Tinh Tế Vong Linh Đế Quốc

Quyển 3 - Chương 17: Thành tích ngoài ý muốn




Trên đường núi lưng chừng, một chiếc xe thiết giáp v-32 quân dụng đang chạy như bay.

Trên đường xe chạy, thỉnh thoảng có thể trông thấy những bia nhắm xuất hiện. Nhưng mà những bia nhắm này vừa xuất hiện liền chỉ có một kết quả duy nhất chính là bị vũ khí trên chiếc thiết giáp được trang bị tận răng kia bắn thành mảnh vụn.

Chiếc xe thiết giáp này nhìn bên ngoài có uy phong tám hướng, những người điều khiển trong xe, Phương Minh Nguy, lại đang buồn bực vô cùng.

Mặc dù hắn là cao thủ tinh thần lực, nhưng bây giờ cũng đã nhìn ra, khi chiếc xe càng đi, thì những bia nhắm xung quanh càng ngày càng khó bắn trúng.

Bất luận là bia nhắm đột nhiên xuất hiện, hay là tốc độ di chuyển, đều đã vượt xa cấp độ ban đầu rồi. Tuy rằng Phương Minh Nguy đã sớm chuẩn bị, biết bọn họ sẽ tăng độ khó lên.

Nhưng mà nếu nói một người một người không hề trải qua bất kỳ huấn luyện nào mà muốn vượt qua cửa ải này, thì như vậy nói thế nào hắn cũng không tin. Thật ra thì, người thường sau khi trải qua huấn luyện gian khổ, vừa phải lái xe, vừa phải dùng vũ khí cũng có thể làm được. Ví dụ như cơ giáp thủ bình thường cơ giáp mà bọn họ điều khiển cũng có một vài vũ khí được lắp đặt kèm theo.

Nhưng mà, nhân lực cũng có lúc phải cạn, nếu chỉ là một chút vũ khí, đương nhiên là không thành vấn đề, nhưng thoáng một cái điều khiển hơn năm mười vũ khí, người binh thường chỉ sợ là không theo kịp. Tựa như ba người Hoàng Vân Tề vậy, tuy bọn họ cũng có tiềm chất nhất tâm nhị dụng nhưng mà lần đầu tiên vào cuộc kiểm tra này, cũng chỉ điều khiển vỏn vẹn có mười vũ khí, hơn nửa tỷ lệ bắn trúng mục tiêu là 50% mà thôi.

Nhưng biểu hiện của Phương Minh Nguy bây giờ quá nổi bật, nổi bật đến nổi khiến cho người ta không tin tưởng được.

Năm mười hai vũ khí bổ sung năng lượng đồng loạt triển khai, tấn suất năng lượng mỗi phút phát ra đều rất cao, hơn nửa phần lớn ánh sáng năng lượng ấy đều bắn trúng bia nhắm hay là xung quanh bia nhắm. Bởi vậy có thể thấy được, Phương Minh Nguy cũng không phải là bắn bậy đánh bạ, mà thật sự có thực lực có thể đồng thời khống chế hơn năm mươi vũ khí ấy.

Với lực lượng tinh thần cấp mười một, có biểu hiện như vậy thật ra cũng không có gì kỳ, khi lực lượng của bọn người Hoàng Vân Tề đạt đến cấp mươi một, thì kỷ lục cao nhất là có thể đồng thời điều khiển một trăm vũ khí.

Đương nhiên, cái kỷ lục này chỉ đạt được sau khi huấn luyện ở đây một năm. Mà Phương Minh Nguy trong ngay đầu tiên đã đạt được một nửa thành tích cao nhất, thiên phú như vậy, quả thật đã làm cho Hoàng vân Tề cảm thấy xấu hổ vô cùng rồi.

“Không tốt!”

Nghi hoặc trong lòng Phương Minh Nguy chợt lóe rồi biến mất, sau đó toàn bộ tinh lực của hắn đều tập trung lên chiếc xe thiếp giáp. Mà vừa rồi, trong một khúc ngoặc, một bia nhắm đã bình an thoát khỏi họng súng. Phải biết rằng đây là lần đầu tiên Phương Minh Nguy bắn trượt mục tiêu, cho nên cảm thấy uể oải, không thể tránh được.

Nhưng mà tình huống như vậy nhanh chóng được lập lại, lại có hai bia nhắm vô cùng sống động thuận lợi chạy thoát khỏi họng súng của hắn.

Phương Minh Nguy cắn chặt ra, hắn đã nhìn ra được vấn đề.

Những linh hồn trên chiếc tàu bảo vệ kia, mỗi người đều là cao thủ sử dụng vũ khí, nghĩ lại cũng đúng làm một thành viên trên tàu bảo vệ, điều kiện lựa chọn hàng đầu chính là phải biết sử dụng tất cả thiết bị và vũ khí trên tàu.

Ngay cả vũ khí trên phi thuyền còn có thể chơi, huống chi chỉ là vài khẩu súng năng lượng, đương nhiên là một chuyện dễ dàng rồi.

