Tịnh Thủy Hồng Liên

Quyển 3 - Chương 163: Một con cầm thú




Y vụ binh đó lại vội vàng chạy về, dưới nách kẹp mấy túi gạo, trong tay bưng một cái bồn nát. Hoàng Linh Vũ vừa thấy, vội gọi hắn lại, chỉ thứ trong tay hắn hỏi: “Đó là cái gì?”

“Tro than a.” Binh sĩ nhìn thứ dạng phấn tro đen kịt trong bồn, lý lẽ đương nhiên nói.

Gân xanh trên trán Hoàng Linh Vũ nhảy ra từng sợi, nói: “Căn bản còn chưa đốt đủ lửa, đây là than củi, phải đốt thành loại tro màu trắng…”

“Được rồi được rồi, ngươi xem bản thân mình là gia phó Mạc gia dưỡng sao? Than củi thì than củi, dù sao cũng là sạch sẽ, cùng lắm thì nàng ta bị đen mông thôi, cũng không phải là chuyện gì to tát.” Mộ Dung Bạc Nhai nói với y như thế, còn vừa kéo người ra ngoài.

“Ta là lo lắng cho sự an nguy của binh sĩ của ngươi, bạch phát ma nữ đó nếu muốn khiến người khác không thoải mái, không dùng võ công cũng có thể làm được.”

Mộ Dung Bạc Nhai cười nhạo nói: “Thủ hạ do Trác Kiếm huấn luyện ra, làm gì có mấy ai da mặt mỏng. Càng huống hồ quân y trướng vốn còn là do Dương Vĩ quản, lúc đó ngươi không có ở đấy cho nên không biết có bao nhiêu náo nhiệt.”

“Được, là ta lo xa, không nên hoài nghi năng lực của ngươi.” Mới nói tới đây, quả nhiên nghe thấy trong xe ngựa của Mạc Xán truyền tới tiếng mắng chửi, hiếm khi y binh lên đó cũng không có oán thán gì, không phát một tiếng ngồi yên tại đấy, không biết đang làm gì.

“Được rồi.” Hoàng Linh Vũ nói. “Ta thừa nhận, đối với nàng ta như vậy là rất không nhân đạo, nhưng ngươi xác định là thủ đoạn của ta so với ai cũng lang độc hơn sao?”

Mộ Dung Bạc Nhai nghiêm túc nhìn y, nói từng chữ: “Ngươi còn trị liệu cho nàng ta, ta chưa thấy qua tù binh nào được đãi ngộ tốt như thế. Nếu ngươi không bận tâm chuyện nàng ta làm, thì giao cho ta xử lý. Lần này ta sẽ không nghe ngươi, ít nhất lần này ta phải làm chủ.”

Mộ Dung Bạc Nhai từng nghĩ tới Mạc Xán có thể sẽ tới tập kích ‘Lục Nẫm Giác’ đang làm quân sư trong Nam Vương quân, cho nên sớm đã bảo Tiền quản tiền âm thầm xem trộm thuận tiện báo tin. Mấy ngày trước hắn nhận được phi thư của Tiền quản tiền, được biết Mạc Xán quả nhiên đến tấn công, hơn nữa còn bị bắt. Liều mạng vùi đầu làm cho xong công việc, an bài nhân thủ tiếp nhận, rồi vội vàng chạy tới đây.

Hắn càng nghĩ tới càng thấy kích động, răng cũng nghiến cả lại.

Hoàng Linh Vũ đen mặt đột ngột nói: “Ngươi kích động cái gì, chuyện của ta lẽ nào không tự xử lý tốt được sao? Chỉ sợ đến lúc đó chọc tức nàng ta nửa sống nửa chết, để làm tấm gương dì ghẻ cho thiên hạ biết điều mà tránh.”

“Dì ghẻ?” Mộ Dung Bạc Nhai không hiểu gì.

“Trời! Ngươi quả thật là điển hình của trọng sắc khinh bạn, không trọng sắc khinh đệ! Ngươi đã quên chuyện nàng ta làm với Sí Diệm sao.”

Sắc mặt Mộ Dung Bạc Nhai trở nên đen hơn cả Hoàng Linh Vũ, rũ xuống dài hơn cả mặt ngựa, dáng vẻ ‘ta không có gì để nói với ngươi’.

