay qua nhìn Lạc Phi.

Hai người nãy giờ vẫn duy trì khoảng cách hai bước chân, lúc này ánh mắt vừa vặn đối diện nhau.

Xung quanh cực kỳ im lặng, có thể nhìn thấy hình ảnh thu nhỏ của mình trong mắt đối phương, thời gian tựa hồ ngưng đọng.

Chỉ đơn giản đối diện nhưng tựa hồ đang lẳng lặng đánh giá đối phương, cả hai đều không dời tầm mắt, cứ vậy thản nhiên nhìn ánh mắt đối phương, tựa hồ muốn tìm ra chút dấu vết nào đó.

Cuối cùng, cả hai đều không thu hoạch được gì.

Lạc Phi cười khẽ, chủ động đánh vỡ trầm mặc: “Thật xin lỗi, tôi không có ý gì cả, chỉ là hôm qua thấy Mạc Lâm khóc thảm như vậy, lại nghe nói về chuyện năm đó nên có chút thương tiếc, tôi thật sự hi vọng cậu ấy có thể sớm ngày khỏe lại.”

Mạc Hàm bình tĩnh nói: “Không có gì, là do bản thân nó không thể thoát khỏi bóng ma tâm lý. Cha giữ nó ở trong nhà cũng vì tốt cho nó, chúng ta sẽ mời bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp bồi bên cạnh, chậm rãi trị liệu. Nếu nó thật sự không khá hơn được thì Mạc gia sẽ dưỡng nó cả đời.”

Mạc Hàm trước mắt tựa hồ là một người anh trai đang quan tâm tới đứa em song sinh của mình, tình tự ‘mất mác’ và ‘lo lắng’ ở trong mắt rất thật. Nếu không phải Lạc Phi sớm có suy đoán Mạc Lâm kì thật không bị bệnh tâm thần, cơ hồ sẽ tin tưởng lời Mạc Hàm.

Thế nhưng Lạc Phi lại càng tin suy đoán của mình hơn, cậu cảm thấy chuyện Mạc Lâm không đơn giản như vậy, một omega thông minh như Phương Tử Khiêm chắc chắn không thể dễ dàng hi sinh.

Chuyện này nhất định có nội tình.

Đáng tiếc trước mặt người ngoài Mạc Hàm đã quen ngụy trang, biểu tình, động tác, ngôn ngữ đều không lộ ra chút dấu vết, vì thế có cố dò xét cũng không tra ra manh mối.

Nghĩ tới đây, Lạc Phi mỉm cười nói sang chuyện khác: “Nếu là bằng hữu, có thể xin phương thức liên hệ của cậu không?”

Mạc Hàm mở thông tấn khí kết nối với Lạc Phi, thuận tiện gửi luôn địa chỉ mail cho đối phương. Làm xong hết thảy, Mạc Hàm mới nhìn Lạc Phi nói: “Trước kia ở trong trường cũng có không ít người thăm dò phương thức liên hệ của tôi. Bất quá học trưởng đúng là trực tiếp, xin thẳng mặt a.”

Lạc Phi thẳng thắn nói: “Tôi không thích quanh co lòng vòng, chỉ cần có thể đạt được mục đích, đơn giản rõ ràng không phải rất tốt à?”

— đương nhiên rất tốt.

— thế nên tôi mới không thèm để ý tới tên giả cùng bằng cấp của cậu, dứt khoát tra xét danh sách hành khác của phi thuyền vũ trụ.

— tra ra cậu chính là Lạc Phi, đại hoàng tử đế quốc.

Mạc Hàm quay qua nhìn Lạc Phi, phát hiện đối phương vẫn cười tủm như cũ, bộ dáng đơn thuần vô hại, người này giả vờ tới phát nghiện rồi a.

Hành động khá ổn, diễn xuất cũng rất thật— bất quá đáng tiếc, cậu ta lại gặp trúng anh, kỹ thuật diễn xuất cao hơn hẳn một bậc.

