Tinh Thần Biến

Chương 299: Hoàng Thạch tinh khổ tu (Khổ tu tại Hoàng Thạch tinh)





Dịch giả: cacatiensinh

- Thạch ốc đó làm sao vậy?
Ba người Ngao Phụng trong lòng kinh ngạc, trong đầu tràn đầy mơ hồ, trong mắt bọn chúng, thạch ốc đó giống như một thông đạo với địa ngục, lần lượt từng cửu cấp Thiên yêu từ trong bước ra.
Ba người Ngao Phụng tuy không tương thông, nhưng cũng hiểu rõ một điểm… đại thế đã mất!
Ánh mắt Ngao Phụng đột nhiên phát sáng, nhìn chằm chằm vào Lan Phong tức giận nói:
- Lan Phong, công lực ngươi vượt xa chúng ta. Muốn giết thì giết, nhưng đến lúc này, ngươi làm sao còn dùng yêu thú trong Vạn Thú phổ uy hiếp chúng ta? Với thực lực của ngươi sợ rằng có thể mở tấng thứ hai, không xuất động linh thú đẳng cấp Yêu vương, lại để cửu cấp Thiên yêu tiến ra, có phải muốn làm nhục chúng ta?
Mấy người Ngao Phụng lúc trước ở Nghịch Ương cảnh, chỉ nhìn thấy Lan Phong đoạt được "Vạn Thú phổ", lúc này còn nghĩ những linh thú này là do Lan Phong phóng xuất ra.
Tần Vũ cười nhạt một tiếng:
- Đáng thương, đáng thương a!
Tiếng thở dài của Tần Vũ vang khắp cả đại trận, đến chết vẫn không biết ai sát tử bọn chúng, điều này không đáng thương sao?
- Tần Vũ, ngươi khoa trương cái gì. Chẳng qua có sư thúc Lan Phong ngươi ở đây.
Đỗ Trung Quân quát,
Phía sau hắn là ba người cũng biết mình hẳn phải chết, tự nhiên không cần để ý gì nhiều.
Tần Vũ mỉm cười.
- Đến bây giờ các ngươi còn không biết a.
Tần Vũ than
- Bất quá đến lúc này ta cũng không lưu các ngươi được nữa, trước khi chết cấp cho các ngươi một gợi ý, các ngươi hiểu thì hiểu, không hiểu thì cứ hồ đồ mà chết đi.
- Gợi ý?
Ba người Ngao Phụng trong lòng rung động.
- Bái kiến chủ nhân.
Sóc Yến và tất cả cửu cấp Thiên yêu đồng thời cúi mình tôn kính nói. Thanh âm vang vọng cả bầu trời, cả đám đông Thiên yêu này đều cung kính hướng về phía Tần Vũ cúi mình, hiển nhiên "chủ nhân" chính là Tần Vũ.
- Chủ nhân?
Ba người Ngao Phụng ngây ngốc nhìn Tần Vũ, đầu giống như bị sét đánh trúng.
- Ai, những kẻ đáng thương, tới hiện tại còn không hiểu rõ?
Tần Vũ cười nhạt nói.
- Lan Phong, có thể động thủ rồi, nhớ lưu lại nguyên anh của bọn chúng, nguyên anh của bọn chúng ta còn chuẩn bị dùng để tu luyện.
Ba người Ngao Phụng lúc này mới hơi tỉnh táo, nhìn thấy một "sư điệt" dùng mệnh lệnh nói với một "sư thúc". Ba người Ngao Phụng trong lòng lại lập tức mơ hồ.
Lan Phong gật đầu, chỉ thấy ba đạo kiếm khí ngưng tụ đến cực điểm đột nhiên xuất hiện.
- A!
Ba người Ngao Phụng bừng tỉnh, tuy nhiên công kích của một cửu cấp Kim tiên bọn chúng có thể tránh được?
- Hưu!
Âm thanh đó gần như cùng lúc vang lên. Liền đó thanh âm ngã xuống cũng liên tiếp vang lên.
Ba luồng kiếm khí đột nhiên xuất hiện, ba người Ngao Phụng, Đỗ Trung Quân, Hoa Nhan đôi mắt trợn trừng đã ngã trên mặt đất, giây lát vừa rồi linh hồn của ba người đã bị bắn xuyên qua, Lan Phong tốc độ quá nhanh, thậm chí khiến ba người Ngao Phụng không kịp né tránh.
