Tịnh Thủy Hồng Liên

Quyển 2 - Chương 110: Lục Mang hữu lâu




Vì nhân thủ triệu tập từ các nơi trước khi đi đều đã phân bố trở về cương vị của mình, Trình Bình mới đề nghị đến Hoàng Lương trấn tìm người giúp vào núi. Một ngày sau, dưới sự giúp đỡ của Lương Tiểu Tiểu và vài học sinh đồng kỳ khác, Hoàng Linh Vũ đi vào khu mỏ nằm ngoài Hoàng Lương trấn chừng hơn hai trăm dặm. Nơi này ít người khai thác, không bị chiến tranh xâm lăng. Sản lượng khoáng sản không nhiều, cho nên không bị ai chú ý.

Lương Tiểu Tiểu kỳ thật rất hâm mộ những người bên ngoài này, chẳng qua được chiêu mộ vào Lục Mang Lâu sớm hơn hắn một năm, hiện tại đã có thể không cần lo ngoại chạy ra ngoài nhận nhiệm vụ. Những tiền bối này tự xưng là lão điểu, còn gọi đám người chưa hoàn thành khóa nghiệp như bọn họ là điểu con.

Bên cạnh khu mỏ, có vài tòa lâu bằng trúc thẳng đứng, cao nhất không quá ba tầng, toàn bộ dùng mộng nối dính, đi lên đi xuống đều sẽ phát ra tiếng cọt kẹt, mỗi tòa đều trú chừng mười người.

Lương Tiểu Tiểu cũng trú trong đó, hắn kéo lê thân thể mệt mỏi đi lên, thì nghe thấy tiếng cười nhạt truyền ra từ phòng khác. Đây là thế giới tuyệt đối bất đồng ngoại thế, mỗi lần từ bên ngoài trở về khu mỏ, thì sẽ không kìm được nhớ tới câu chuyện Hoàng đại từng kể__ thế ngoại đào viên. Tuy nơi này không có mùa xuân hoa rụng sặc sỡ, nhưng cũng có sự an định cách tuyệt ngoại thế, tuyệt đối có thể mang ý nghĩa thế ngoại đào viên.

Gian đinh mậu trên lầu hai, trong không gian không lớn chen chúc tám chiếu giường trúc, chẳng qua trên giường đều không có người, ngược lại phía trên không, giăng chéo mấy cái võng, ba sinh vật hùng tính để lõa thân trên cùng ngồi hoặc nằm trong túi võng.

“Hôm nay Hàn tiên sinh kể chuyện, mọi người có cách nhìn thế nào?” Một thiếu niên mắt to lười biếng nằm bẹp bên rìa túi võng, hỏi nam sinh dựa gần nhất. Rèn luyện thể năng hôm nay sắp thao ngất hắn rồi (⊙﹏⊙!!! Câu này thật sự quá cường hãn!), rảnh rỗi muốn nói mấy thứ trong lớp văn hóa để di chuyển lực chú ý.

“Hoàng, rất hoàng.” Một người khá to con, niên kỷ cũng lớn nói. (*Hoàng: Màu vàng, hoàng sắc còn có nghĩa là những tác phẩm, câu chuyện đồi tục, không trong sáng)

“Hoàng? Chỗ nào hoàng?” Thiếu niên mắt to không hiểu nói.

“Lý Sảng, ngươi tự mình sảng là được rồi, đừng dậy hư tiểu hài.” Nhạc Huy sầm mặt nói, hắn giống hệt như gia trưởng của túc xá này.

“Hắc hắc hắc hắc, tiểu Nhạc ngươi cũng nghe ra a, ngươi cũng không thua gì a.”

“Này, rốt cuộc là chỗ nào hoàng vậy?” Thiếu niên vẫn còn hỏi.

