Tình Thâm Phùng Thời

Chương 55




Lễ khởi máy diễn ra chỉ một tuần sau đó, những ngày trước khi khởi động có thể nói là vừa thoải mái vừa căng thẳng. Thoải mái là kỳ thực không bận rộn cái gì, nhưng căng thẳng là điều mà bộ phận diễn viên cùng nhân viên công tác thường thấy.
Đặc biệt đối với một bộ phim có quy mô lớn như vậy, từ đạo diễn đến nhân viên hậu trường, không ai không hồi hộp cùng mong đợi, kể cả Thời Thanh Thu.
Ngày thứ hai gia nhập đoàn, Thời Thanh Thu liền tiến vào nhập vai, làm quen với tính cách nhân vật trước. Buổi sáng thức dậy liền kéo căng khuôn mặt, cơ bản là không chủ động nói chuyện với ai, phần lớn thời gian đều cầm kịch bản đứng bên cửa sổ nhập cảm xúc.
Lúc này, nàng nhắm mắt lại đọc lời thoại trong miệng, hô hấp nhẹ nhàng của cơ thể đang dần rút đi, lộ ra vẻ siêu nhiên phong nhã, lạnh như băng, thân thể đứng thẳng như một cây tùng vững chãi trên vách núi.
Lúc này có tiếng gõ cửa, Dương Hiểu bước nhanh từ mắt mèo nhìn ra bên ngoài, sau đó chạy lại bên cạnh Thời Thanh Thu nói nhỏ: "Thời tỷ, Chiêu Ý tỷ đến."
Thời Thanh Thu mở mắt ra, nhếch môi, trong mắt hiện lên ý cười, tay cầm kịch bản đưa ra phía sau, môi đỏ mọng khẽ mở: "Mời cô ấy vào."
Dương Hiểu thấy thần sắc của nàng không đúng, nhưng đã theo nàng một thời gian dài, cô đương nhiên đoán được ý nghĩ hiện tại của nàng, liền vội vàng chạy ra mở cửa, đón nữ nhân ngoài cửa vào.
Mắt ngọc mày ngài, xinh đẹp đoan trang.
Đây là những người theo kinh kịch xưa đánh giá về Thi Chiêu Ý khi mặc trang phục cổ trang, nói cô cùng nữ tử cổ đại không khác gì nhau. Nhìn các diễn viên trong làng giải trí hiện nay, ở độ tuổi này, có thể có kỹ năng diễn nữ tử cổ đại duyên dáng yêu kiều, hoặc là xinh đẹp động lòng người thì chỉ đếm được trên đầu ngón tay, mà Thi Chiêu Ý liền là một người trong số đó.
Thi Chiêu Ý và Thời Thanh Thu đã sớm quen biết, hai người đã hợp tác qua mấy lần, lại có quan hệ cá nhân. Với tư thái của Thời Thanh Thu, cô đã biết ý định của nàng.
Kể từ giờ phút này, hai người không còn là chính mình nữa. Thời Thanh Thu trong <Dữ Quân Tuyệt> là tướng quân trẻ tuổi lạnh lùng cùng quyết đoán, còn Thi Chiêu Ý là Hạ Hề Miễu, cô con gái út của vương quốc Tiêu.
Nàng thấy Hạ Hề Miểu đang để tay trên hông, vân vê đầu khăn tay, liền từ từ tiến lại gần nữ nhân đang đứng nghiêm, mặt mày lạnh lùng, hai con ngươi ôn nhuận như mây, tiếng nói nhu hòa uyển chuyển: "Cố Niệm, mấy ngày không gặp, lá gan của ngươi đúng là càng ngày càng lớn, thấy bản cung đều không hành lễ."
Đôi mắt Cố Niệm trong veo không có tạp chất, khóe môi hơi câu lên, ôn nhu đáp: "Điện Hạ đã quên rồi sao? Ngài không những cho phép ta không hành lễ, còn cho phép ta gọi thẳng tục danh của ngài a. Nếu hôm nay điện hạ muốn nói về lễ tiết này, vậy thì cực khổ ngài trước tiên xuất phủ, tôi dẫn gia đinh xuất phủ đi nghênh đón ngài."
Hạ Hề Miểu đưa tay điểm lên trán nàng, thanh âm lại dịu dàng: "Ngươi a, càng ngày càng không có quy củ."
Cố Niệm không nói thêm nữa, chỉ nhìn Hạ Hề Miểu như vậy, trong mắt có vài phần mong đợi.
