Tinh Thần Biến

Chương 59: Tình Cảm





Hiệu đính: nhiephon
Đem chuyện mình trở thành tiên thiên cao thủ cáo tố với phụ vương, Tần Vũ trong lòng có chút hưng phấn, hắn muốn được phụ vương khẳng định, được phụ vương tán dương. Hôm nay, hắn rốt cuộc cũng có thể khiến cho phụ vương hắn hiểu rằng, hắn không phải là một kẻ vô dụng.
"Không được!"
Vừa nghe rõ lời Tần Đức, Tần Vũ thân hình chấn động, sắc mặt tức thì trắng bệch, mắt trừng trừng nhìn Tần Đức đầy vẻ phẫn nộ và khó mà tin: "Vì sao? Vì sao không được…"
Tần Vũ không ngừng chất vấn, tựa hồ căn bản không thể tiếp thụ hồi đáp của Tần Đức.
Ánh mắt Tần Vũ trở nên tối sầm, từ lúc tám tuổi đã bắt đầu nỗ lực, nỗ lực ngày đêm, mỗi ngày đều không ngừng huấn luyện cực hạn. Không chơi đùa cùng bạn đồng lứa, không có sự quan hoài của phụ mẫu, thậm chí cả một người bạn cùng tuổi cũng không có. Mười năm như một ngày, sự cần cù phấn đấu khắc khổ của bản thân cộng thêm một chút may mắn, cuối cùng đạt đến thực lực như bây giờ.
Mười năm khổ luyện như thế, Tần Vũ chưa từng một câu oán thán, vì cái gì?
Còn không phải vì có thể tu luyện đến tiên thiên cảnh giới, có thể giúp đỡ phụ vương hắn, khiến phụ vương hắn cao hứng, khiến phụ vương tự hào vì hắn, kiêu ngạo vì hắn.
"Phụ vương, không phải người vừa nói tiên thiên cảnh giới thì có thể sao, con hiện tại thực lực vượt xa tiên thiên cao thủ thông thường, dù là cao thủ tiên thiên đại viên mãn, con cũng có thể đối đầu, vì sao, vì sao không chấp thuận cho hài nhi đi theo người?" Tần Vũ nhìn chòng chọc phụ vương hắn, trong mắt tràn ngập phẫn nộ lẫn không cam tâm. Mục quang phẫn nộ bất cam tâm của Tần Vũ khiến cho Tần Đức trong lòng khẽ run lên.
"Vũ nhi, bình tĩnh lại." Tần Đức lạnh lùng quát một tiếng.
Tần Vũ hít một hơi sâu, nói: "Được, hài nhi bình tĩnh rồi, phụ vương người nói đi, rốt cuộc nguyên nhân là gì, nếu như người không thuyết phục được con, vô luận thế nào con cũng không bỏ cuộc."
"Tốt." Tần Đức liền nói, "Một khi ta phải độ kiếp, ta quyết định lựa chọn một địa điểm kín đáo, Phong bá bá con đi cùng ta. Đương nhiên tin tức ta độ kiếp phải hết sức bảo mật. Chỉ có hai tình huống xảy ra, một, nếu như Hạng Quảng chúng không điều tra ra tin tức ta độ kiếp, không có kẻ nào đến quấy rầy, mọi việc tự nhiên tốt đẹp. Con đi cũng vô ích. Hai, nếu Hạng Quảng biết được ta độ kiếp, hai đại thượng tiên cùng đến, Vũ nhi, con mặc dù thực lực không tệ, nhưng các thượng tiên trải qua Tứ cửu thiên kiếp thành tu chân giả, thực lực căn bản con khó tưởng tượng nổi!"
Tần Đức thở dài: "Mặc dù chỉ là Tứ cửu thiên kiếp, nhưng một tiên thiên đại viên mãn cao thủ bình thường so với tu chân giả giống như một trời một vực. Tu chân giả chỉ công kích một chiêu phi kiếm đơn giản, thì có thể dễ dàng cắt thủ cấp con, con đi không có chút tác dụng chỉ có thể chết oan uổng thôi!"
"Do vậy…trong cả hai tình huống, con đi đều không thể giúp được một chút nào, thậm chí có khả năng bị giết." Tần Đức nhìn Tần Vũ, "Vũ nhi, đó là nguyên nhân vì sao ta không cho con đi theo!"
Tần Vũ nghe xong liền im lặng.