“Ngươi có ý kiến sao?”

Hắn nghẹn nữa ngày, mới phẫn hận nói: “Chỉ dựa vào nàng ta mà muốn làm dì ghẻ của Sí Diệm, ngươi quá tâng bốc nàng ta rồi! Thật khiến ta hận tới ngứa răng, muốn cắn ngươi vài phát để giải hận.” Nói xong, thật sự chu miệng lên cổ Hoàng Linh Vũ hửi tới hửi lui, giống như đang tìm chỗ táp.

Hoàng Linh Vũ bị hắn làm toàn thân ngứa ngáy, lại bị hắn cản trong vòng tay, tránh trái tránh phải cũng không tránh kịp, cười mắng: “Bên cạnh còn có người đang nhìn, ngươi nhìn bọn họ đi, cằm sắp rớt xuống đất rồi.”

Nghe vậy nhìn sang bên cạnh, quả nhiên vài binh sĩ đi ngang qua đã có bộ dáng cằm sắp rớt. Thật ra vì trường kỳ làm công tác sau màn, nên người nhận ra Mộ Dung Bạc Nhai cũng không nhiều lắm, nhưng tướng mạo của ‘Lục Nẫm Giác’ là đặc trưng vô cùng xuất chúng, lại thường xuyên ra vào quân doanh, người nhận ra y đương nhiên không ít.

Mộ Dung Bạc Nhai hừ lạnh nói: “Ta hận không thể để bọn họ thấy hết, xem ai còn dám nói Sí Diệm là phu nhân của ngươi.” Sau đó lại kề vào tai y tà ác bổ sung một câu. “Đừng nhìn dáng vẻ kinh ngạc của bọn họ, thật ra bên dưới đã rục rịch muốn động rồi, ta dám cược, đợi lát nữa bọn họ sẽ phải tự đi bắn pháo.”

“Bắn pháo?” Hoàng Linh Vũ ngạc nhiên.

Kiếp trước các nam nhân năng lực bình thường tại các nước cũng thích thâm tình gọi chuyện ‘đem tinh hoa của mình cống hiến cho tay của chính mình’ gọi thành ‘bắn súng’ hoặc ‘bắn pháo’. Niên đại này tự nhiên không có súng, nhưng vì Diêm Phi Hoàng can thiệp, nên đại pháo đã có rồi. Chỉ là không nghĩ tới, lập tức xuất hiện ngay động từ ‘bắn pháo’ này. Như vậy xem ra, về phương diện này nam nhân thật sự là… bất luận cổ kim trong ngoài, đều rất có ngôn ngữ chung a.

“Nói tới bắn pháo…” Mộ Dung Bạc Nhai làm như suy nghĩ gì dừng một chút, “Ân, ta cưỡi ngựa hai ngày hai đêm mới tới, trên người lại vừa là bụi vừa là mồ hôi, chuyện cấp bách nhất, tự nhiên là phải tắm rửa trước.” Nói xong, vác Hoàng Linh Vũ lên, bước nhanh ra ngoài doanh.

“Này, bắn pháo và tắm rửa thì có quan hệ gì a!” Hoàng Linh Vũ nỗ lực giãy dụa. “Lại nói ngươi đi tắm thì đi tắm đi, ta cũng không ngăn cản, nhưng tại sao phải kéo ta cùng đi!”

Hai bóng người biến mất ngoài cửa doanh dưới ánh chiều sáng lạn, lúc này trong doanh trướng mới đi ra hai người, chính là Nhạc Huy và Lương Tiểu Tiểu vừa hoàn thành nhiệm vụ ‘dọa dẫm’ hôm nay.

Nhạc Huy lắc đầu nói: “Không ngờ Hoàng đại lại còn thiên chân non nớt như thế, bắn pháo còn có thể vì nguyên nhân gì mà liên quan đến tắm rửa, đây không phải là vấn đề rất đương nhiên sao.”

Lương Tiểu Tiểu lại vô cùng vui vẻ, chu môi cười nói: “Đây không phải thiên chân non nớt, mà là cố chết giãy dụa a. Hoàng đại đáng thương, y chắc nên cảm tạ chúng ta không có đi theo nghe lén mới phải.”

