Tinh Tế Vong Linh Đế Quốc

Quyển 3 - Chương 13: Cầu tình (Thượng)




Trong một phòng rộng lớn, Phương Minh Nguy nhắm nửa mắt nằm trên giường.

Nhìn bộ dạng của hắn, tựa hồ như nửa tỉnh nửa ngủ. Nhưng trên thực tế, thần trí của hắn vô cùng tỉnh táo, bởi vì ý thức của hắn đang tập trung trong đầu của mình.

Từ khi chiếm được đột phá dưới áp bức tinh thần của Vương Tự Cường, Phương Minh Nguy cũng có thể lĩnh ngộ được tinh thần lực ở cấp mười một rốt cục có thể đạt đến trình độ gì.

Nhưng mà, đi dạo một vòng cùng với lão sư trong học viện, hắn căn bản là không có thời gian cẩn thận cảm nhận cực hạn của loại đột phá này.

Cho đến khi mọi chuyện xong xuôi, dưới sự dẫn đường của Trương Cảnh Vận, hắn mới đi đến một nơi hoàn toàn thuộc về mình. Khép của phòng lại, hắn rốt cục đã có thể bắt đầu công tác thăm dò đúng theo ý nguyện.

Lực lượng tinh thần cấp mười một quả nhiên là không giống bình thường. Điểm này đã thể hiện rõ trong não của hắn, khi hắn vẫn còn là lực lượng tinh thần cấp mười, thì hai trăm linh hồn trong đầu đã chiếm cứ gần một phần mười địa bàn rồi.

Nhưng bây giờ không biết là bởi vì khu vực não của hắn mở rộng, hay là vì các linh hồn này rút nhỏ lại. Nói túm lại, phạm vi chiếm cứ của hai trăm linh hồn này đã giảm bớt, chỉ còn chưa đếm một phần ngàn mà thôi. Trong lòng khẽ động, xem ra đây là chỗ tốt khi tăng lực lượng tinh thần lên. Trên thực tế, mỗi khi lực lượng tinh thần tăng lên, thì khu vực não của hắn sẽ được mở rộng ra ở cấp độ khác nhau. Đương nhiên việc mở rộng này không có biểu hiện ra bên ngoài, cho nên hắn cũng không biết là cái đầu của hắn đã thay đổi thành một bể cá nuôi quái nhân ngoài hành tinh rồi.

Loại biến hóa này chỉ thay đổi bên trong, chỉ là cảm thấy phạm vi trong đầu lớn hơn nhiều thôi.

Nhưng mà, những lần biến hóa trước có biến độ không lớn, có thể khuếch trương ra năm đến mười lần cũng đã là rất giỏi rồi. Nhưng lần này thì khác, khu vực não được mở rộng ra gấp một trăm lần.

Xem ra chỗ tốt do đột phá cực hạn mang lại, quả thật là tốt hơn so với bình thường.

Khi khu vực não mở rộng, lực lượng tinh thần của Phương Minh Nguy cũng nhận được một sự đề cao ngang ngửa. Giờ phút này, lực lượng tinh thần của hắn phóng ra ngoài, cơ hồ đã có thể đong lại thành thực chất trong không trung.

Nếu như là trước kia, lực lượng tinh thần của hắn có thể thao túng một ít vật phẩm không nặng di động, thì lực lực tinh thần cường hãn giờ đây cũng đã có thay đổi nghiêng trời lệch đất rồi.

Hai mắt khép hờ bỗng nhiên sáng lên, chỉ là trong nháy mắt liền khỏi phục lại bình thường. Nhưng mà trong nháy mắt đó, chén sứ bạch ngọc trên bàn đã hóa thành mảnh vỡ, ngay cả mảnh vụn cũng không tìm thấy.

Hai mắt của hắn vẫn không mở như trước, nhưng mà bất kỳ thay đổi nào trong phòng cũng không qua được tầm mắt của hắn.

Kết quả của cái chén sứ kia làm cho hắn vô cùng hài lòng, từ nay về sau, cho dù là dưới sự uy hiếp của cao thủ thể thuật. Hắn cũng không còn là phế vật không thể đánh lại.

Lực lượng tinh thần cường đại đã khiến cho hắn có năng lực tự bảo vệ nhất định mặc dù là tay không, vẫn không cách nào chống lại cao thủ thể thuật ngang cấp. Nhưng mà một khi ở trong cơ giới, vậy thì sự chênh lệch của hai bên sẽ lớn đến một tình trạng không thể tưởng tượng

Ít nhất, dưới trạng thái quấy nhiễu, hắn có thể phóng ra tín hiệu, chỉ huy cơ giáp cùng chết với đối phương.

Phương pháp như vậy mặc dù có chút vô lại, nhưng mà phải biết rằng đây chính là bản mặt thật của phần lớn các quốc gia cao cấp. Phương Minh Nguy cũng không thấy biện pháp này có chỗ nào không tốt cả.

Lực lượng tinh thần cấp mười một không chỉ là đề cao tinh thần lực lên, hơn nửa còn có một tác dụng thôi hóa nhất định với linh hồn.

