Tịnh Thủy Hồng Liên

Quyển 3 - Chương 169: Cầu sinh




[Đan Châu]

Khi Bạch Vũ Kỳ chìm vào khốn cảnh, Hắc Vũ Kỳ cùng thuộc một nước lại thế như chẻ tre, đối trận với quân Trấn Nam vương của Mộ Dung Nhuệ Việt chiến thắng liên tục.

Vốn Đại Yến Đan Châu thành có thể coi là phòng tuyến kiên cố nhất của Mộ Dung Nhuệ Việt, sau ngày đêm cố gắng đúc thốc, cuối cùng cũng đúc ra được ống pháo có vẻ giống với tạo hình thiết pháo của Nam Hàn. Nhưng sau khi kéo lên tường thành thực chiến, các binh sĩ của Trấn Nam Vương mới phát hiện, cho dù ngoại hình tương tự, cho dù từ cao bắn xuống, nhưng tầm bắn thì thua xa thiết pháo Nam Hàn. Không chỉ như vậy, độ chính xác cũng hạ thấp rất nhiều, đạn pháo chạm đất xong cũng không phát nổ.

Trận chiến này chỉ cần mấy tướng tiên phong luân phiên nổ pháo cự ly xa, chủ tướng căn bản không cần xuất chiến. Diêm Phi Hoàng liền cùng Kim vương gia cưỡi ngựa đứng giữa quân, nhìn đạn pháo binh sĩ mang ra, nói: “Mộ Dung Nhuệ Việt cho rằng mua được một kỹ thuật viên của chúng ta thì có thể tạo ra thiết pháo, thực là ngây thơ vô tà a!”

Kim vương gia cười ha ha: “Bọn chúng nào biết, bí mật bên trong, ngay cả vương gia ta cũng không thể nào biết rõ toàn diện, thì sao một tên thợ rèn có thể nắm vững được.”

Chẳng hạn, muốn bảo trì độ chuẩn xác, vách trong ống pháo phải có khắc đường xoắn ốc. Nếu muốn ống pháo kiên cố để có thể chống đỡ lực nổ của hỏa dược, phối chế hợp kim cũng là một bí phương. Ngay cả đạn pháo, cũng có đạn đặc ruột dùng để công thành phá tường và đạn giết người phạm vi lớn có nhồi đầy hỏa dược bên trong. Mà những thứ này, đều là những phần chia ra cho từng thợ rèn khác nhau nắm vững, không cho ai biết toàn diện, thì sao có thể tạo ra vũ khí chiến tranh uy lực to lớn.

Diêm Phi Hoàng nói: “Đại khái trước buổi tối có thể phá thành, nếu đối phương không đầu hàng, tiếp theo là chiến đấu trên đường phố. Vương gia, chuyện còn lại không còn liên quan đến đội pháo binh của ta nữa, nhưng kỹ thuật viên chạy trốn đó, hy vọng có thể do ta đích thân xử lý.”

“Ngươi hình như không mấy cao hứng đối với thắng lợi của trận này?”

“Không phải… chỉ là, thấy có người mô phỏng kỹ thuật của chúng ta, cảm thấy rất đáng ghét.” Hắn nhíu mày nói, dường như còn đang ngẫm nghĩ chuyện gì.

Kim vương gia cũng coi như đã quen với hắn như vậy, nên để mặc hắn đi. Hơn nữa chuyện nếu đúng như Diêm Phi Hoàng sở liệu, thì đích thật không còn chuyện của hắn nữa. Đợi tới tối, khi tường thành bị công phá, thủ thành Đan Châu thành cuối cùng dẫn binh đầu hàng, ngay cả chiến trên đường cũng không cần.

Diêm Phi Hoàng tuy là mưu sĩ đầu tịch, nhưng xử lý tạp vụ chính vụ, đặc biệt là mấy chuyện thu thập tàn cuộc sau trận chiến là không thèm quản. Kim vương gia cũng vui vẻ đề bạt một đống lớn văn sử chính vụ tài cán.

Trong Đan Châu thành dần bị màn đêm bao trùm vô cùng yên tĩnh, trừ tiếng điều binh tuần tự, tiếng gọi nhau giao ca, thì khó nghe được tạp âm của dân chúng. Giống như một tòa thành chết, nhà nhà hộ hộ đều cửa đóng kín kẽ, chỉ sợ chuốc họa vào thân.

Diêm Phi Hoàng tuy ăn mặc theo kiểu bình dân, nhưng binh sĩ ai ai cũng nhận ra được thân vệ vũ trang sau lưng vị mưu sĩ bố y này, nên dễ dàng cho hắn thông qua từng đồn trú vừa đổi người. Mà mục đích đến của hắn, cũng chẳng qua là đại lao trong thiên viện nha môn thủ thành.