“Ngươi xem Hoàng đại là ai a, còn có thể tới phiên ngươi nghe lén.” Nhạc Huy võ đầu Lương Tiểu Tiểu một cái. “Cho dù Hoàng đại không thể tùy tiện động võ, nhưng năng lực lắng nghe xung quanh có kẻ ngứa da nào đi nghe lén hay không thì vẫn có.”

Lương Tiểu Tiểu gác tay lên vai Nhạc Huy, lắc đầu thở dài, ra vẻ ông cụ non vô cùng nói: “Cái này ngươi không hiểu rồi, chiếu theo kinh nghiệm quan sát thanh lâu nhiều năm, ta có thể nói được rõ ràng. Bất luận nội lực có thâm hậu cỡ nào, vào cái lúc đó đó, hắc hắc, đều không thể dùng được…”

___

Mộ Dung Bạc Nhai rõ ràng có dự mưu mà tới, chứng cớ chính là, sau khi hắn mang Hoàng Linh Vũ ra khỏi doanh, không nói hai lời cũng không chút do dự đi thẳng tới một nguồn nước ẩn mật.

Chỉ thấy dòng nước trong vắt như băng từ dốc thiên nhiên cao ba thước đổ xuống, hình thành một thủy đàm màu ngọc lục bảo sâu chừng bảy tám thước.

Hoàng Linh Vũ thấy vậy thầm tán thưởng, vì xung quanh là cây, cạnh đó tràn đầy đá tảng.

“Có phải ngươi thả người của Côn Tổ đi xung quanh thám thính không, mới có thể trong thời gian có hạn tìm được chỗ này? Đủ để che giấu, cũng không sợ bị người nhìn trộm.”

Mộ Dung Bạc Nhai nghiêng đầu nghĩ nghĩ, cuối cùng thần bí cười: “Không nói cho ngươi.” Hắn cầm tay Hoàng Linh Vũ duỗi vào trong nước, hỏi: “Độ nước thế nào?”

Bất ngờ là, dòng nước trong suốt như băng lại mang theo độ ấm mùa hạ, không phải rất lạnh. Hoàng Linh Vũ gật đầu nói: “Rất được, còn có độ ấm nữa.” Quay đầu lại nhìn Mộ Dung Bạc Nhai, dưới ánh tịch dương chiếu nghiêng, một bên mắt bị ẩn trong bóng râm, một bên còn lại thì phản xạ lại tia ráng tím đỏ, trông vô cùng ấm áp.

Không có bất cứ nhắc nhở nào, hắn cứ vậy ôm y lên đi vào trong đàm.

Trong nước tuy vẫn có độ ấm thái dương lưu lại, nhưng đối với Hoàng Linh Vũ mà nói, dù sao cũng vẫn hơi lạnh, y run rẩy một chút, kinh sợ nói: “Ngươi làm cái gì!”

“Ta rất nhớ ngươi.” Mộ Dung Bạc Nhai kề bên tai y, nhẹ nói. Vừa nói xong, tiếp theo chính là hôn môi thân mật.

Không bao lâu sau, y vật đều bị thoát sạch, ném ở một bên trôi nổi trong nước. Thân thể Mộ Dung Bạc Nhai vô cùng nóng cháy, ấn trước ngực y, tựa hồ có thể cảm giác được huyết dịch của bản thân cũng theo đó mà sôi trào.

Hơi thở của Hoàng Linh Vũ dần dần bất ổn, nhưng vẫn cố gắng duy trì bình tĩnh, cười nhạo: “Tại hạ hình như, tựa hồ nghe thấy vị đại nhân nào đó nhắc tới bản thân đã ‘ngày đêm không nghỉ’, ‘ngựa không ngừng vó’ đến đây? Thứ tại hạ trí nhớ kém cỏi, nào thấy có gì mỏi mệt, rõ ràng là một con cầm thú mà.”

Người ác liệt đến trình độ như Hoàng Linh Vũ, chỉ sợ chỉ có loại vô lại thấy sắc quên đời như Mộ Dung Bạc Nhai, vì toàn thân chuyên chú lên tay chân, bất luận nghe thấy ngôn ngữ ác liệt nào cũng chỉ cảm thấy như âm thanh trời ban.