Chính vì có được sự tương trợ của những linh hồn này, cho nên Phương Minh Nguy mới thuận lợi không để lọt bất kỳ bia nhắm nào hết. Nhưng mà, sử dụng linh hồn cũng không phải là không có điểm yếu, nhưng điểm yếu của các linh hồn ấy trộn lẫn lại và trở thành một vấn đề.

Dưới sự thu xếp của Phương Minh Nguy, mỗi linh hồn đều phụ trách một khu vực riêng, một khi bia nhắm chạy thoát khỏi khu vực đó, thì những linh hồn điều khiển vũ khí khác sẽ không truy kích. Tốc độ của bia nhắm cũng nhanh như tốc độ của xe thiết giáp, chỉ chớp mắt một cái đã chạy thoát được phạm vi tấn công của súng năng lượng.

Khi độ khó của bia nhắm càng lúc càng cao, tỷ lệ bắn trượt của Phương Minh Nguy cũng dần dần tăng lên.

Lông mày nhíu lại, Phương Minh Nguy đã nhìn ra những điều mình làm chưa phải là đúng xem ra linh hồn vẫn chưa có ý thức phối hợp với nhau, trong lòng hắn bỗng nhiên nổi lên rất nhiều cảm khái không lý do.

Một ý niệm kỳ quái bỗng nhiên xông ra trong đầu hắn, nếu như những linh hồn này có một chỉ huy thống nhất thì tốt rồi.

Trong lòng khẽ động trong đầu hắn liền xông ra hai linh hồn, đặc biệt là Ai Khắc, linh hồn của lính đánh thuê vũ trụ, kinh nghiệm thực chiến của hắn vô cùng phong phú, trong tình huống như vậy, để cho hắn phụ trách tổng chỉ huy là một lựa chọn tốt nhất không thể nghi ngờ nửa.

Một khi đã quyết định chủ ý, Phương Minh Nguy lập tức hạ lệnh, đem một linh hồn đang điều khiển vũ khí thay thế cho Ai Khắc, bắt đầu lái chiếc thiết giáp này đi.

Đường núi ở đây cũng không gập ghềnh khó đi, mặt đường vô cùng bằng phẳng, để cho Ai Khắc lái xe quả thật đúng là không biết trọng nhân tài. Tuy rằng thực lực của linh hồn đang điều khiển xe thiết giáp không bằng Ai Khắc, nhưng mà lái chiếc thiết giáp này vẫn rất là ổn định, có vẻ rất thành thạo.

Về phần linh hồn Ai Khắc để trốn, cũng không có điều khiển vũ khí kia, mà trực tiếp trở về trong óc của Phương Minh Nguy, đồng thời một linh hồn khác thay thế cho vị trí còn trống kia, bắt đầu điều khiển vũ khí.

Tốc độ của linh hồn cực kỳ nhanh nhanh không thể tưởng ngay khi Phương Minh Nguy vừa mới hạ quyết tâm, thì đã hoàn thành được cả quá trình trên.

Hít một hơi thật sâu, lực lượng tinh thần của Phương Minh Nguy hóa thành một sợi dây nhỏ, đâm thật sâu vào trong linh hồn Ai Khắc.

Một cảm giác quen thuộc nhanh chóng ập đến, linh hồn Ai Khắc và linh hồn của hắn một lần nửa hòa quyện vào nhau.

Trong nháy mắt, một vài bức ảnh tựa hồ như được phóng lớn lên gấp mười lần, chậm rãi xuất hiện trong đầu, hơn nửa còn nhanh chóng hợp thành một hình ảnh hoàn mỹ.

Cảnh tượng này Phương Minh Nguy cũng không lạ lẫm lắm, dùng chiếc xe thiết giáp làm trung tâm, đem cảnh tượng mười mét xung quanh xe thiết giáp tái hiện lại trong đầu.

Một một khẩu súng năng lượng di động mỗi một bia nhắm xuất hiện và biến mất, hắn đều có thể nắm bắt rõ ràng.

Dưới sự duy trì của lực lượng tinh thần cấp mười, tất cả biến hóa trong khu vực này đừng mơ thoát được năng lực cảm ứng của hắn.

Khóe mắt hời nhảy dựng lẽn, hắn nhìn thấy một bia nhắm nhanh chóng tiến hành nhảy dựng lên không theo một quy tắc nào, thấy nó đã gần chạy thoát khỏi phạm vi tấn công của súng năng lượng.

Nếu như là trước kia, Phương Minh Nguy chỉ có thể đưa mắt nhìn bia nhắm này bình yên rời đi, nhưng lần này thì khác, một tia sáng đã bắn ra ngay bên cạnh của bia nhắm, một phát làm cho nó vỡ thành mảnh vụn.

"Rất tốt!”

Khóe miệng của Phương Minh Nguy hiện lên một nụ cười, cảm thấy vui mừng vì quyết định thông minh của mình.