- Ba nguyên anh của nhất cấp Kim tiên.
Tần Vũ chộp lấy ba nguyên anh, ba nguyên anh này đều có mô dạng của ba người Đỗ Trung Quân, Hoa Nhan, chỉ là không có một chút linh động. Hiển nhiên linh hồn đã tiêu tán.
- Các ngươi mang ta tới Hoàng Thạch tinh. Để ta một lần cảm thụ vũ trụ vô cùng. Ta để các ngươi sống nửa tháng cũng tính là đối xử tốt với các ngươi rồi. Khi các ngươi đối phó như thế với thân nhân của ta, các ngươi đã bị phán tử hình rồi. Nguồn: http://truyenfull.vn
Cười nhạt một tiếng, thuận tay bỏ ba nguyên anh vào trong Diễm Huyền chi giới.
- A. Cả Hoàng Thạch tinh chỉ có mình ta rồi.
Tần Vũ nhìn bốn phương tám hướng, một vùng hoàng thạch mênh mông. Lại ngẩng đầu nhìn vũ trụ vô biên, từng khối tinh thể cự đại khiến lòng người không khỏi mở rộng ra.
- Mê trận này kiến tạo rất tốt.
Tần Vũ cẩn thận quan sát mê trận khổng lồ, hắn cũng không vội phá mê trận này.
Bố trí mê trận này có không ít trận cơ, phá trận từ bên trong giản đơn hơn nhiều, đặc biệt mình có kiếm tiên Khôi Lỗi. Thực lực của cửu cấp Kim tiên kể cả ngạnh phá cũng có thể dễ dàng phá hủy, bất quá… mình không nên khinh thường dùng một chiêu để ngạnh phá. Bởi vì năng lượng của kiếm tiên khôi lỗi trong tay cần cực phẩm nguyên linh thạch cung ứng.
Bởi vậy chỉ có sử dụng phương pháp đơn giản nhất… đem trận cơ lần lượt phá hủy.
- Bất quá hiện tại còn chưa vội phá trận pháp này. Công pháp "Tinh Thần Biến" của ta đã đến Hằng Tinh kỳ, tương lai ta phải tự mình cảm ngộ mới có thể có đột phá phi thăng Tiên ma yêu giới. Thế nhưng… không có kinh nghiệm của tiền nhân, ta cũng chỉ có thể tự mình bế quan khổ tu.
Tần Vũ trong lòng nhất động, kiếm tiên khôi lỗi trực tiếp dung nhập vào thân thể của mình.
- Ta cứ ở Hoàng Thạch tinh này khổ tu. Bầu trời Hoàng Thạch tinh trống không, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy vô số tinh thể, đối với tu vi tâm cảnh cũng rất có ích. Hơn nữa khổ tu ở đây, chung quanh có mê trận bảo hộ, ta cũng yên tâm.
Tần Vũ lập tức ngồi xuống bên cạnh thạch ốc.
- Sóc Yến nghe lệnh.
Thanh âm điềm nhiên của Tần Vũ truyền tới.
Sóc Yến lập tức cúi mình.
- Ta sắp toàn tâm bế quan khổ tu. Ngươi chọn ba người cùng ngươi làm hộ pháp của ta, nguy hiểm bình thường căn bản không tiến qua được mê trận này, nếu như có nguy hiểm nào cả mê trận cũng không cản được, các ngươi phải gọi ta dậy.
Tần Vũ hạ lệnh.
- Vâng.
Sóc Yến lập tức ra lệnh cho ba người, còn các linh thú khác liền cúi mình lần lượt đều quay về Vạn Thú phổ, Vạn Thú phổ đối với những linh thú đó mà nói cũng giống như nhà mà thôi, tiến nhập Vạn Thú phổ căn bản không cần Tần Vũ giúp đỡ.
Hai nam hai nữ, tổng cộng tứ đại hộ pháp ngồi bốn phía Tần Vũ bắt đầu tĩnh tâm bảo vệ.
