Tịnh Thủy Hồng Liên

Quyển 2 - Chương 101: Tiết thu đông




Cuối tháng chín, tiết thu đông, Đại Yến đóng quân ở Giang Bắc. Trận công phòng khua chiêng gõ trống thời gian trước cũng càng lúc càng thưa thớt. (Chú thích: Tháng chín đương nhiên là chiếu theo âm lịch, cổ đại chưa có dương lịch.)

Mộ Dung Nhuệ Việt biết rõ trận chiến này liên quan đến sự phát triển thế lực của mình trong quân từ nay về sau, tuyệt đối không dám thờ ơ. Hắn vốn bản tính đa nghi thiện biến, lại hiểu rõ kẻ ủng hộ của mình trong quân trước mắt tuyệt nhiên không tài cán bằng Võ Lượng, nhưng lại chủ động xin hoàng đế Đại Yến được tùy quân ra trận.

Trên chiến trường, tình huống phút chốc có thể vạn biến, trù hoạch được ngoài ngàn dặm đương nhiên có thể hiện rõ tài năng đột xuất, nhưng chung quy vẫn không kịp tùy cơ ứng biến trên chiến trường.

Sau khi đại hoàng tử của Đại Yến đến chiến trường tiền tuyến, không ngừng có mệnh lệnh phát ra, nhưng trong đó, năm sáu phần mười là không hợp tình huống.

Sở trường của Mộ Dung Nhuệ Việt là sự vụ ngầm sau lưng, tiền phương thì có tướng lĩnh trông chừng, còn những nơi người khác không thể thấy, hắn tự công phá từng nơi. Trong hai tháng, trương nước Nam Hàn hỗn loạn khắp nơi, quan hoạn hành sự lề mề, ngay cả vận chuyển tiền lương cũng xuất hiện tình trạng cạn kiệt liên tục.

Nhân lúc quân tâm quân Nam Hàn không ổn định, thu hồi được mấy khối đất, đuổi người Hàn về lại Giang Nam. Đại Yến Hàn Triều hai nước lại phân cách bằng một con sông, chiến cục cũng từ lục chiến làm chủ chuyển thành thủy chiến làm chủ.

Triều đình hạ chiếu thư khen ngợi công lao của đại hoàng tử, trong kinh truyền tới tin tức, trong Lạc Bình kinh càng có không ít người vì biểu hiện của Mộ Dung Nhuệ Việt mà tán thưởng hết lời__

Từ sau khi tam hoàng tử và Côn Tổ bị đuổi khỏi triều đình, chuyện thu thập tình báo cũng do đại hoàng tử Mộ Dung Nhuệ Việt tổng quản, muốn tuyên truyền công lao của mình, thì vô cùng dễ dàng.

Đối với Mộ Dung Nhuệ Việt sở trường tiến công nắm giữ triều đình mà nói, chiến trường cần hắn ‘quyết thắng trong lều trướng’, còn về dụ hoặc dân tâm, thì lại tùy tùy tiện tiện là ‘quyết thắng bên ngoài ngàn dặm’.

Khi chuyện đang phát triển theo hướng làm Mộ Dung Nhuệ Việt thỏa mãn, thiên hạ đại loạn.

Đại Yến Cảo Bình ba mươi bảy năm, hoàng đế đột nhiên bệnh nặng ngã quỵ, tìm khắp thiên hạ danh y tới đại bình cung uyển. Thật ra trước đó đã hơi có chút triệu chứng, trong cung đình nội thất [Khởi cư trú] từng viết: Mùng hai tháng bảy, hoàng đế mộng giật mình tỉnh giấc. Bị tắc kinh (co giật), nội thị gọi, hoàng đế cuồng tiếu không thể ngừng.

Tuy chứng cuồng tiếu co giật này cũng thường thấy, nhưng bệnh của bệ hạ lại khiến chúng ngự y trăm lo ngàn nghĩ không ra đối sách, chỉ có thể ẩn ẩn chẩn được phế kinh của hoàng đế không bình thường. Năm đó trong [Ngự nội y chính sở điển lục] viết: Hôm nay phế kinh xưng phồng, phải phục nhuận phế tiêu đàm, là phương thuốc bồi nguyên dưỡng can.

Vì chỉ giống như triệu chứng âm dương không điều hòa, Mộ Dung Nhuệ Việt lúc đầu nghe tin cũng chỉ dặn dò thuộc hạ cố gắng tìm kiếm dược thảo nhuận phế tiêu đàm, bồi nguyên dưỡng can. Hắn căn bản không định rời khỏi tiền tuyến, trở lại Lạc Bình kinh. Hắn không biết triệu chứng Yến quốc đại loạn đã bắt đầu.

Triệu chứng bệnh ngắt quãng của hoàng đế càng lúc càng nghiêm trọng, dược thạch vô hiệu, trong suốt tháng chín thân thể nhanh chóng gầy rộp đi. Cuối cùng, vào một ngày trung tuần tháng mười, trước mặt các quan tảo triều hoàng đế tê liệt ngã xuống. Khi đang được vội vàng an trí vào trắc điện, Cảo Bình đế đã thần trí không rõ, hơn nữa không còn thanh tỉnh lại nữa.

