Tinh Thần Châu

Chương 745: Tiểu Mao Trùng




Ánh dương quang vừa mới lên, nhưng sáng sớm gió lạnh vẫn thổi xuy xuy, Nguyệt Lượng Hồ trong xanh gạn sóng lăn tăn thật động lòng người, ven hồ là một dải đồng cỏ xanh tốt um tùm.
 
Dưới mấy trăm người Thực Nhân Tộc náo nhiệt vây quanh. Dược Thiên Sầu cùng Ngạc Tiên Quân đi ra khỏi trướng bồng, hai người gần như đã nửa thân trần, không chút ngần ngại đối diện với ánh mắt của chúng nhân. Dù sao tất cả đều như thế, vật họp theo bầy thôi! Không có gì là đáng ngạc nhiên cả.
 
Bất quá hình dáng hai người đứng kia, thoạt nhìn cũng vô cùng nổi bật. Ngạc Tiên Quân dáng người khôi ngô cao gần hai thước, còn Dược Thiên Sầu trông lại có đôi chút gầy yếu. May mắn hắn trường kỳ diễn luyện cầm Hí, cho nên cơ bắp khá là săn chắc.
 
Dược Thiên Sầu hông mặc khố cỏ dạ, cước đạp hài da thú, cước bộ trầm ổn hùng dũng đi tới bên cạnh tuấn mã, khẽ phong tao lắc đầu ngoe nguẩy chiếc đuôi sau, trực tiếp phóng lên lưng ngựa. Gia Lan dẫn ngựa cho hắn thần tinh u oán, có chút không tình nguyện đem dây cương giao cho hắn. Dược Thiên Sầu giả vờ không phát hiện ra tâm tình của nàng, nghiêng đầu nhìn về phương xa.
 
Một hàng sáu người đã lên người. Ba dũng sĩ lần lượt theo thứ tự là Dược Thiên Sầu, Ngạc Tiên Quân và Bác Lực. Còn có ba gã tộc nhân đi theo làm trợ thủ cho bọn hắn. Ngay khi sáu người lên ngựa, đám tộc nhân xung quanh nhường ra một lối đi, đứng ở hai bên múa lên những vũ điệu cuồng dã. Hơn hai mươi chiếc trống da chia làm hai hàng ầm ầm vang lên, tiễn đưa các dũng sĩ đi tham gia Ba Lan đại hội. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
 
Bác Lực đi trước dẫn đường, tay giữ dây cương phóng ngựa chạy như điên. Dược Thiên Sầu theo sát phía sau, tiếp theo là Ngạc Tiên Quân và sau nữa là ba gã tộc nhân. Vó ngựa tung hoành, sáu người nhanh như chớp đã lao vào con đường mòn quanh co nhỏ hẹp trong rừng, biến mất ở trong tầm mắt của đám người Thực Nhân Tộc.
 
Trên con đường mòn quanh co khúc khuỷu trong rừng rậm. Nếu cưỡi ngựa không tinh, sẽ dễ dàng đụng phải những tàng cây xum xuê vươn ra. May mắn sáu người này đều tinh thông cưỡi ngựa, Dược Thiên Sầu chăm chú bám theo Bác Lực, đột nhiên nghe thấy Ngạc Tiên Quân ở phía sau truyền âm hỏi: "Nữ nhân kia vừa rồi ánh mắt như muốn dính vào ngươi! Có mấy đêm nàng cởi hết quần áo ra nằm cạnh ngươi. Thế mà tiểu tử ngươi vẫn có thể nhịn được."
 
Hắn nói tự nhiên chính là gia Lan tộc trưởng.
 
"Lão yêu quái, ngươi dám rình xem ta ngủ ư?" Dược Thiên Sầu phẫn nộ quát.
 
"Ngươi cũng rình xem ta. Ngươi tưởng rằng ta không biết sao?" Ngạc Tiên Quân cười lạnh nói.
 