Những linh hồn này đều là do hắn thu thập mà đến, cho nên đều chấp hành toàn lực với mệnh lệnh của hắn. Nhưng bởi vì thực lực bản thân của Phương Minh Nguy không đủ, cho nên đành phải đem quyền điều khiển cho những linh hồn này, khiến cho chúng tự do phát huy.

Bởi vì Phương Minh Nguy cũng tự hiểu lấy mình, nếu như mình mà nhào vô giúp đỡ, kết quả duy nhất chỉ có một, chính là càng giúp càng rộn.

Nhưng bây giờ thì khác, khi lực lượng tinh thần của hắn đạt đến cấp mười một, thì có thể tiến hành dung hợp sơ bộ với linh hồn, hơn nửa cũng có thể mượn lấy kinh nghiệm và tri thức của linh hồn đó.

Giống như lúc này, khi một bia nhắm sắp chạy thoát khỏi phạm vi công kích, linh hồn Ai Khắc lập tức ra lệnh cho vũ khí bên cạnh tiến hành bắn yểm trợ, dưới sự xạ kích của hai khâu súng rốt cục cũng có thể tiêu diệt được bia nhắm hình con thỏ đó.

Trong phòng chỉ huy, một tiếng hít lạnh nhanh chóng truyền ra.

Sau khi Phương Minh Nguy bắt đầu kiểm tra được mười phút, thì tất cả đệ tử còn trên núi của Vương Tự Cường đều tập trung về đây, khi bọn họ nhìn thấy Phương Minh Nguy bắt đầu tiến hành huấn luyện cấp ba, thì biểu hiện trên mặt mỗi người đều có vẻ rất đặc sắc.

Khi khó khăn tăng lên, tỷ lệ bắn trúng mục tiêu của Phương Minh Nguy bắt đầu giảm xuống, sắc mặt của bọn họ mới dần dần bình thường lại một chút. Nhưng mà sự bình thường này không kéo dài được lâu.

Khi bọn họ nhìn thấy năm mười vũ khí trên xe thiết giáp, vừa rồi lúc bắt đầu còn chiến đấu độc lập, lại đột nhiên biến thành phối hợp vô cùng ăn ý, thì đã không thể khống chế được sự rung động trong lòng mình.

“Chúa ơi, chẳng lẽ mình nhìn lầm rồi sao?” Bố Lô Tu không ngừng điểm dấu thánh giá trước ngực mình, cao giọng nói: “Trong tư liệu nói, tiểu sư đệ cho đến bây giờ cũng chưa tiếp xúc qua huấn luyện cùng loại, đúng không?”

“Hắn là như vậy” Bạn tốt của hắn, Khắc Lực Đa Phu cũng không quá khẳng định.

“Khắc Lực Đa Phu, đây tuyệt đối là một sai lầm” Bố Lô Tu phẫn nộ nói: “Phần tư liệu này do ai thu thập, lẽ nào hắn ta là một người mù sao? Tôi dám đánh cuộc, tiểu sư đệ khẳng định là đã tiến hành qua huấn luyện cùng loại, hơn nửa thời gian cũng phải vượt qua một năm rồi.”

Vương Tự Cường luôn chăm chú lên trên màn hình đột nhiên quay đầu lại, thản nhiên nhìn Bố Lô Tu một cái, nói: “Bố Lô Tu, con muốn biết ai là người đã thu thập tài liệu kia sao?”

“Đúng vậy, lão sư.’ Bố Lô Tu đáp không cần nghĩ: “Tên ngu ngốc ấy là ai? Đúng là không có trách nhiệm, con cho rằng hắn ta cần phải thu thập chỉnh lý lại một lần nửa”

Vương Tự Cường khẽ gật đầu, vẻ mặt giống như cười mà không cười: “Bố Lô Tư, làm cho con thất vọng rồi, ta cho rằng phần tư liệu này không cần phải chỉnh sửa nửa”

“Vì sao?”

“Bởi vì tên ngu ngốc và người mù đã thu thập và chỉnh lý tư liệu này, chính là ta”

“Phụt...”

Kế cả Khắc Lực Đa Phu và những đệ tử đứng sau Bố Lô Tu đều trợn mắt há mồm ra, không nhịn được nữa, tuy ngại có lão sư ở đây, không dám cất tiếng cười to, nhưng mà sắc mặt của cả đám đều rất là cổ quái, riêng chỉ có Hoàng Vân Tề là trực tiếp bật cười.

“Bố Lô Tư, con còn ý kiến sao?”

“A, lão sư.’ Bố Lô Tu giống như vừa tỉnh mộng dậy:”Vừa rồi con nói sai, dưới sự lãnh đạo cơ trí và vĩ đại của ngài, phần tư liệu này đương nhiên là chân thật trăm phần trăm rồi, nếu như có người dám nghi ngờ phần tư liệu này, vậy thì con nhất định sẽ tìm hắn liều mạng”.

“Hừ’ Vương Tự Cường hừ nhẹ một tiếng, quay đầu qua chỗ khác, chậm rãi ra lệnh: “Tăng độ khó lên, cấp thứ năm, bắt đầu”.