Hoàng Linh Vũ xem xong tình báo mới nhất, nhàn nhạt cười nói: “Những ngự nội y chính này thật có bản lĩnh, hoàng đế trúng độc là kim thuộc nặng, bọn họ lại tra ra là phế kinh kim khí quá vượng. Sau khi trúng độc gan và thận gánh vác nặng nhất, bọn họ cũng khai thuốc dưỡng gan, tính ra là đúng một nửa đi.”

Hồ Tôn nói: “Ngươi cũng có mặt mũi chế nhạo châm biếm bọn họ sao? Phương pháp của ngươi thật âm hiểm, ném đồ vào trong nước không ai sẽ chú ý, hơn nữa Thiên Biện quy liên phẩm cực tôn quý, quan thử độc mỗi lần chỉ có thể ăn thử chút ít, cho nên đến hiện tại cũng không bệnh không đâu, lão hoàng đế thì lại sắp chết rồi.” Ngừng một chút, Hồ Tôn lại thâm trầm nói: “Triều đình hiện tại đang thỉnh giang hồ du y, cao nhân ẩn cư, hoàng đế hiện tại còn chưa chết tuyệt…”

“Đây chính là tuyệt chứng.” Hoàng Linh Vũ đem mẩu giấy cho Hồ Tôn, “Những độc tố này thân thể người không thể bài trừ, chỉ có thể không ngừng tích lũy, đến hiện tại thì hắn chắc chắn phải chết.”

“Tự tin mù quáng là binh gia đại kỵ.” Hồ Tôn mỉm cười sửa chữa.

Hoàng Linh Vũ chống hai thanh nạng, dựa vào chân mình chậm rãi đứng lên, mà sau đó thì chậm chạp bước. Phần đầu gối của y hiện tại coi như đã được quấn dây chằng cố định.

Tuy không có xương đầu gối, nhưng khung xương nên có cũng không bị khoét mất, da thịt cơ gân nên có cũng không bị khuyết, chỉ là có khó khăn mà người thường không thể tưởng tượng được, nhưng y vẫn có thể dựa vào bản thân đứng lên.

Cho tới hiện tại, vì bảo trì rèn luyện thích đáng, hai chân của y không mềm yếu vô lực thậm chí co rút biến hình như những người bệnh liệt khác, vẫn bảo trì được hình thái ưu mỹ. Chỉ điểm này, đủ để khiến Hồ Tôn bội phục.

Y dùng đôi chân thẳng đứng bước được vài bước, đột nhiên nói: “Nhưng loại độc tố này phải dựa vào chậm rãi tích lũy, mới có ba tháng, quá nhanh rồi. Chẳng lẽ có người cũng biết phương pháp này…”

__

Không phát hiện những bệnh trạng khác mà thời gian phát độc lại ngắn như vậy, quả thật giống như hoàng đế đó đã bị người ta hạ độc vài tháng rồi, lại thêm liều lượng Hồ Tôn đưa vào, mới ba tháng ngắn ngủi đã biến thành phế nhân.

Hồ Tôn nói: “Có lẽ hắn tham ăn, ăn quá nhiều, nên cũng sớm phát bệnh.”

“Hy vọng ta nghĩ nhiều.” Hoàng Linh Vũ nói, sau đó lại cười, “Bỏ đi, không có dấu vết gì thì thuần túy chỉ là đoán mò mà thôi.”

Hồ Tôn chú mục nhìn y, y dựa lên nạng cúi đầu trầm tư.

Hoàng đế bệnh nguy, bước tiếp theo chính là nội đấu của mấy vị hoàng tử, Đại Yến sắp bị chìm vào loạn triều. Hoàng Linh Vũ khổ tâm suy tính, chính là muốn tạo ra loạn thế. Một người vẻ ngoài cung kính lễ mạo như thế, nhưng lại là người khiến thế nhân thê ly tử tán chìm vào loạn cục.

Người này nguyên lai quả thật giống Diêm Phi Hoàng, khiến người bên cạnh nhìn không hiểu xem không thấu, vĩnh viễn không biết truy cầu sâu thẳm trong lòng bọn họ, hoặc bản thân bọn họ cũng không biết sự tồn tại của họ có ý nghĩa gì với thế giới này.

Nhưng tất cả đang tiến triển theo hướng làm hắn thỏa mãn.

Từ sau khi Hoàng Linh Vũ bố trí xong tất cả sự vụ, dự tính xong tất cả tiểu tiết, bắt đầu từ ngày Hồ Tôn mang y ra khỏi vòng khống chế của Mộ Dung Bạc Nhai, Hồ Tôn đã bắt đầu dần hiểu được thủ đoạn của y.