Dược Thiên Sầu nhất thời không còn đường phản bác. Kì thực không phải hắn thích rình xem người ta ngủ, mà bởi vì hành động của Ngạc Tiên Quân đã khiến cho hắn vô cùng khiếp sợ. Vốn tưởng rằng hắn sẽ mất tự nhiên, nào ngờ lão yêu quái lại hòa nhấp vào đàn đám người Thực Nhân Tộc. Rất có điểm ai đến cũng không hề từ chối, mỗi đêm đều ngự vài nữ nhân, phi thường dũng mãnh ah! Dược Thiên Sầu nhất thời tò mò cho nên mới không nhịn được dùng thần thức dò xét.
 
Bất quá nói đi cũng phải nói lại. Bằng vào tu vi của đối phương, muốn phát hiện ra mình rình coi cũng không phải là cái chuyện gì khó khăn. Thế nhưng đang trong thời gian hành sự mà còn bảo trì cảnh giác cao độ như lão yêu quái này, thì quả thực là đã khiến cho Dược Thiên Sầu cảm thấy ngoài ý muốn.
 
Sáu con tuấn mã chạy băng băng trong rừng, tiếng vó ngựa nện xuống đường mòn phát ra những thanh âm khô khốc chói tai. Lúc này Ngạc Tiên Quân tiếp tục truyền âm nói: "Dược Thiên Sầu, nếu trong vòng năm trăm năm mà ngươi không thể giúp ta khôi phục tu vi. Vậy đến lúc đó ngươi cũng đừng trách ta là không khách khí."
 
"Uy! Ngươi nhắc đến cả trăm lần rồi, ngươi thấy ta giống người nói dối không? Sau này không cần phải nhắc lại nữa. Người nói không phiền, nhưng người nghe phiền toái muốn chết." Dược Thiên Sầu buồn bực khuyên giải. Vì muốn Ngạc Tiên Quân đi theo giúp mình, hắn đã mất một phen võ mồm, cuối cùng đánh bừa rằng, nội trong vòng năm trăm năm sẽ giúp Ngạc Tiên Quân khôi phục tu vi như cũ. Thế nên mới khiến cho Ngạc Tiên Quân thuần phục. Nếu không Ngạc Tiên Quân như thế nào phải bồi hắn chạy lung tung hết chỗ này tới chỗ khác đây.
 
Dược Thiên Sầu sớm đã có toan tính riêng. Nếu hai người quả thật tương xử cùng nhau năm trăm năm thời gian, ít nhiều cũng phải nảy sinh một chút cảm tinh! Cũng không tin lão quái vật này có thể xuống tay đối với chính mình. Nhưng nếu như đối phương bất cận nhân tình, vậy thì lão tử cũng không quản, lão tử đi, ngươi tiếp tục ở lại Đông Cực Thánh Thổ mà tu luyện, chúng ta coi như chưa từng gặp nhau bao giờ. Nếu năm trăm năm sau, tu vi của chính mình có thể vượt qua hắn...Đương nhiên, Dược Thiên Sầu cũng chỉ suy nghĩ chủ quan mà thôi. Hắn không cho rằng, năm trăm năm sau tu vi của mình sẽ vượt qua được Ngạc Tiên Quân.
 
Kỳ thật Ngạc Tiên Quân cũng không phải dễ lừa như thế. Nhưng thủ đoạn của hai thầy trò nhà này quả thực là khiến cho người khác không sao tưởng tượng nổi, quá mức thần kỳ phi lý. Hắn mặc dù không tin mình có thể khôi phục tu vi trong vòng năm trăm năm thời gian, nhưng trong lòng nhiều ít vẫn mang theo một tia hy vọng. Vạn nhất trở thành sự thật thì sao đây? Chung quy so với chính mình tu hành không biết bao nhiêu năm tháng vẫn là tốt hơn.
 
Huống chi năm tháng đối với hắn mà nói, năm trăm năm thời gian quả thật là không coi vào đâu, đáng giá thử xem một lần. Cuối cùng, nhiều ít hắn cũng theo trên người Dược Thiên Sầu cảm nhận được một cỗ mị lực khó nói, phát hiện ra đi cùng người này vẫn là có rất nhiều ý tứ. Tuy rằng biết gã tiểu tử này không tính là người tốt lành gì, nhưng sau khi đi theo hắn, đột nhiên phát hiện ra nhân sinh kỳ thật cũng không tĩnh mịch nhU Minh tưởng tượng. Ngẫu nhiên có chút lãnh ngộ, tự vấn trong lòng tu hành rốt cuộc là phải làm như thế nào?
 
