Tinh Thần Đại Đế

Chương 4: Tam Đại Gia Tộc Phản Ứng




Thật ra Lạc Thần có thể tu luyện đến Tinh Đồ tam trọng cũng bởi vì hắn khắc khổ huấn luyện.

Đối với võ giả, lợi dụng công pháp hấp dẫn tinh thần chi lực để rèn luyện thân thể, tăng lực lượng tăng lên tới một ngàn cân cũng không khó khăn là mấy.

Nhưng là đối một người không có công pháp như Lạc Thần thì khác, không thể hấp thu tinh thần chi lực, hắn phải trả giá siêu việt người thường trăm ngàn lần có thể làm được.

Một ngàn cân đối với Lạc Thần bây giờ cũng không tính quá nặng, nhưng nâng một ngàn cân tạ nhảy ếch thì dù hắn đã là Tinh Đồ tứ trọng cũng không phải chuyện nhẹ nhàng.

Sau một lát, Lạc Thần mồ hôi đầy mình, mà võ quán đã lục tục bắt đầu có học viên tiến vào.

Hôm nay các học viên đều rất hưng phấn, tất cả đều tụ tập lại cùng nhau nghị luận gì đó.

“Ai, các ngươi nói tam đại gia tộc muốn làm gì đây? Lại đồng thời phát ra thông cáo, đưa ra điều kiện phong phú như vậy để tìm người.”

“Xác thật kỳ quái, ngay cả bọn họ tìm người cũng đưa ra yêu cầu rất kỳ quái: Cần thiết phải là võ giả thức tỉnh Tinh Hồn vào đêm qua, hơn nữa yêu cầu cấp bậc Tinh Hồn ít nhất là màu lục trở lên.”

“Đúng đó, trên màu xanh lục không phải là màu xanh lá sao, ai chẳng biết ở Húc Nhật Thành này cũng chỉ có Bạch Băng Nhi là có Tinh Hồn màu xanh lá, này rõ ràng là đang đùa mọi người!”

“Hắc, càng khoa trương hơn là Lâm gia cùng Trần gia, Lâm Viễn Sơn ở trước mặt mọi người tuyên bố nguyện ý thu người này làm cháu, mà Trần Thiên Hùng nguyện ý gả cháu gái bảo bối của hắn Trần Lâm cho người nọ, đây thực là hạ vốn gốc.”

“Các ngươi nói xem có phải Húc Nhật Thành chúng ta xuất hiện một nhân vật khó lường, chỉ là chúng ta còn không biết?”

“Ha ha, ngươi nói đúng.”

Lúc này lại một học viên từ bên ngoài đi tới gia nhập vào đám người, đắc ý nói:

“Đêm qua khẳng định các ngươi không thấy được kia cột sáng kia!”

“Cột sáng gì?”

Mọi người đồng thời hỏi.

“Đêm qua ta đi ra ngoài tản bộ vừa lúc nhìn thấy một cột sáng từ trên trời giáng xuống.

Ta lớn như vậy còn chưa bao giờ gặp qua như cột sáng lộng lẫy như vậy. Ta nghe người ta nói cường độ cột sáng kia cho thấy người nọ ít nhất cũng thức tỉnh Tinh Hồn màu xanh lá, thậm chí là màu lam.”

“Màu xanh lá, màu lam, vẫn còn là ít nhất? Có khoa trương như vậy sao?”

“Hắc, nếu không khoa trương như vậy thì tam đại gia tộc cần gì có phản ứng như bây giờ?”

“Cũng phải, cũng không biết là tên khốn nào may mắn thức tỉnh Tinh Hồn lợi hại như vậy. Nếu người nọ thật gia nhập một trong tam đại trong gia tộc, vậy chẳng khác nào bớt đi vài chục năm phấn đấu."

“Hừ, chỉ thế thôi sao? Nếu thật sự thức tỉnh Tinh Hồn màu xanh lá thậm chí là màu lam thì Trần gia hoặc là Lâm gia kiếm lời lớn. Có một người như vậy tồn tại, Bạch Gia ở tam đại trong gia tộc chiếm ưu thế cũng sẽ biến mất không sót lại."

“Nói như vậy Bạch Gia hẳn là rất không hy vọng người này xuất hiện đi!”

“Đâu chỉ là không hy vọng, không chừng Bạch Gia đang muốn giết chết người này! Nếu ta là Bạch Gia thì tuyệt không hy vọng có người có thể uy hiếp đến mình."

“……”

Nghe đến đó, Lạc Thần không tiếp tục nghe nữa, không có gì bất ngờ xảy ra, những người này đàm luận đúng là hắn.

“Cũng may bây giờ Tinh Hồn của ta là màu đỏ, coi như bị phát hiện cũng có thể dấu tai mắt người đời.”

Lạc Thần âm thầm may mắn.

Tinh Hồn màu đỏ ở Phồn Tinh Đại Lục này cũng không khác phế nhân là bao nhiêu, không có người sẽ để ý một người thức tỉnh Tinh Hồn màu đỏ.

Đúng lúc này, một người trung niên mặc quần áo màu xanh lá, dáng người gầy ốm, trên mặt trái có một có một vét sẹo dữ tợn bước nhanh vào sân huấn luyện, cao giọng quát:

“Đừng nhiều lời nữa, chạy chóng bắt đầu huấn luyện!”

Người trung niên này đúng là quán trưởng kiêm giáo luyện của võ quán này, Hoắc Phi Ưng, mà Tinh Hồn của hắn chính là Phi Ưng.

Nghe vậy, đám học viên lập tức phân tán, bắt đầu lay hoay với những công cụ, mà Lạc Thần thì đi ra khỏi sân huấn luyện, đi tới sảnh ngoài của võ quán.