Lý Sảng liếc mắt, cười xấu nói: “Ngươi nghĩ xem, ‘nước có đại điểu, ba năm không hót, hót là kinh nhân, ba năm không phi, phi là tận trời’__ nên là ‘điểu’ lớn đến cỡ nào mới có thể được xưng là ‘quốc điểu’, có thể thấy ‘điểu’ của Tề Vương lớn đến trình độ nào. ‘Điểu’ của hắn ba năm không phi, không hót, đó không phải là nó ba năm không giương sao? Vậy hậu cung phi tử của hắn thật sự là đáng thương a. Ha ha, ha ha ha ha…”

Lý Sảng đang cười đắc ý vì sáng kiến của mình, bên ngoài cửa sổ đột nhiên truyền tới tiếng động bất thường, một cái bóng màu xám nhanh như chớp điện vọt vào. Khi hắn định phản ứng, Nhạc Huy không biết từ đâu móc kim diệp đao còn nhỏ hơn ngón tay ra, mang theo nội lực âm hàn bắn ra. Cỗ hàn khí đó còn xoay vòng quanh tai Lý Sảng.

Sau một tiếng phập, một con chuột thật lớn bị ghim chết trên vách trúc, tứ chi còn đang co giật, nhưng sau chớp mắt đã đông cứng, rõ ràng trên kim diệp đao của Nhạc Huy có tẩm độc.

“Tiểu Nhạc, múa binh đao trong phòng thì không nên tẩm độc a.” Mặt Lý Sảng co giật, nếu tổn hại đến ai đó không có năng lực tự bảo vệ thì oan uổng cỡ nào.

“Lớp y độc không dùng độc không phải là uổng tài sao? Yên tâm. Vốn độc thủ mang tới sẽ không khiến ngươi chết.” Nhạc Huy nói, lạnh lùng nhìn ngoài cửa sổ.

Lý Sảng nhìn theo ánh mắt hắn, chưa kịp nói gì, chỉ thấy vài lọn tóc đen từ ngoài cửa sổ chậm rãi rũ xuống, tiếp theo xuất hiện càng nhiều, cuối cùng thế nhưng lại hiện ra gương mặt nữ nhân vàng như nến.

“Má ơi! Quỷ a!” Lý Sảng bị dọa bổ nhào sang túi võng khác, ôm chặt Nhạc Huy.

“Đám tử nam nhân các ngươi.” Nữ nhân mặt vàng như nến treo ngược ngoài cửa sổ mở miệng: “Kể chuyện cười hoàng sắc thì nhỏ tiếng chút, nếu không sẽ có thêm càng nhiều độc trùng tới chào hỏi các ngươi.” Nói xong đầu nữ nhân đó lại chậm rãi rụt về. Con chuột bị Nhạc Huy ghim trên vách lúc này đã biến thành khô vàng, lông ngắn rớt xuống đất, rõ ràng là bị nữ nhân đó cho thêm một loại độc khác.

Thì ra tòa lâu này là trúc lâu duy nhất có nam nữ ở chung, nam sinh chiếm cứ tầng một hai, mà nữ sinh thì trú ở tầng ba. Bình thường nói mấy chuyện cười ẩn mật này, nam nam nữ nữ đều có thể nghe thấy rõ ràng.

Nhạc Huy nhíu mày nói: “Nữ nhân này, luôn đối đầu với ta.” Tiếp theo không chút dung tình đá Lý Sảng xuống túi võng, “Họa do ngươi gây, ngươi tự đi dọn.”

“Ô ô, thật vô tình, vẫn là Lương Tiểu Tiểu tốt hơn. Tiểu Tiểu ngươi mau trở về, dùng nụ cười ấm áp của ngươi cứu vớt trái tim nam nhân khô cằn đáng thương của ta đi.”

“Lớp đặc công bọn họ đối với heo đương nhiên đều có thể cười còn sáng lạn hơn hoa mẫu đơn __ đối với ngươi, chắc cũng cười được sáng lạn hơn hoa mẫu đơn héo.”