Bọn họ cũng minh bạch, có mê trận bảo vệ nhiệm vụ của bọn họ rất dễ dàng. Nếu như có nguy hiểm gì có thể đột phá mê trận, với công lực của bốn người bọn họ cũng không chống cự được, bọn họ chỉ có tác dụng cảnh giới mà thôi.
- Lập Nhi, Tiểu Hắc, Phí Phí.
Trong đầu Tần Vũ dần dần hiện ra hình ảnh ba người, Lập Nhi mỉm cười khoé miệng hơi có núm đồng tiền, Tiểu Hắc ánh mắt ngoài lạnh trong nóng, còn có Hầu Phí hay cười đùa.
Tần Vũ vẫy tay lấy ra truyền tấn lệnh, lần này hắn muốn nói chuyện với phụ vương và người thân của mình, để người thân của mình không lo lắng:
- Phụ vương, con hiện tại đã an toàn rồi, chỉ là sắp tới con phải chuẩn bị bế quan tu luyện, lần bế quan tu luyện này con cũng không biết phải đến khi nào, mọi người vạn lần đừng lo lắng.
Tần Đức đang ở Tử Huyền tinh xa xôi, từ khi Tần Vũ bị bắt đi trong lòng luôn lo lắng, lúc này nhận được truyền tấn của Tần Vũ tự nhiên đại hỷ.
- Vũ nhi, tốt, tốt.
Tần Đức trong lòng hoàn toàn yên tâm,
- Con bế quan tu luyện đi, không cần lo cho phụ vương. Biết con không sao, phụ vương đã an tâm rồi.
Tần Vũ tiếp tục cùng người thân của mình truyền tấn, sau cùng kết thúc, Tần Vũ liền thu lại truyền tấn lệnh bắt đầu bế quan tu luyện.
Tần Vũ nhắm mắt, tâm trí hoàn toàn buông lỏng, bắt đầu dung hợp khăng khít với thiên địa…
Theo thời gian dần trôi qua, Tần Vũ cứ như vậy lặng im ngồi.

Quên đi thời gian, quên đi địa điểm, quên đi quá khứ, quên đi tương lai, quên đi chính mình.
Tâm trí trong sáng, tiến vào trạng thái huyền minh mờ ảo.
Tu luyện giả một khi tiến vào trạng thái kì diệu đó, có thể chỉ trong giây lát sẽ tỉnh lại, có thể năm ba ngày mới tỉnh lại, cũng có thể mười năm, trăm năm, thậm chí vạn năm, mười vạn năm. Điều này vô cùng khó nói.
Cùng với thời gian trôi đi, trên người Tần Vũ bắt đầu bao phủ một lớp bụi, đó là bụi toái thạch… Từ từ, cả người Tần Vũ đều bị bụi bao phủ. Còn bọn Sóc Yến tứ đại hộ pháp cũng không giúp Tần Vũ loại trừ bụi.
Bởi vì mấy người Sóc Yến hiểu rõ, dưới tình huống bế quan kiểu này, tối kỵ bị làm gián đoạn tu luyện.
Bụi trên người Tần Vũ càng lúc càng nhiều, sau cùng giống như một bức tượng đá.
----------------
Trên Tử Huyền tinh cách không xa Hoàng Thạch tinh, có vô số tu chân giả đang phấn đấu, có thể vì thế lực, vì địa bàn, vì một khối khoáng thạch trân quý mà đại khai sát giới.
Không ai biết trên một tinh cầu bên cạnh Tử Huyền tinh có một người tĩnh lặng khổ tu.
Trên Tử Huyền tinh, Tiềm Long đại lục, Vân Vụ sơn trang của Tần vương triều.
- Mười năm rồi. Vũ nhi nó bế quan khổ tu suốt mười năm rồi, cũng không biết khi nào có thể quay về.
Tần Đức ngẩng đầu nhìn bầu trời, qua một lúc lâu không khỏi thở dài.
Mười năm này, cả Tiềm Long đại lục cũng là phong khởi vân dũng. Minh vương triều trong tam đại vương triều của Tiềm Long đại lục, cùng với cái chết của hoàng đế tiền nhiệm, hoàng đế tân nhiệm ngu ngốc, Minh vương triều rơi vào giai đoạn hỗn loạn.