Mạc Hàm cười khẽ, thầm nghĩ, vì phối hợp diễn mà đã gọi rất nhiều tiếng ‘học trưởng’, phần thiệt này sau này nhất định phải đòi lại mới được.

***

Hai người lại tiếp tục dạo chơi trong khu cây xanh, Mạc Hàm chọn mua xong liền nói: “Tôi chọn xong rồi, học trưởng chậm rãi dạo đi. Bên kia là khu trồng thực vật sa mạc, có rất nhiều loại thực vật quý, anh có thể đi xem thử.”

“Tôi không có hứng thú với thực vật sa mạc.” Lạc Phi đáp, ý tứ là: tôi chỉ hứng thú với anh thôi.

Cũng vì thế, Lạc Phi cũng không tiếp tục dạo chơi nữa mà đi theo Mạc Hàm rời khỏi nhà ấm.

Bên ngoài nhà ấm là một loạt vệ sĩ.

Tám nam nhân thân hình cao lớn khôi ngô, thái độ đối với Mạc Hàm rất cung kín. Vị quản gia này hẳn là thân tín của Mạc Hàm, ngày đó là ông thông tin Mạc Hàm chuyện Mạc Lâm khóc nháo.

Lạc Phi thản nhiên nhìn lướt qua đám người, sau đó nhìn Mạc Hàm hỏi: “Giờ cậu về sao?”

“Ừ.”

“Vậy tạm biệt.” Lạc Phi mỉm cười nói.

“Tạm biệt học trưởng.” Mạc Hàm gật gật đầu, sau đó bình tĩnh dẫn theo nhóm vệ sĩ rời đi.

Thẳng tới khi nhóm người đã đi xa Ai Mễ Nhĩ mới lén lút từ bên cạnh đi tới, áp sát bên tai Lạc Phi nhỏ giọng nói: “Anh nghe nói Mạc Hàm khá cao ngạo, rất hiếm khi để ý tới người khác, bất quá nói chuyện với cậu có vẻ rất hợp ý nhỉ?”

“Anh ta quả thật rất cao ngạo. Lần đầu tiên gặp mặt trên phi thuyền vũ trụ, anh ta đã lạnh nhạt từ chối lời đề nghị kết bạn của em a. Bất quá lần thứ hai ở buổi tiệc thì không từ chối, đại khái là vì anh cũng có mặt ở đó nên nể mặt một chút đi.”

Ai Mễ Nhĩ tò mò hỏi: “Nếu lần đó cậu ta vẫn từ chối thì sao?”

Lạc Phi nhún vai: “Thì em sẽ hỏi tiếp lần thứ ba, lần thứ tư— con người em trước nay vẫn rất có kiên nhẫn a.”

Ai Mễ Nhĩ nhịn không được chế nhạo: “Kiên nhẫn cái gì, anh thấy là mặt dày mới đúng.”

Lạc Phi gật đầu: “Cũng có thể nói vậy.”

“…” Cư nhiên thừa nhận? Cũng tự hiểu bản thân đấy.

Hai người vừa trò chuyện vừa dạo quanh khu nhà ấm.

Có Ai Mễ Nhĩ giới thiệu, Lạc Phi được xem rất nhiều loại cây cỏ trước kia chưa từng thấy qua.

Thế nhưng kỳ quái chính là mặc kệ nhìn thấy hoa cỏ trân quý cỡ nào, trong đầu Lạc Phi vẫn nhịn không được xuất hiện bóng dáng Mạc Hàm— hình ảnh Mạc Hàm mặc áo len quần dài híp mắt thoải mái đứng giữa rừng hoa kia cứ hệt như khoảnh khắc tốt đẹp nhất trong một bộ phim điện ảnh.

Thiếu niên alpha tuấn tú tràn đầy thần bí đã kích thích lòng hiếu kì của Lạc Phi lên tới đỉnh điểm.

Hứng thú với một người đến vậy, đây là thể nghiệm chưa từng có trong suốt mười tám năm qua của Lạc Phi.