Hạ Hề Miểu mơ hồ thở dài, sờ soạng trong ống tay áo rộng, sau đó ngón tay kẹp một bức thư đưa cho Cố Niệm: "Phía trước nhiều lần truyền về tin chiến thắng. Chu quân chủ hữu dũng vô mưu, Cố tướng quân đã khôi phục mất đất, đẩy quân Chu ra khỏi lãnh thổ của Vương quốc Tiêu. Ta tin sẽ sớm có thể trở lại như ban đầu".
Cố Niệm cầm lấy lá thư, dùng ngón tay mở ra, nụ cười lãnh đạm trên khuôn mặt trở thành niềm tự hào trận chiến anh dũng của phụ thân. Sau khi nàng đọc bức thư lại ngẩng đầu lên, thấy Hạ Hề Miểu đang đi phía sau mình.
“Trời mưa mấy ngày nay, trận này đánh cũng đã mấy ngày, cũng không biết bao giờ mới công thành.” Hạ Hề Miểu giơ tay lên khung cửa sổ, giọng nói trầm thấp, thu lại ý cười, tăng thêm chút phiền muộn.
Cố Niệm đi đến phía sau Hạ Hề Miểu, vươn tay nhẹ nhàng nắm cổ tay cô, trả lại bức thư, cẩn thận xem xét khuôn mặt nhu hòa của cô, sau đó thấp giọng nói: "Hề Miểu, chờ chiến tranh lắng xuống, ta liền mang ngươi hóa thành thường dân, đi cưỡi ngựa, chèo thuyền du ngoạn, lại đến bờ biển câu cá, được không?"
Hạ Hề Miểu nở nụ cười yếu ớt "Thân thể ta thế này, làm sao đi được nhiều nơi như vậy? Ra khỏi Kinh Thành cũng không dễ dàng."
Cố Niệm cắn cắn môi, nắm chặt cổ tay Hạ Hề Miểu hơn, nàng nhìn vào đôi mắt đang cười của Hạ Hề Miểu, "Làm sao không thể đi? Ngươi chưa từng đi, như thế nào biết đi không được? Hơn nữa có ta ở đây, nếu trời lạnh, chỉ cần mặc thêm y phục là được rồi."
Hạ Hề Miểu im lặng nhìn nàng, đưa tay còn lại sờ lên khóe môi đang mím chặt của nàng, nhẹ giọng đáp: "Được, vậy ta liền yên tâm đem chính mình giao cho ngươi, nếu chiếu cố không được, ngươi phải bồi thường cho phụ hoàng của ta một nữ nhi ngoan a."
Cố Niệm lập tức hoảng sợ, vẻ mặt bình tĩnh tràn đầy trách cứ, vươn tay che môi Hạ Hề Miểu: "Ngươi nói nhảm cái gì vậy? Ta nhất định sẽ chiếu cố ngươi thật tốt. Lúc nhỏ đã hứa hẹn rồi, ta đương nhiên sẽ không nuốt lời."
Hạ Hề Miểu mím môi cười, giơ tay kéo tay Cố Niệm ra, nắm trong tay.
“Cắt.” Thi Chiêu Ý mỉm cười dừng lại.
Thời Thanh Thu vẫn duy trì vẻ mặt ân cần, mất mấy giây mới thoát khỏi cảm xúc, cười thành tiếng: "Chiêu Ý, đã lâu không gặp."
Thi Chiêu Ý vỗ vỗ tay Thời Thanh Thu, ấm giọng đáp: "Đúng vậy a, đã gần nửa năm rồi."
Hai người đi tới ghế sô pha ngồi xuống, Dương Hiểu bưng hai tách trà lên khích lệ: "Thời tỷ cùng Chiêu Ý tỷ vừa gặp mặt đã đối diễn rồi, trạng thái rất tốt, em thấy vậy a. Lần này nhất định có thể thoải mái nắm bắt bộ phim này rồi."
Thi Chiêu Ý tiếp nhận lấy tách trà, tay còn lại giơ lên lắc lắc, ra vẻ thuyết giáo nói: "Cũng không thể nói như vậy, không có bộ phim nào thoải mái cả. Ngay cả khi người ngoài xem chúng ta giống như có thể kiểm soát được, nhưng chúng ta biết, vẫn là hy vọng có thể đưa nó lên một tầm cao mới. Tốt thì tốt, nhưng còn muốn tốt hơn."