Từ đại môn đi vào, đi xuống mười mấy bậc cầu thang, ánh sáng bên trong càng lúc càng mờ. Màu đen giống như bị đóng băng thành đen kịt, vô thanh vô tức áp bức tới. Duy nhất có thể khiến người ta cảm thụ được hơi thở người sống chính là vị tanh băng lạnh ẩm ướt đang ập tới trước mặt.

Diêm Phi Hoàng tâm tình vô cùng đè nén. Hoàn cảnh thế này hắn chưa từng ở quá lâu, có thể hắn rất may mắn, mỗi lần hắn đặt chân vào chốn thế này, trừ cứu trợ bằng hữu, thì chính là thẩm vấn địch nhân. Nhưng Hoàng Linh Vũ lại ở nơi thế này, thậm chí có thể là trong hoàn cảnh còn ác liệt hơn bị giam cầm gần một năm.

Cảm xúc không cam lòng, bất luận đã qua bao lâu cũng không thể tiêu giảm. Nhưng quá khứ chính là quá khứ, cho dù có hối hận, cũng không có tác dụng gì.

Đi xuống thêm mười mấy bậc thang, thanh âm bên dưới càng lúc càng rõ ràng, ngoài tiếng nổ lách tách của ngọn lửa, thỉnh thoảng sẽ có tiếng rên rỉ của tù phạm vì đau đớn mà phát ra, ngoài ra không còn âm thanh nào khác. Chỉ sợ nếu có người to gan kêu oan, lập tức sẽ bị một trận đòn ngoan độc.

Trước mặt Diêm Phi Hoàng tự có điển ngục quan tất cung tất kính dẫn đường, đến bên ngoài một gian tù thất, binh áo lam mở cửa lao, cầm đuốc đi vào, chỉ thấy một người y phục vẫn coi như chỉnh tề bị dây thừng bảng to cột chặt vứt trên đất, miệng còn bị vải bố nhét chặt, vì đề phòng hắn phun ra, còn dùng một sợi vải cột quanh đầu một vòng.

“Cởi cho hắn,” Diêm Phi Hoàng chậm rãi nói, “Miệng.”

Khi trung niên nam tử hao gầy dưới đất nhìn thấy Diêm Phi Hoàng, vẻ mặt căng thẳng, nghẹn tới mặt tím xanh. Khi nghe Diêm Phi Hoàng bảo ‘cởi cho hắn’, thì lại không dám tin, nhưng cũng kinh hỉ điên cuồng, mắt lộ ra tia cảm kích. Khi lại nghe tới chữ ‘miệng’, thì sắc mặt liền trở thành oán độc.

“Lạc Ai, đã lâu không gặp, ngươi vẫn rất giỏi kỹ thuật biểu diễn nét mặt a.” Diêm Phi Hoàng giống như gặp lại lão bằng hữu đã lâu không gặp, biểu tình vui vẻ.

Lạc Ai được tháo miệng ho khan liên tục. Từ sau khi thành trì bị bao vây, sau khi ống pháo Đan Châu thành vừa chế tạo không có tác dụng, hắn đã bị thủ thành nhốt vào đại lao này.

Hắn từng là bằng hữu của Diêm Phi Hoàng, ít nhất hắn từng cho rằng như vậy. Nhưng lăn lộn mười mấy năm, trừ bí phương phối chế hợp kim để đúc ống pháo ra, Diêm Phi Hoàng không còn nói cho hắnb biết những kỹ thuật quan trọng nào nữa.

“Tìm được cuộc sống ngươi hy vọng chưa?” Diêm Phi Hoàng nhìn xung quanh, mục rữa, dơ bẩn, ẩm ướt, mặt hắn đầy vẻ chế nhạo.

“‘Bại quân chi sĩ’, lấy gì mà nói. Kim Văn Quảng, ta biết ngươi là hồng nhân trước mặt vương gia, muốn giết muốn xẻo chỉ một câu thôi, hà tất lại giày vò sỉ nhục ta.”

“‘Bại quân chi sĩ’? Hay cho câu bại quân chi sĩ! Ngươi lấy cái gì để bại cho ta? Những thứ đó của ngươi còn không phải lấy được từ chỗ ta sao. Nếu ngươi có dũng khí như mình đã nói, tại sao không tự phát minh ra cái gì, mà lại đi lấy trộm thành tựu của người khác để đầu nhập địch quân. Thật giỏi cho câu bại quân chi sĩ, chẳng qua là bại quân chi tặc mà thôi.”

“Ngươi.”

“Ta tới để gặp ngươi lần cuối cùng, nếu đã dám làm ra chuyện phản bội, thì nên biết ta tuyệt đối không thể dung thứ cho kẻ phản bội. Qua mấy ngày nghỉ ngơi, ngươi sẽ phải đối diện với sự phán định và xử phạt của toàn quân.”

“Phán… định?”