Làm nhân viên công tác của võ quán, hắn không được phép quan nhìn xem chúng học viên huấn luyện, hơn nữa trong lúc học viên huấn luyện, hắn còn có công tác khác phải làm —— phát tờ rơi!

Từ quầy lấy ra thật xấp tờ rơi thật dày, Lạc Thần trực tiếp đi đến đường cái, bắt đầu phát cho những người đi ngang qua.

Khi hắn vừa phát xong một xấp tờ rơi thì một âm thanh rất chói tai từ phía xa truyền đến.

“Ai nha, đây không phải thằng con hoang ngày hôm qua sao? Diêm Vương gia đui mù rồi sao, vậy mà không thu lưu ngươi, xem ra ngày hôm qua Băng Nhi tỷ đánh một chưởng còn quá nhẹ!”

Hai mắt sáng ngời lộ ra sự chán ghét, Lạc Thần theo tiếng nói nhìn qua, chỉ thấy hai thiếu niên đang khoanh tay châm chọc hắn.

“Ha hả, ngày hôm qua từ chối một trăm lượng hoàng kim, ta còn tưởng rằng rất có cốt khí, kết quả hôm nay lại chạy nơi này tới phát tờ rơi, quả thực mất mặt xấu hổ!”

Hai người thiếu niên áo xám châm chọc.

Lạc Thần nhàn nhạt quét hai người một cái, trực tiếp xoay người đi vào trong võ quán.

Bây giờ đối với hắn nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, hơn nữa bây giờ là thời kỳ mẫn cảm, vẫn đừng cho người phát hiện hắn đã thức tỉnh Tinh Hồn.

“Hừ, muốn chạy?”

Nhìn thấy Lạc Thần phản ứng, thiếu niên áo xám bước sải chân, bay vọt qua chỗ Lạc Thần. Cùng lúc đó hắn trực tiếp đánh một quyền về phía vai Lạc Thần.

Thiếu niên áo xám tên là Bạch Xuyên, một vị khác gọi là Bạch Phong, thật ra lần này bọn họ tới đây là đặc biệt tìm Lạc Thần phiền toái.

Đối với một người kiêu ngạo như Bạch Băng Nhi, cái tát kia là sỉ nhục lớn nhất đời này của nàng. Nếu Lạc Thần không chết nàng sẽ vĩnh viễn không rửa sạch được mối nhục này!

Ngày hôm qua sau khi Lạc Thần rời khỏi Bạch Gia, Bạch Băng Nhi đã triệu tập đám con cháu Bạch Gia, cũng hứa hẹn ai có thể giết chết Lạc Thần sẽ tặng cho khen thưởng so đấu đệ nhất hàng năm của gia tộc.

Vì khen thưởng phong phú này gần như toàn bộ đám con cháu Bạch Gia đều ra cửa tìm kiếm Lạc Thần.

Lạc Thần mới vừa quay người lại liền cảm giác được một cổ kình phong lăng liệt đánh úp về đầu vai, sắc mặt trầm xuống.

Bước chân chợt dừng, bả vai đột nhiên trầm xuống khiến một quyền của Bạch Xuyên lướt qua bên tai, tiếp đó Lạc Thần dùng bả vai húc mạnh về phía sau.

“Oành!”

Một tiếng trầm vang, bả vai Lạc Thần hung hăng nện trúng ngực Bạch Xuyên, lực lượng thật lớn trong nháy mắt bùng nổ, Bạch Xuyên bị đúng lui nhanh về sau, cuối cùng đứng không vững đặt mông ngồi ở trên mặt đất.

Lúc này Lạc Thần mới xoay người nhìn về phía hai người.

Lúc này, Bạch Xuyên ngã ngồi trên mặt đất, nhất thời còn chưa tỉnh táo lại.

Hắn không hiểu lấy Tinh Đồ tứ trọng của hắn để đối phó mộ phế vật Tinh Đồ tam trọng lại thất bại?

“Nhất định là quá bất cận……”

Bạch Xuyên chửi thầm, ngay sau đó đột nhiên đứng dậy, sắc mặt dữ tợn nhìn Lạc Thần:

“Ta muốn ngươi chết!”

Dứt lời đã bước về phía Lạc Thần.

“Oành!”

Bước chân Bạch Xuyên giậm thật mạnh xuống đất, đi về phía Lạc Thần.

Bạch Xuyên quát khẽ một tiếng, lực lượng toàn thân bắt đầu khởi động, bàn chân giậm trên mặt đất tạo ra một vòng tro bụi.

“Chịu chết đi!”

Võ giả cấp Tinh Đồ, tinh thần chi lực trong cơ thể còn chưa thể phóng ra ngoài, cho nên cấp bậc chiến đấu này hoàn toàn dựa vào lực lượng cùng phản ứng.

“Liệt Thạch quyền!”

Quyền phải của Bạch Xuyên bỗng nhiên chém về phía đầu Lạc Thần, hiển nhiên là muốn hạ sát thủ.

Liệt Thạch quyền, nhị tinh võ kỹ, là võ kỹ tương đối cơ sở của Bạch Gia.

Bạch Xuyên ra quyền cực nhanh, gần như trong nháy mắt nắm tay đã tới rồi trước mắt Lạc Thần, quyền phong mạnh mẽ thổi đến làm cho làn da hắn cảm giác có hơi hơi đau đớn.

“Nguy hiểm!”

Nắm tay trong ánh mắt đang lớn dần, lông tơ dựng đứng lên, phía sau lưng chợt cảm thấy lạnh lẽo……