Cưỡi ngựa khoảng nửa ngày thời gian, sáu người rốt cuộc mới chạy ra khỏi rừng rậm. Phía trước đã trông thấy một con đường rộng rãi, nằm giữa cánh đồng mênh mông, kéo dài tới phía cuối chân trời. Ở phía xa xa mông lung, thấp thoáng không ít nhà cửa đèn duốc, dường như là một cái trấn nhỏ.
 
Bác Lực ghìm cương, dừng ở trên sườn núi, chờ năm người phía sau đi lên cùng phóng nhãn nhìn về phương xa. Khoảng một lúc sau, trên đường lớn đã có vài nhóm người từ bốn phương tám hướng chạy băng băng qua. Dược Thiên Sầu tuy rằng không biết những người này thuộc bộ tộc nào, nhưng phỏng chừng mục đích cùng Thực Nhân Tộc cũng không sai biệt nhau, đều là dũng sĩ đi tham gia Ba Lan đại hội. Theo nhân số của những đoàn người kia, thì có thể thấy được, Thực Nhân Tộc chỉ là một tiểu bộ lạc. Đoàn người ở phía trước ít nhất mỗi nhóm cũng có hơn mười dũng sĩ, chỉ riêng bọn hắn là có sáu người thôi.
 
Ánh dương quang đã treo cao chói chang, nhìn tuấn mã đang hổn hển thở phì phì. Bác Lực vươn ngón tay chỉ về cái trấn nhỏ phía xa nói: "Cái trấn nhỏ phía trước nằm giữa đường đến Hoàng Thổ Thành, tới đó để cho ngựa nghỉ ngơi khôi phục thể lực, sau đó mới đi tiếp. Như vậy thì chỉ khoảng chiều tối là nhóm chúng ta sẽ chạy đến Hoàng Thổ Thành. Các ngươi nghĩ sao?"
 
Đón nhận ánh mắt của Bác Lực, Dược Thiên Sầu mân mê ngọn đuôi sam, cười hiền lành nói: "Chúng ta không quen thuộc, tất cả đều nghe theo ngươi."
 
Vốn dựa vào bản lĩnh của hắn và Ngạc Tiên Quân, muốn chạy đến Hoàng Thổ Thành thì căn bản là không cần lề mề như thế. Nhưng bởi vì phi hành sẽ bại lộ tu vi, cho bên đã bỏ qua phương án này.
 
Bác Lực sảng khoái gật đầu cười. Dan đầu nhóm người lao xuống triền núi, sáu con tuấn mã chạy trên đường lớn, hướng về phía trấn nhỏ phía xa mà lao đi...
 
Mắt thấy đã tới ngoài tiểu trấn, Dược Thiên Sầu đang tính vung roi thúc ngựa
 
Phóng vào trong trấn, thì đã thấy Bác Lực ghìm cương dừng lại. Những người khác cũng dừng theo, chỉ riêng hắn rung đùi đắc chí phóng vọt lên phía trước. Trong lòng kinh ngạc, đã tới trấn rồi vì sao Bác Lực còn muốn dừng lại.
 
Phóng qua cửa trấn kiến tạo bằng đá xanh, đường phố bên trong cũng không thiếu người người qua lại. Xem ra trong tiểu trấn này có rất nhiều tộc nhân khác nhau. Dược Thiên Sầu nhìn ngắm xung quanh một lần, phát hiện có mấy căn nhà trọ phía trước. Quay đầu ngựa nhìn lại, thì đã thấy đám người Bác Lực vừa bước xuống, dắt ngựa tới một gốc cây đại thụ ven đường. Mấy người tỏ ra vô cùng có phong phạm, chỉ riêng Ngạc Tiên Quân là nhìn hắn cười mỉa, giống như đang chế nhạo cái tên quê mùa lần đầu tiên lên tỉnh.
 
Dược Thiên Sầu nhanh chóng chạy về phía sau, nhảy xuống ngựa tò mò hỏi Bác Lực: "Đã tới tiểu trấn rồi, sao không đi vào nghỉ ngơi? Các ngươi còn đứng đây làm gì?"
 