Tần Vũ mặc dù lặng im lại tán phát khí thế hỗn loạn, linh hồn càng mạnh, khí thế sản sinh ra càng mạnh hơn, Tần Vũ mặc dù vô ý, nhưng khí thế sản sinh khiến mọi người đều cảm thụ được, không ai biết vào lúc này Tần Vũ đang nghĩ gì.
"Tiểu Vũ." Tần Chính và Tần Phong nhất tề hướng về phía đệ đệ của họ.
"Phụ vương, người còn nhớ chăng?" Tần Vũ căn bản không hề để ý đến hai ca ca của hắn, mà tự nói một mình, "Trước năm con sáu tuổi người rất quan tâm đến con, thường chơi đùa với con. Khi đó con rất vui vẻ, vô ưu vô lự. Trong tim con, phụ vương tối anh minh tối lợi hại. Song năm con tròn sáu tuổi, con được đưa đến Vân Vụ sơn trang."
Tần Vũ cúi đầu, thanh âm trầm lắng, tựa hồ tự nói cho hắn nghe, lại giống như đang nói với Tần Đức. Mọi người đều im lặng.
"Tại Vân Vụ sơn trang, chỉ có con một hài tử sáu tuổi, những người khác là gia nhân hoặc hộ vệ, không ai cùng con chơi đùa, con một kẻ cô độc, lúc đó con ngắm bình minh, xem hoàng hôn, mong mỏi lúc nào phụ vương có thể đến thăm con. Không biết trải qua bao nhiêu lần thất vọng, cuối cùng phụ vương cũng đến, nhưng người ra đi thật nhanh, sau đó con lại tiếp tục chờ mong. nhưng con chờ đợi vô ích, hai năm trời đằng đẳng, phụ vương chỉ ghé qua Vân Vụ sơn trang có một lần." Tần Vũ vẫn chầm chậm nói.
Mọi người tại trường đều đang nghĩ đến cảnh tượng một hài tử sáu, bảy tuổi, nhìn mặt trời mọc rồi lặn, trông ngóng phụ thân ghé thăm, nhưng lần nào cũng thất vọng.
Khoé môi Tần Đức hơi giật giật, nhưng không nói ra một lời nào. Ông ta không biết nên nói gì! Trong ba đứa con, ông ta cảm thấy áy náy nhất chính là với đứa thứ ba, thời gian bầu bạn với Tần Vũ ít nhất, chăm sóc ít nhất, kề cận cũng ít nhất.
"Con đã nghĩ, tại sao phụ vương không đến thăm con? Chẳng lẽ con không nghe lời khiến người giận dữ, hay là con quá nghịch ngợm khiến người chán ghét, nếu con làm việc gì không tốt, chẳng lẽ người không thể dạy bảo con, con có thể sửa mà…Bất quá con không phải đồ ngốc, đại ca huynh ấy tu luyện vũ đạo, nhị ca học tập những gì liên quan đến chính trị, phụ vương thường dạy bảo đại ca nhị ca, thường đến thăm bọn họ, con rốt cuộc cũng hiểu…phụ vương nghĩ rằng con là kẻ bất tài, nên không quan tâm đến con." Tần Vũ cắn chặt môi, trong mắt lập lòe điểm điểm quang mang.
"Nghĩ tới nghĩ lui, con quyết định tu luyện thành một cao thủ. Nhưng đan điền con không thể lưu giữ nội lực, chỉ có thể tu luyện ngoại công. Năm đầu tiên là sư phụ Triệu Vân Hưng dạy con, mỗi ngày từ lúc trời còn mờ sáng đã bắt đầu tu luyện, cực hạn huấn luyện, đúng ra là huấn luyện vượt quá sinh lý cực hạn, mỗi lần con đau đớn mỏi mệt cùng cực, con mệt, thực sự không thể kiên trì, nhưng một khi trong lòng con nghĩ đến sau này có thể khiến phụ vương cao hứng, con liền cắn răng tiếp tục kiên trì đến cùng." Tần Vũ chậm chậm nói. Còn mắt Tần Đức đã ươn ướt.
"Năm con mười sáu tuổi, phụ vương kể cho con một vài bí mật, con cuối cùng hiểu rõ, phụ vương tịnh không phải không thương con, mà người có nỗi khổ riêng, người không có thời gian chiếu cố con. Nhìn phụ vương đại ca nhị ca mọi người vất vả vì đại sự tương lai, con cùng là tử tôn Tần gia nhưng một chút giúp đỡ cũng không có, chỉ có thể đứng bên cạnh theo dõi, đêm đó, phụ vương từng nói, trừ phi con đạt đến tiên thiên cảnh giới mới cho phép con cầm quân giết địch, con lúc đó quyết định vô luận thế nào phải trở thành tiên thiên cao thủ!"