Giống như khi đối mặt với Vương Tự Cường, một khi dùng lực lượng tinh thần giao hòa với linh hồn người Thiên Dực tộc, hắn giống như là thay đổi thành một người khác, trong tiềm thức là một đại nhân vật có thể đứng ngang vai của Vương Tự Cường.

Có thể đứng ngang hàng với đại nhân vật số một trong liên minh địa cầu, nếu sự thật này mà để lộ ra, cho dù hắn là đệ tử của Vương Tự Cường, sợ rằng cũng sẽ khiến cho vô số người công phẫn. Trừ cái này ra, trong giây phút linh hồn giao hòa, hắn có thể mượn bản lĩnh và tri thức của linh hồn đó, điểm này mới thật sự là tin tức khiến cho hắn mừng rỡ.

Từ đó về sau, cho dù là đối mặt với các vấn đề mang tính chất khoa học cao của Viên Ninh, hắn cũng không cần phải chú ý nữa.

Nhưng mà, trải qua lần thăng cấp này, cũng làm cho hắn phát hiện ra một ít tệ nạn trong linh hồn đó chính là từng linh hồn chỉ am hiểu tương đối nhiều về lĩnh vực của mình, còn những lĩnh vực khác thì hoặc là không biết hoặc là rất mơ hồ, những linh hồn này phần lớn đều là tỉnh tỉnh mê mê, thậm chí là có đôi khi còn cố gắng quên mất.

Giống như khi Phương Minh Nguy muốn kiểm tra về tin tức một tâm chia hai, tin tức về một mình chỉ huy một phi thuyền vũ trụ vậy.

Đáng tiếc là, dưới sự tìm kiếm của hắn, hai linh hồn thần thông quảng đại này, không thể không thừa nhận, mặc dù hai vị này rất là lợi hại,nhưng rõ ràng vẫn chưa phải là cao thủ có năng lực một tâm chia hai, cho nên trong trí nhớ của bọn họ căn bản là không có loại tin tức

này.

Trong lúc Phương Minh Nguy đang hết sức phỏng đoán, thì tiếng gõ của vang lên, hắn

hơi giật mình một chút, không nghĩ ra là bây giờ có ai lại tìm đến mình.

Mở cửaa, vẻ mặt tươi cười của Trương Nhuận Thủy đi đến, chỉ là trông thấy nụ cười trênmặt hắn ta, trong lòng Phương Minh Nguy lập tức cảm thấy một cổ hàn khí muốn bay lên.

Cái nụ cười này, quả thật có chút... dâm đãng

“Hắc hắc... hắc hắc...” Trương Nhuận Thủy sau khi tiến vào, liền phá lên một tiếng cười rùng mình

“Trương đại ca, cậu trúng tà à?’

Nụ cười của Trương Nhuận Thủy cứng đờ lại, khuôn mặt run rẩy hai cái, nhưng vẫn giữ nguyên nụ cười quỷ dị không nói nên lời này: “Người anh em cứ nói giởn”

“Cậu không trúng tà, vậy cười kỳ quái như vậy làm gì?”

“Kỳ quái? Nụ cười của tớ rất kỳ quái sao?” Trương Nhuận Thủy sờ sờ hai má của mình

nói: “Tớ đã luyện tập trước kính mười phút rồi! Phải nói là có thành ý mới đúng.”

“Cậu luyện tập cười trước kính chỉ để làm quen thôi sao?”

“Không phải là làm quen, mà còn quan trọng hơn làm quen gấp trăm lần” Trương Nhuận Thủy bỗng nhiên thu hồi nụ cười trên mặt, biến thành một người bạn tốt suốt ngày cãi nhau với Thi Nại Đức trên tinh cầu Tạp Lí Mỗ.

“Nói thử xem”

“Khụ khụ, thật ra là như vậy” Trương Nhuận Thủy đưa mắt thăm dò bốn phía, thấy không có người,nhưng vẫn giảm thấp âm thanh xuống: “Nghe nói, cậu được Vương nguyên soái nhận làm đệ tử?”

“Đúng vậy.”

“Chúc mừng.”

“Không khách khí” Phương Minh Nguy mỉm cười, vươn tay ra với hắn.

Trương Nhuận Thủy nghi hoặc hỏi:”Cậu muốn làm gì?”

“Không phải cậu muốn chúc mừng sao?” Phương Minh Nguy chà xát hai tay, nói.

“Cậu...” Trương Nhuận Thủy bi phẫn nói: “Cậu bị Thi Nại Đức làm xấu rồi”

“Nói bậy, nhân tình đến đi, đó là chuyện đương nhiên. Sao có thể gọi là làm xấu?”

Trương Nhuận Thủy thán một tiếng, nói: “Được rồi, tớ chuẩn bị cho cậu một lễ vật, bảo đảm sẽ làm cậu hài lòng.”

“Là cái gì?”

Trương Nhuận Thủy chỉ vào lồng ngực của mình, nói: “Cậu xem, thế nào?”

Phương Minh Nguy đưa tay lên sờ sờ ngực của hắn vài lần, thật sự là không nhìn ra lễ

vật đang nằm ở đâu, nói: “Cậu để ở đâu?”