Đột nhiên, trong trúc lâu đối diện truyền tới tiếng vang ầm ầm, có người từ lầu hai phá tường mà ra, tiếp theo trên lầu ba cũng lao ra một hắc ảnh, bịt đầu bịt mặt loạn ‘xiên’ đánh tới__

Trong bóng đêm, Nhạc Huy và Lý Sảng nhìn thấy rất rõ ràng, nữ hài trẻ tuổi truy theo phía sau mặc trường y đen kịt, trong tay không phải đang cầm y xiên dùng để phơi y phục sao?

Hai nhân sĩ tiền bối quay mặt nhìn nhau, rất biết điều không hỏi đã xảy ra chuyện gì, vì bọn họ đều biết đã xảy ra chuyện gì rồi.

Nhạc Huy cảm thán: “Xem ra lại có tiểu tử nào không có mắt dám xông vào địa bàn nữ sinh.”

Trúc lâu đối diện là cuối năm ngoái mới tới, rồng rắn hỗn tạp, có những người mới tuyệt đối không thông thạo bất cứ cái gì, cũng có những thanh niên nửa đường bị đào ra, còn có những mao đầu tiểu tử vì căn cốt không tệ nên được chọn, người nhiều mâu thuẫn cũng nhiều.

Người trẻ tuổi dễ nóng giận, thường thường có nam hài trên lầu hai khoét động trên trần nhà, nhìn lén tình hình nữ hài tử trên lầu ba thay y phục đi ngủ.

Theo lý mà nói, nữ nhân học khu bên ngoài, tuyệt đối là tam tòng tứ đức, ai nếu nhìn thân thể của các nàng thì phải chịu trách nhiệm, vì thế nam nhân bên ngoài cũng không dám tùy tiện nhìn thân thể nữ nhân.

Nhưng mà những hài tử này từ khi được mang từ bên ngoài vào đây chỉ cần sống trong học khu mưa dầm một thời gian, thì sẽ ném bỏ sạch sẽ thường thức bên ngoài__

Nữ hài nếu bị người chiếm tiện nghi, tuyệt đối sẽ không một khóc hai nháo ba thắt cổ, ngược lại tóm lấy gia hỏa đó lại rồi chửi nhau, thậm chí lưu huỳnh độc xà nhền nhện đen, không thủ đoạn nào không dùng tới.

“Khó trách có người nói, trong học khu tuyệt đối sẽ không tạo phản chính là nữ nhân. Nếu ở bên ngoài, nào có ai dám ngang nghiên lớn gan cãi cọ sảng khoái như vậy.” Lý Sảng sờ cằm cảm thán chỗ độc đáo của quản lý học khu. “Còn về chúng ta, ai, cuộc sống thật là rất phong phú a!”

Hắn vừa nói xong, cửa đã bị mở ra, bên ngoài chính là đồng học Lương Tiểu Tiểu đã mất tích hơn hai tháng. Hắn còn đang ăn bận kiểu tiểu nhị, mái tóc bị cơn mưa ri ri bên ngoài thấm ướt, trên mặt còn mang theo nụ cười chức nghiệp ngọt chết người không đền mạng.

“Tiểu, Tiểu ~~~” Lý Sảng cuối cùng cũng thấy được cọng rơm cứu mạng tới cứu vãn trái tim nam nhân đáng thương của hắn, trực tiếp bổ nhào lên người Lương Tiểu Tiểu.

Lương Tiểu Tiểu theo thói quen lộ ra sáu cái răng trắng dưới ánh nến lấp lánh tạo ra hàn quang khó thể diễn đạt, đập tay thẳng vào mặc Lý Sảng đang lao tới, tùy tiện ném người to lớn này lên giường trúc, dịu dàng nói: “Hoàng đại trở về rồi, tạm thời triệu tập tiểu tổ tham mưu các ngươi, nhanh tập hợp đến chủ lâu.”

“Hoàng đại trở về rồi?” Thật khó tin, nhanh như vậy đã về.

“Ân, mau đi đi.”