Hoàng Linh Vũ không ngừng xem sách, xem sách đã trở thành một bộ phận hoàn toàn không thể phân chia trong cuộc sống của y, tựa hồ so với ăn cơm ngủ nghỉ còn quan trọng hơn. Y xem chuyện của hoàng tộc, địa lý chú giải, dân phong tập tục khác biệt, nhưng tuyệt đối rất ít khi đụng tới thư tịch chiến thuật. Hồ Tôn từng giúp y chọn vài quyển chiến sử bảy nước, nhưng Hoàng Linh Vũ đại khái chỉ lướt qua một lần rồi bó lại cất luôn.

Nhưng Hồ Tôn lại tin rằng, nếu để y ngồi lên vị trí quân sư đứng ở hậu phương không xa dưới cờ, tác dụng của nó tuyệt đối không thua những chiến trận lớn được diễn ra lưu loát trong mấy bộ sách đó.

Nếu hỏi hắn tại sao lại phán đoán như thế, thì phải trở về ba tháng trước vào cái đêm mà y chạy khỏi vòng khống chế của Mộ Dung Bạc Nhai…

Trình Bình ngồi ở chỗ sâu trong thủy tạ, góc bào màu lam xám lộ ra dưới mái ngói. Hắn đã ngồi trong cơn gió hàn lạnh này rất lâu rồi. Vấn đề đó đã quấy nhiễu hắn rất lâu, đại khái đến hiện tại vẫn không thể nghĩ thông.

Vào đêm hôm đó, thủ hạ của Mộ Dung Bạc Nhai không nghi ngờ gì, trúng ngay kế ‘điệu hổ ly sơn’ của Hoàng Linh Vũ. Kế sách này kỳ thật rất rõ ràng, chỉ là tình hình lúc đó Hoàng Linh Vũ cộng thêm lợi dụng, vì thế cuốn hết tất cả mọi người vào. Vì nhân tố không ổn định trong nội bộ trang viên chỉ có Trình Bình. Còn về bản thân Hoàng Linh Vũ, tất cả mọi người đều sẽ không có lòng nghi ngờ đối với một người không thể hành động tự do.

Khi người của Côn Tổ và các trang đinh phát hiện trong căn phòng nhỏ của Lộ Thị Tửu đã người đi nhà trống, liền nhanh chóng triển khai tìm kiếm, hơn nữa dưới sự ra hiệu hữu ý vô ý của Hoàng Linh Vũ, truy theo Trình Bình.

Lúc đó thật sự là một trận ẩu đả, Trình Bình tuy bị nhốt đã lâu, máu chậm lưu thông lại không có binh đao đã động thủ với người, nhưng khát vọng đối với tự do của hắn khiến hắn đỏ mắt, cho nên căn bản không có ai phát hiện Hoàng Linh Vũ bị một thế lực khác kẹp đi.

Cho đến khi Trình Bình phẫn hận bị dây thừng thô to cột trên giường, không lâu sau lại truyền tới tiếng các trang đinh chạy đi báo tin tức “Vị trong chính viện không thấy nữa!”, hắn mới hiểu rõ, bản thân bị lợi dụng triệt để.

Tuyệt vọng và phẫn hận sâu sắc quấn chặt lấy hắn. Ai biết sao khi qua nửa đêm, liền có một người mặc y phục trang đinh lẻn vào phòng, cõng hắn ra ngoài. Suốt đường đi đều thấy, trong trang tử đốt đèn hỏa tuần tự trùng trùng điệp điệp tìm kiếm dấu vết mất tích của Hoàng Linh Vũ, chỉ phân phó rất ít người đến trông chừng bên chỗ Lộ Thị Tửu, cho nên rất dễ dàng bị đột phá phòng tuyến.

Xong việc, Hoàng Linh Vũ thấy Trình Bình bị dây thừng thô cột chặt được cõng tới, mỉm cười rất lâu, mới nói: “Tuy ta hung hăng lợi dụng Trình huynh một chuyến, nhưng cũng đã thuận tay mang Trình huynh ra, không tính là phụ Trình huynh chứ.”

Sau đó, Trình Bình đã lĩnh giáo năng lực lải nhải nói lằng nhằng quàng xiên của Hoàng Linh Vũ.

Hồ Tôn hiểu năng lực của Côn Tổ. Tuy tạm thời thiếu mất vị thủ lĩnh chỉ huy Mộ Dung Bạc Nhai, nhưng tối hôm đó hành động cũng không thể coi là không nguy hiểm. Nếu năng lực xâm nhập của ‘bang người lười’ kém thêm một hai phần, lực chú ý của Côn viên Côn Tổ không di chuyển sát thời gian yêu cầu hành động, mọi chuyện không được tính toán kỹ càng, cũng sẽ không có kết quả như u linh quá cảnh này.

Nhiều năm về trước, Hồ Tôn sớm đã hưởng thụ qua hành động thế này.

Có kế hoạch nghiêm mật, đường lối rõ ràng, nắm chắc toàn phần, từ đầu đến đuôi khiến kẻ địch bị cuốn vào vòng chơi trong lòng bàn tay. Trước khi thực thi hành động, bước đầu tiên là tính toán hết tất cả phản ứng của kẻ địch, định sách lược, tùy cơ mà động. Loại cảm giác nắm chắc toàn cục này… thật sự khiến người ta phát nghiện.