Trên mặt Tần Vũ đột nhiên hơi tươi cười: "Mười năm, mười năm đằng đẵng, con cuối cùng cũng thành công, con có may mắn lẫn khổ luyện, nhưng vô luận thế nào, con đã đạt đến cảnh giới như bây giờ!"
Tần Vũ chợt ngẩng đầu, một cổ khí thế lăng lệ từ thân thể hắn tán phát ra ngoài, "Từ cổ chí kim, mọi người đều nói ngoại công không có tiền đồ, căn bản vô phương đạt đến tiên thiên cảnh giới, nhưng con không tin, con luôn nỗ lực không ngừng, quả nhiên, cuối cùng con cũng làm được!"
Trên mặt Tần Vũ có chút ngạo khí, một người mới mười tám tuổi, đã tu luyện đến cảnh giới có thể so sánh với tiên thiên đại viên mãn nội gia cao thủ, sao không thể có ngạo khí? Hơn nữa Tần Vũ tu luyện ngoại công so với những người luyện nội công thực gian nan hơn nhiều.
"Tiên thiên cao thủ ngoại công, như con hiện tại so với lúc vừa bước vào cảnh giới tiên thiên tiến bộ hơn rất nhiều, thực lực cũng cao hơn nhiều. Con muốn báo tin này với phụ vương, bởi vì con tin rằng, một khi phụ vương biết con là tiên thiên cao thủ, người sẽ xem con giống như đại ca nhị ca, cũng sẽ trọng dụng, con cũng có thể trợ giúp cho người."
Tần Vũ nhìn chăm chú Tần Đức, sắc mặt đột nhiên bi thương, "Hắc hắc…con sai rồi, con sai rồi, sai lầm rất lớn!"
Tâm tình Tần Vũ đột nhiên kích động, cao giọng nói: "Phụ vương, khi công lực con yếu nhược, người không dùng con, không cho con giúp đỡ, con không trách người, con tự cắn răng nỗ lực, nhưng hôm nay con vượt xa tiên thiên cao thủ, đạt đến thực lực như vậy, người vẫn không cho con giúp đỡ, vẫn để con trốn tránh một bên nhìn mọi người trải qua nguy hiểm, còn con bình chân như vại, phụ vương, người làm vậy vì quan tâm đến con, không, một chút cũng không, con ngược lại cảm thấy thương tâm!"
"Hắc hắc, ngày đêm khổ luyện, bỏ qua hoan lạc cùng bạn đồng lứa, bỏ qua tất cả, toàn tâm toàn ý tu luyện, mười năm, hắc hắc, mười năm ư, con tu luyện mười năm rốt cuộc để làm gì. Tu luyện đến cảnh giới như bây giờ có tác dụng gì?" Trên mặt Tần Vũ nước mắt chảy xuống căn bản không thể kiềm chế.
Mục tiêu, mục tiêu mười năm trời, hôm nay khi Tần Vũ phát hiện sự cố chấp kiên định nhất trong tâm suốt mười năm là một trường hư không, làm sao hắn không thương tâm đến vậy.
"Phụ vương, con biết Tứ cửu thiên kiếp rất lợi hại, một khi người độ kiếp thất bại…" Tần Vũ thân thể run lên, hắn vô pháp tưởng tưởng phụ vương hắn một khi mất đi, đả kích đối với hắn lớn cỡ nào, "Nếu người không còn tại thế, mười năm kiên trì của con trở nên vô nghĩa sao? Con tu luyện, nhưng một điểm hữu dụng cũng không có. Vô luận thế nào, phụ vương, chí ít có thể cho con phát huy một chút hữu dụng cũng được, như vậy, con dù chết cũng không nuối tiếc."
"Nhưng…Người không cho con cơ hội, nửa phần cơ hội cũng không cho. Người chỉ nói, con tham gia một chút hữu dụng cũng không có. Phụ vương a, người ngay đến cơ hội cũng không cho con, vì sao dám khẳng định con vô dụng? Vì sao, vì sao chứ!" Mắt Tần Vũ đỏ ngầu hướng về Tần Đức hét lớn khản cả giọng.
Đột nhiên Tần Vũ bi thương cười phá lên: "Con rõ rồi, phụ vương, trong tâm người đứa con thứ ba này luôn là đồ vô dụng, đúng không? Bất kể làm gì, con đều không có chút hữu dụng, cho dù con tu luyện đến tiên thiên cảnh giới, vẫn là vô dụng. Quá khứ vô dụng, hiện tại cũng vô dụng. Phụ vương, con nghĩ, nếu sau này có cử binh, con một tiên thiên cao thủ, xem chừng người vẫn không coi trọng!" Tần Đức không thể nói gì.