Minh vương triều không chỉ đối diện với sự công kích của Tần vương triều, hơn nữa tân nhiệm hoàng đế lại tham lam háo sắc, trong Minh vương triều thậm chí đã xuất hiện phản quân. Còn Tần vương triều thì ngược lại, đang ở thời kỳ đỉnh cao, sự hủy diệt của Minh vương triều ước chừng cũng là chuyện trong vài năm.
Còn Hán vương triều vẫn luôn luôn trong trạng thái ôn hòa, tân nhiệm hoàng đế "Hán Vũ Đế" lại cực kỳ anh minh, thực lực của Hán vương triều cũng từ từ đề thăng, hình thành uy hiếp rất lớn với Tần vương triều.
Vân Vụ sơn trang, một người đang bước vào cửa đình viện nơi Tần Đức đang ở, chính là Tần Phong.
- Phụ hoàng.
Tần Phong nhìn thấy thần thái của phụ thân mình trong lòng không khỏi phiền muộn, từ khi tam đệ của hắn rời đi, cứ vào lúc này mỗi năm Tần Đức đều ở trong căn phòng ngày trước Tần Vũ từng sống mà tưởng nhớ Tần Vũ.
- Ồ, là Phong nhi.
Tần Đức cười nhẹ với Tần Phong.
- Phụ hoàng, Tiểu Vũ nó đã nói đang bế quan tu luyện, người cũng không nên quá lo lắng nữa.
- Không phải là lo lắng, ta chỉ là có một chút tưởng niệm mà thôi.
Tần Đức lắc đầu nói, nhưng đúng lúc này, chỉ nghe thấy không gian một trận chấn động, hai người nữa xuất hiện trong đình viện.
Hai người này chính là Tông Quật và Dư Lương.
Tông Quật đã gần tới ngày phi thăng, trước khi phi thăng mấy ngày hắn chuẩn bị tìm Tần Vũ chào từ biệt, nhưng truyền tấn cho Tần Vũ, Tần Vũ lại đang bế quan trong trạng thái huyền diệu căn bản không có hồi đáp, bởi vậy Tông Quật liền tìm tới Tần Đức, cũng biết sự tình năm đó.
Sau khi biết diện mạo bốn người đó, Tông Quật đã đoán được thân phận của bốn người.
Ba người Ngao Phụng, Tông Quật không có biện pháp đối phó, cũng không tìm được ba người đó đang ở đâu, bất quá đối phó với Dư Lương lại rất dễ dàng. Tông Quật trực tiếp tới Hồng hoang bắt Dư Lương đem tới. Đối diện với Tông Quật, Dư Lương căn bản cả lực hoàn thủ cũng không có.
- Tần Đức, Lan tiền bối đối với ta có đại ân, ta cũng không thể báo đáp, sắp tới ta phải phi thăng Tiên ma yêu giới, Dư Lương này các ngươi muốn xử trí thế nào thì xử trí.
Tông Quật đẩy Dư Lương tới trước mặt Tần Đức.
Hai người Tần Đức, Tần Phong ngẩn ra.
- Hai vị, lúc trước là ta không đúng, cực phẩm phòng ngự tiên khí đó ta trả lại cho hai vị, vạn mong hai vị có thể tha cho tại hạ.
Dư Lương trong lòng đầy phẫn nộ. Đối diện với hai tên tiểu nhân vật Nguyên Anh kỳ, Kim Đan kỳ xin tha, hắn thân là Hồng Hoang chưởng khống giả làm sao có thể không phẫn nộ.
Nhưng lại không có biện pháp, hắn chỉ có thể nhẫn nhịn.
- "Hừ, hiện tại nhẫn nhịn, Tông Quật này cũng phải phi thăng rồi, đợi đến phi thăng, ta nhất định phải trảm thảo trừ căn tất cả sỉ nhục hôm nay."
Dư Lương trong lòng thầm nói.
Tần Đức tuy công lực không quá mạnh, nhưng khả năng nhìn người lại rất cao, chỉ nhìn thấy ánh mắt lấp loáng của Dư Lương liền biết suy nghĩ trong lòng Dư Lương.
- "Tông Quật sắp sửa phi thăng, đợi hắn phi thăng, Dư Lương này chỉ cần hơi động chút tâm tư, đối với chúng ta đều là tai nạn."