Khi cô nói chuyện sẽ rất nghiêm túc nhìn đối phương, bất luận là thân phận gì, trong mắt cô chưa từng có cảm xúc quá khích, luôn là mười phần ôn hòa, cho dù trong lời nói còn có chút ý tứ thuyết giáo, cũng chưa từng có ai cảm thấy không thoải mái.
Đây chính là mị lực của Thi Chiêu Ý, hiện tại kỹ năng diễn xuất được thế hệ trẻ ngày nay khen ngợi, là đối thủ không ai sánh kịp.
Thời Thanh Thu quay đầu nhìn Dương Hiểu, có chút nghiêm túc nói: "Nhìn xem, chị đã nói em đi theo Chiêu Ý học hỏi một thời gian. Đảm bảo quan điểm sống cùng giá trị thế giới quan đều có thể sửa lại. Thế nào? Cân nhắc cùng Tiểu Hạ thay đổi? Hay là theo Chiêu Ý học hỏi một thời gian?"
Tiểu Hạ là trợ lý của Thi Chiêu Ý, có quan hệ vãng lai với Dương Hiểu, hai người đều luôn bí mât nói chuyện riêng của sếp nhà mình. Tiểu Hạ còn có thể khiến Dương Hiểu cảm thấy đôi mắt của cô gần như bốc lên đào tâm khắp màn hình.
"Không, không, em đối với Thời tỷ một lòng trung thành. Chiêu Ý tỷ có thể dạy chị, chị liền dạy lại em, em đi theo chị học hỏi là tốt rồi."
Dương Hiểu nịnh hót tỏ ra trung thành với Thời Thanh Thu, nhưng Thời Thanh Thu liền đưa tay ra búng vào trán cô. Xong liền hiểu chuyện ra khỏi phòng của Thời Thanh Thu, để lại chỗ cho hai vị hảo hữu này.
“Thanh Thu, đã lâu không gặp như vậy, thế nhưng là cậu làm tớ lo lắng một trận a.” Thi Chiêu Ý chớp chớp mắt, vươn tay nắm lấy tay Thời Thanh Thu, thở dài lại cười nói: “Tớ tin cậu kết hôn là đã cân nhắc kỹ lưỡng mới quyết định. Nhưng chuyện này thực đột ngột a, hơn nữa cậu cùng với vị kia chưa từng lộ ra bất kỳ manh mối hẹn hò gì. Tớ không muốn nhiều lời, nhưng cậu phải đáp ứng tớ, không được ủy khuất chính mình a."
Thời Thanh Thu nhìn Thi Chiêu Ý, ánh mắt của nàng bình thản vừa rồi liền có chút trầm tư "Tớ với cậu ấy thực sự đã cẩn thận ước định rồi, về sau chúng ta sẽ cùng một chỗ. Quả thật chúng ta không phải vì tình yêu mà kết hôn. Cậu còn nhớ người mà tớ đã đề cập với cậu không? Tớ vẫn luôn sợ chuyện tương tự phát sinh một lần nữa ... "
Trong vòng tròn này, nếu Tần Vọng là một trong những bằng hữu tốt nhất của Thời Thanh Thu, thì Thi Chiêu Ý là một bằng hữu tốt nhất khác. Tần Vọng có ít chuyện không thể giúp được nàng, nhưng Thi Chiêu ý đã trợ giúp Thời Thanh Thu ở một mức độ nhất định.
Cô nhận thấy cảm xúc của Thời Thanh Thu, cẩn thận thấp giọng hỏi: "Vậy hiện tại giữa cậu với vị kia có chút biến hóa, khiến cậu nhớ đến chuyện cũ nên không dám tiến thêm một bước. Phải không?"
Thời Thanh Thu nhìn cô, gian nan gật đầu, "Ừm..."
"Vậy cậu cảm thấy hiện tại vị kia cũng muốn tiến thêm một bước sao?"
Thời Thanh Thu lại im lặng, cuối cùng khẽ gật đầu, "Ừm..."
Thi Chiêu Ý lắc lắc đầu, nở nụ cười ấm áp, trong nụ cười của cô có một tia oán hận rèn sắt không thành thép, cô đưa tay kia ra vỗ vào chân Thời Thanh Thu, khuyên nhủ nói, “Đường đường là nữ thần quốc dân, làm sao mà cả cái này nghĩ mãi cũng không hiểu hả? Có thể người trước có nỗi khổ tâm mới không nói lý do liền rời đi. Nhưng thời điểm đó cô ấy không chọn cậu, như vậy hai người liền kết thúc, duyên phận cũng hết rồi. Mà người yêu hiện tại cùng cậu có khởi đầu không tốt, nhưng cô ấy không có những điều phải lo lắng như người kia, cô ấy cùng người kia hoàn toàn khác nhau. Dù sau này có xảy ra xích mích gì thì không phải đôi tình nhân nào cũng như vậy sao? Cho nên cậu đang sợ cái gì? Đừng để đến cuối cùng ngược lại cậu là người tự tay chặt đứt đoạn duyên phận này."