Đích xác, dù tương lai đại chiến, khi đó dùng quân đoàn mười vạn đơn vị đại chiến, một tiên thiên cao thủ trong cuộc đại chiến như thế đích xác tác dụng không lớn, Tần Đức căn bản không quan tâm trong đại chiến tương lai Tần Vũ có tác dụng gì. Thấy biểu hiện của Tần Đức, Tần Vũ cả cười.
"Hắc hắc…ta đúng là vô dụng, một kẻ tối vô dụng, vô luận ta nỗ lực ra sao, vô luận ta tu luyện đến cảnh giới nào, ta vĩnh viễn là kẻ tối vô dụng. Thật đáng cười, bao nhiêu năm nay, ta tu luyện vì cái gì, ta tu luyện để làm gì, ta tu luyện có tác dụng gì chứ?" Tần Vũ cười lớn, sau đó lại khóc không thành tiếng, nước mắt chầm chậm tuôn rơi.
Tần Đức nhìn Tần Vũ trước mặt, đứa con trai thứ ba bản thân từ trước đến giờ chưa từng quan tâm nhiều, đột nhiên cảm thấy đau lòng và hổ thẹn vô cùng, nhưng ông có mở miệng, căn bản một câu cũng không thể nói ra, ông không biết nên nói gì.
Đích xác, trong lòng của Tần Đức, Tần Vũ không có chút tác dụng trong kế hoạch của ông, bất luận Tần Vũ nói điều gì cũng không sai.
"Ta khờ khạo, thật khờ khạo." Tần Vũ lắc đầu cười khổ.
"Tiểu Vũ."
Tần Chính và Tần Phong muốn nói điều gì đó, Tần Vũ lại đưa tay ngăn lại, hắn hít sâu một hơi, nhìn Tần Đức, bình tĩnh nói: "Phụ vương, thật xin lỗi, con đã thất thố."
Lần đầu tiên, tình cảm ức chế trong lòng bao nhiêu năm qua hoàn toàn bộc phát. "Vũ nhi, phụ vương…"
Thấy Tần Đức muốn nói điều gì đó, Tần Vũ cười khổ: "Phụ vương, con hiện tại tâm tình rất rối loạn, cần yên tĩnh một thời gian, phụ vương, người yên tâm, con không làm phiền người nữa, tối thiểu hơn nửa năm trước khi độ kiếp, con không quay lại làm phiền người."
Tần Vũ hướng về Phong Ngọc Tử nói, "Phong bá bá, giúp con giải khai cấm chế xung quanh được không?"
Phong Ngọc Tử liền phát xuất đạo đạo chân nguyên lực, giải trừ cấm chế. Tần Vũ ngẩng đầu lên huýt một tiếng, sau đó một đạo hắc sắc thiểm điện từ trên không bổ xuống.
Tần Vũ thân hình như thiểm điện, lưu lại vài đạo tàn ảnh, người đã ở trên lưng hắc ưng cao mười mét trong không trung, Tần Vũ đang ngồi hốt nhiên hơi nghiêng người ôm lấy cổ hắc ưng, bao nhiêu năm nay, Tiểu Hắc luôn luôn bầu bạn cùng Tần Vũ, tựa sát vào bộ lông ấm áp của Tiểu Hắc, lòng Tần Vũ tĩnh lặng trở lại.
Vỗ nhè nhẹ Tiểu Hắc, nói: "Tiểu Hắc, chúng ta đi, về Vân Vụ sơn trang."
Tiểu Hắc cũng cảm nhận được nỗi bi thương lúc này của Tần Vũ, hai cánh vừa rung kình phong nổi lên, hắc ưng đã bay thẳng lên cao không, chỉ trong chốc lát đã biến mất phía chân trời.
Tần Đức sắc mặt trắng xanh, phảng phất người bệnh, Tần Đức trông lên trời, ông biết Tần Vũ đã li khai, chí ít hơn nửa năm nữa không gặp lại, hơn nửa năm này có thể là hơn nửa năm cuối cùng Tần Đức còn tại thế.
Lời Tần Vũ giống như đao từng nhát từng nhát cứa vào tim ông, tuy nhiên Tần Đức cũng hiểu, nhi tử ông so với ông còn thống khổ hơn nhiều, Tần Đức tuy đau buồn, sự hổ thẹn càng nhiều hơn, hết sức hổ thẹn. Cuộc đời này, Tần Đức còn kịp bù đắp không?