Tần Đức lập tức lên tiếng,
- Tông tiền bối, người này… giết!
Dư Lương sắc mặt đại biến.
- Giết?
Tông Quật ánh mắt sáng lên, lập tức cười nói:
- Được, được, nói thật Tần Vũ đó luận độc ác còn không bằng kẻ làm cha như ngươi.
Vừa nói hắc sắc liệp trường đao trong tay Tông Quật liền đâm vào bụng Dư Lương.
Tần Đức nhìn Dư Lương chết, chỉ cười nhạt một tiếng.
Năm đó tốt xấu gì cũng là suất lĩnh trăm vạn đại quân, thành tựu đế vương của Tần vương triều. Giết một người trong lòng còn có thể nổi sóng cái gì?
Dư Lương linh hồn toái liệt, thảm tử đương trường.
Đường đường Hồng Hoang chưởng khống giả, làm sao lúc trước tham tâm nổi lên, lại rơi vào hoàn cảnh như thế này.
- Con đường của tu luyện giả, núi cao còn có núi cao hơn, chẳng nói được khi nào thì rơi vào cảnh hồn phi phách tán, Phong nhi, đây cũng là nguyên nhân vì sao ta không nguyện ý để con tiến nhập tu chân giới.
Tần Đức nói với Tần Phong.
- Hài nhi hiểu.
Tần Phong gật đầu nói.
Tông Quật nhìn Tần Đức, ánh mắt phát sáng:
- Nhìn thấu được tình thế, nhìn thấu được tình thế a. Bất quá Tần Đức, hiện tại ngươi còn có thể yên ổn sinh hoạt ở Tiềm Long đại lục, nhưng đến Tiên ma yêu giới, nơi rồng rắn lẫn lộn đó, ngươi muốn yên ổn sinh hoạt xem ra không có khả năng a.
- Có thể có nghìn năm bình tĩnh sinh hoạt, ta đã rất mãn ý rồi, làm người phải biết thỏa mãn. Còn phi thăng Tiên ma yêu giới? Ai biết được là việc khi nào.
Tần Đức điềm nhiên cười nói.
Tông Quật gật đầu:
- Tần Đức, hy vọng tương lai tại Tiên ma yêu giới có thể gặp ngươi.
Nói xong, Tông Quật cả người đột nhiên biến mất.
-----------------
Sự kiện Dư Lương chết chỉ là một việc nhỏ.
Tử Huyền tinh, tu chân giả lấy ức (trăm triệu) làm đơn vị, mỗi năm số tu chân giả chết đi càng không thể đếm được, nói không chừng một nhân vật bất phàm lại chết tại một xó xỉnh nào đó. Thời gian như nước trôi, chớp mắt đã qua trăm năm…
Tiềm Long đại lục Minh vương triều cuối cùng bị hủy diệt, tuy nhiên cương thổ của Minh vương triều, Tần vương triều chỉ đoạt được một nửa, còn một nửa không ngờ bị một quốc gia mới đoạt lấy, quốc gia này xưng là "Chu". Chu vương triều cùng Hán vương triều liên thủ chống lại Tần vương triều, trong nhất thời Tiềm Long đại lục có một sự cân bằng mới.
Hoàng đế Tần vương triều bây giờ, là tôn tử của Tần Chính.
---------------
Mặc cho trên Tiềm Long đại lục của Tử Huyền tinh phong khởi vân dũng, thương hải tang điền. Hoàng Thạch tinh vẫn luôn tĩnh lặng, trong cự đại mê trận đó, Tần Vũ vẫn ngỗi yên lặng, tứ đại hộ pháp cũng yên lặng thủ hộ.
Không ai biết, Tần Vũ phải đến năm nào tháng nào mới xuất quan
Một hôm.
- Xuy xuy…
Nhiệt độ trên Hoàng Thạch tinh bắt đầu thăng lên, chỉ trong vòng ba ngày từ trạng thái nhiệt độ thấp đã liên tục tăng lên đến hơn một trăm độ, cả bề mặt Hoàng Thạch tinh đều nóng rực, tứ đại hộ pháp cũng không bĩnh tĩnh được nữa, chỉ là Tần Vũ bản thân vẫn ngồi y nguyên, nhiệt độ cao đối với hắn không chút ảnh hưởng.