Thời Thanh Thu cúi đầu suy nghĩ, im lặng hồi lâu, tay vô thức nắm chặt quần chính mình. Tên của Ôn Khinh Hàn bắt đầu liên tục lặp đi lặp lại trong lòng nàng, Ôn Khinh Hàn, Ôn Khinh Hàn ...
Thi Chiêu Ý cười nói: "Tớ nhìn bộ dáng cậu thế này, khẳng định là đang do dự. Nếu đối phương có cùng ý nghĩ với cậu, nhất định sẽ vui vẻ lập tức chạy đến thăm đoàn. Còn nếu như cô ấy biết cậu hiểu rõ chuyện này, cô ấy sẽ không những vì bản thân mà vui sướng, mà còn sẽ vì cậu mà cảm thấy may mắn a."
"Phải không ..." Thời Thanh Thu nhắm mắt lại, nghĩ về những gì Ôn Khinh Hàn đã nói với chính mình ở trường ngày hôm đó.
Nếu như Ôn Khinh Hàn chính là điểm cuối của mình...
Không cần nếu như, hiện tại Thời Thanh Thu nghĩ đến câu nói kia, trong lòng không khỏi mềm nhũn.
"Được, chuyện này tớ chỉ có thể nói cho cậu như vậy thôi, vẫn là chính cậu suy nghĩ rõ ràng mới tốt." Thi Chiêu Ý không nói nữa, rút ​​tay về, nhấp một ngụm trà, sau đó quay lại khuyên nhủ: "Tớ đi tìm đạo diễn Lê một chuyến, buổi tối lại nói tiếp. Cậu phải suy nghĩ thật kỹ chuyện tớ đã nói, trân trọng người trước mắt, đừng vì một đoạn tình cũ mà lâm vào vực sâu, để người trước mắt tâm dần lạnh."
Thi Chiêu Ý đặt tách trà xuống, rời khỏi phòng Thời Thanh Thu, chỉ để lại những lời nói vẫn văng vẳng bên tai nàng. Lúc này, nàng đột nhiên nhớ tới Ôn Khinh Hàn.
Nếu như Ôn Khinh Hàn ở đây, cậu ấy sẽ nói "Tôi theo cậu" cùng "Cậu thích là tốt rồi" phải không?
Thời Thanh Thu nghĩ không ra tình cảnh xác thực, nhưng nàng mạc danh có một loại trực giác, nàng nghĩ Ôn Khinh Hàn sẽ nói một câu như thế này: Thắng thua vẫn không quan trọng, dù có thua tôi cũng không hối hận.
Thi Chiêu Ý trở về phòng của mình, Dương Hiểu từ phòng bên cạnh trở lại đi cùng với Thời Thanh Thu.
Cô xem tin nhắn trong điện thoại, ngồi xuống nói: "Thời tỷ, nghe nói lần này phía đầu tư có người tới giám sát quay phim..."
Phía đầu tư có người tiến vào đoàn cũng không phải chuyện gì kỳ quái. Thời Thanh Thu không để tâm "Ừm" một tiếng, nhìn chằm chằm vào biểu tượng cảm xúc vừa gửi trên WeChat, chờ hồi âm.
“Thời tỷ, sao chị không có hứng thú với chuyện bát quái gì hết a…” Dương Hiểu chua xót nói, nghe nói phía đầu tư rất giàu.
À, Thời tỷ cũng cũng rất giàu a.
"Ừm, tối đi ăn cơm cùng Chiêu Ý ở một chỗ mà bát quái."
Thời Thanh Thu mím môi cười, nhìn biểu tượng cảm xúc mà Ôn Khinh Hàn vừa trả lời trên WeChat.
Thời Thanh Thu: "Uy, Tiểu khả ái của tôi có ở đây không a?"
Ôn Khinh Hàn: "Còn đang ngủ a".
Ừm, sau đêm qua đề cập vài điểm, rốt cuộc không phải phong cách cán bộ già nữa.