“Ở đây này”

Phương Minh Nguy lại vươn tay vỗ vỗ vài cái lên người hắn, nói: “Kỳ quái, sao không có gì hết vậy?”

Trương Nhuận Thủy giận dữ, nói: “Nói nhàm, đương nhiên là một đầu hai tay rồi, chẳng lẽ cậu muốn biến thành ba tay?”

Phương Minh Nguy khẽ giật mình, kinh ngạc nói: “Cậu rốt cục là đang chuẩn bị lễ vật gì cho tớ?”

“Ngu ngốc, chính là bản thân tớ.”

“Cậu?”

“Đúng vậy” Hai mắt của Trương Nhuận Thủy sáng lên: “Đời này tớ đã quyết định theo cậu, xin chiếu cố nhiều hơn.”

“A, không có gì, Trương đại ca... ha ha, tớ còn có việc, muốn ra ngoài một chuyến.”

“Khoan đã, cậu đừng đi! Chúng ta thương lượng thời gian sau này trước đã.”

“Không, tớ không có hứng thú.”

“Cậu không có hứng thú, nhưng tớ có. Tớ và cậu đã quen biết nhau vài... tháng, cần phải chiếu cố cho nhau chứ.”

Trong lòng Phương Minh Nguy phát lạnh lập tức nói: “Trương đại ca, thật ra tớ phát hiện ra Thi Nại Đức thích hợp hơn cậu”

“Thi Nại Đức? Tên ấy không được đâu, Vương nguyên soái không thể thu nhận hắn làm

đệ tử được.”

Phương Minh Nguy khẽ giật, nháy mắt hai cái, phát hiện ra tựa hồ có vẻ không đúng.

“Trương đại ca, rốt cục cậu muốn nói cái gì?”

“Ài” Trương Nhuận Thủy chà hai tay, xấu hổ nói: “Anh em à, Vương nguyên soái lão nhân gia có nói cho cậu biết một tin tức được lựa chọn một cao thủ thể thuật có tu chân cao không?”

“Có chứ!” Hai mắt Phương Minh Nguy bừng sáng, rốt cục đã hiểu rõ, thì ra mục đích của người này là vậy!

“Trương đại ca, cậu muốn bái Vương nguyên soái làm thầy?”

“Đúng vậy” Trương Nhuận Thủy cúi đầu với hắn một cái thật sâu, nói:”Kính xin người

anh em nói tốt về tớ vài câu, Trương Nhuận Thủy tớ lúc này nếu thật sự có thể bái Vương

nguyên soái làm thầy, cả đời này nhất định sẽ không để cho cậu chịu bất kỳ thương tổn nào cả.”

Phương Minh Nguy chớp mắt, người này nói chuyện cứ như là... “ Trương đại ca, cậu làm sao mà biết chuyện này?”

“Hắc hắc...” Trương Nhuận Thủy lại cười hai tiếng, trong mắt lập lóe một chút, nhưng không giải thích.

Nhưng mà Phương Minh Nguy lập tức hiểu được ý của hắn, chỉ bằng một mình hắn thì đương nhiên là không có khả năng biết được chuyện bên trong, nhưng gia tộc Khải Lý thì khác, phỏng chừng là trước khi tới đây, gia tộc Khải Lý đã dặn dò trước. Chỉ là không ai ngờ rằng Phương Minh Nguy lại nhanh chóng được Vương nguyên soái thu nhận làm đệ tử, cho nên Trương Nhuận Thủy mới không thể chờ đợi mà chạy đến đây tỏ thái độ.

Mỉm cười, đang định đáp ứng, thì đột nhiên tiếng gõ của lại vang lên.

Để cho Trương Nhuận Thủy ngồi xuống, hắn ta ra mở cửa, lập tức nhìn thấy một khuôn mặt tươi cười mà buồn vui lẫn lộn.

“Hạ Linh Lung?”

“Đúng vậy, không hoan nghênh sao?”

“A, đương nhiên hoan nghênh mời vào” Phương Minh Nguy lập tức mời nàng vào.

Hạ Linh Lung vừa chạm mặt với Trương Nhuận Thủy, hai người nhất thời cùng giật mình và cũng cười một nụ cười ăn ý.

Trương Nhuận Thủy đứng lên, nói: “Người anh em, tớ có việc đi trước”

“Cậu không ngồi thêm một chút nửa đi!” Phương Minh Nguy giả vờ giữ lại, nhưng mà biểu hiện trên mặt hắn đã bán đứng lương tâm của hắn.

Trương Nhuận Thủy trừng mắt nhìn hắn lúc đi ra của còn nói nhỏ: “Người anh em, chuyện của tớ xin nhờ cậu”

“Được rồi” Phương Minh Nguy thuận miệng đáp ứng, đang định đóng cửa thì cái đầu của hắn ta lại thò vào.

“Người anh em, đừng thấy sắc quên bạn nha.”

“Này này, cậu xem tớ có giống người như vậy không?”

Trương Nhuận Thủy nhìn chăm chú một hồi, nói:”Rất giống”

“Cậu... cút ngay!”