Bác Lực có chút khó xử đưa mắt nhìn ba gẫ tộc nhân khác. Hành động này khiến cho Dược Thiên Sầu nổi lên lòng nghi ngờ, khi hắn truy vấn xuống, thì Bác Lực mới dám dâng cáo trạng...
 
Trên phiến đại lục này, dân phong của mỗi bộ tộc đều phi thường dũng mãnh, những chuyện tình nảy sinh âu đả là thường xuyên xảy ra, khiến cho mối quan hệ giữa các bộ tộc không bao giờ có thể hòa thuận. Thực Nhân Tộc ở quanh vùng này là bộ tộc thiều số, cho nên cũng thường xuyên phải chịu người khác khi dễ.
 
Cái tiểu trấn này tên là Tây Tử Trấn, ý muốn nói thôn trấn nằm phía tây đại lục. Nguyên bản nơi này vốn không hề có thôn trấn, trấn này là do quần tộc sống gần đây bởi vì hâm mộ cuộc sống thành thị, cho nên đã tập trung dựng lên, giao thương buôn bán. Chức vụ trưởng trấn do tộc trưởng Tây Tử đảm nhận. Bởi vì đó là bộ tộc lớn nhất quanh vùng này.
 
Đừng nhìn Thực Nhân Tộc ít nhân số, nhưng dũng sĩ đi tham gia Ba Lan đại hội, thường thường sẽ có người thông qua vòng loại, được khen thưởng hậu hĩnh. Điều này khiến cho các bộ tộc gần đó phi thường căm hận. Vĩ thế mỗi lần đi tham dự Ba Lan đại hội, Thực Nhân Tộc luôn dừng chân nghỉ ngơi ở bên ngoài. Để tránh những bộ tộc khác nhân cơ hội khiêu khích, vây công đánh dũng sĩ của Thực Nhân Tộc biến thành tàn phế, làm cho bọn hắn không thể dự thi.
 
Kỳ thực những chuyện tình lấy mạnh hiếp yếu này của các bộ tộc nguyên thủy, hoàn toàn là đã trở thành bản tính. Nhưng Dược Thiên Sầu nghe xong thì không khỏi khinh thường Bác Lực. Chẳng trách nữ nhân của ngươi lại vội vàng muốn lên giường cùng với lão tử.
 
Bất quá suy nghĩ lại, Dược Thiên Sầu cũng biết không nên gây chuyện ở địa phương này, tuy không sợ đám người kia khiêu khích, nhưng lo lắng sẽ khiến cho đám tiên nhân chú ý. Vì thế chuẩn bị buộc ngựa vào gốc cây, nào ngờ đúng lúc này có một cơn gió thoảng qua, Dược Thiên Sầu cảm giác trên đầu có vật gì đó chuyển động, tiện tay bắt xuống nhìn xem, hóa ra là một con sâu róm lông lá xanh mượt, đang cong lưng bò trong lòng bàn tay của hắn.
 
Kết quả trong lòng nín một bụng hỏa cũng đã bùng phát, đương trường phóng lửa thiêu chết cái mạng nhỏ của con sâu róm. Theo sau hung hăng nhảy lên ngựa, nhìn Bác Lực trầm giọng nói: "Mẹ kiếp! Hiền quá thì sẽ bị người khác bắt nạt. Trốn ở dưới tàng cây còn bị tiểu mao trùng khi dễ! Đều lên ngựa cho lão tử, đi vào trong trấn nghỉ ngơi."
 
Mấy người Bác Lực đưa mắt nhìn nhau, Ngạc Tiên Quân thì đã lên ngựa đi theo Dược Thiên Sầu phóng vào trong trấn, mấy người Bác Lực không có biện pháp cũng đành phải theo hầu phía sau. Sáu người từ phía tây chạy thẳng đến phía đông, trên đường hồn nhiên không thèm kiêng nể người nào. Dạo quanh thêm vài vòng, Dược Thiên Sầu mới nhìn thấy một tòa nhà hai tầng ở cuối đường, hắn không khỏi lầm bầm nói: "Cũng chỉ có tòa nhà này là xa hoa nhất."