“Ngươi còn không biết, cũng đúng, là chuyện sau khi ngươi ‘đầu hàng’. Điển tham tướng đã đề nghị với vương gia, từ nay về sau phàm là kẻ mắc tội phản quân, thì sẽ tiếp nhận phán định tập thể của toàn quân từ ngũ trưởng trở lên (ngũ: đơn vị quân đội nhỏ nhất thời xưa, gồm năm người), nếu đa số cho rằng ngươi vô tội, ngươi liền vô tội__ thật là chuyện tốt nhỉ. Hy vọng trước đây ngươi có nhiều quan hệ tốt… chẳng qua sau trải nghiệm trận chiến hôm nay, các ngũ trưởng đều thấy được Đan Châu thành thế nhưng sử dụng đại pháo của ngươi để đối phó với thiết pháo của chúng ta, ngươi tốt nhất bắt đầu cầu nguyện từ bây giờ, để hình phạt được biểu quyết ra không mấy khó coi.”

Lạc Ai bắt đầu tuôn mồ hôi lạnh.

Một thân vệ binh từ bên ngoài chạy vào, mũi nhọn trên ủng phát ra tiếng vang đặc biệt lớn trong hành lang. Diêm Phi Hoàng quay người lại, đợi người đó đi vào, quả nhiên là Kim vương gia phái tới. Người đó cong lưng nói: “Kim đại nhân, tiếp nhiệm phòng vụ đã hoàn thành, tiệc khánh công sẽ bắt đầu sau nửa canh giờ nữa.”

Sau khi phá hủy tất cả vũ khí và kho binh khí của Đan Châu thành, hai ngày sau sẽ tiếp tục tiến về trung tâm thành thị Lạc Bình kinh nơi ở của Mộ Dung Nhuệ Việt.

Thấy Diêm Phi Hoàng cứ như vậy quay đầu bỏ đi, Lạc Ai khó thể nén nổi sợ hãi giãy dụa hét lớn: “Ngươi không thể đối với ta như thế! Kim Văn… không, Kim đại nhân, chúng ta không phải là bằng hữu sao?”

“Bằng hữu?” Ngay cả tên thật của ta cũng không có tư cách biết, còn nói gì tới ‘bằng hữu’?

Diêm Phi Hoàng đối diện cửa lao, ánh lửa bên ngoài phủ lên một vòng sáng quanh người hắn. Nhưng lại giống như ánh lửa quanh thân ác quỷ mới từ địa ngục chui lên, khiến Lạc Ai toàn thân run rẩy sợ hãi.

Hắn nói: “Nếu ngươi không làm như thế, chúng ta cũng miễn cưỡng có thể xem là bằng hữu rượu thịt. Nếu đã phản bội, đã xé nát mặt, thì còn gì đáng nói nữa.”

“Ta chẳng qua chỉ đem một khoản kỹ thuật nói cho thủ thành Đan Châu, ngươi đã đối với ta như thế sao.”

“Lúc đầu khi ta tìm các ngươi làm thiết pháo đã nói thế nào?”

“…”

“Xem ra ngươi còn nhớ.”

“Ta vẫn nhớ, nhưng ta không tán đồng cách làm của ngươi. Nếu có kỹ thật cao siêu như thế, đương nhiên muốn phân hưởng với thế nhân, chiếm hữu thì sao có thể tiến bộ được.” Lạc Ai cỗ vũ dũng khí biện giải, “Mấy ngàn năm nay, từng xuất hiện bao nhiêu ‘tổ truyền bí phương’, trừ những cái được công khai, đại đa số cũng đều bị chôn vùi trong chiến hỏa lưu lạc, lẽ nào ngươi không cảm thấy đáng tiếc.”

Diêm Phi Hoàng quay người ngồi xổm xuống, lưng quay về phía ánh sáng, chỉnh lý lại mái tóc rối loạn cho Lạc Ai, sau đó bắt đầu lạnh lùng, chế giễu, nhếch môi.

“Phân hưởng cái gì, phát dương cái gì? Không phải chỉ là kỹ thuật giết người sao.” Hắn nói, “Ta vẫn là câu đó, nếu ngươi có tâm, nghĩ ra rồi không phải dùng trong chiến tranh sao, thích tới nước nào tuyên dương là tùy ngươi. Nhưng ngươi làm như vậy thì tính thế nào? Hôm nay Đan Châu thành đuổi kịp chúng ta, ngày mai còn có thể tạo ra vũ khí càng sắc bén hơn__ nhưng kết quả thì sao? Vẫn là chúng ta thắng lợi, chẳng qua người chết trận càng nhiều hơn mà thôi.”

Lạc Ai á họng không nói nên lời.

“Làm người không thể tam tâm nhị ý. Lúc đầu nếu đã hạ quyết tâm đi đến bước này, chính là phải thừa nhận hậu quả. Sống cũng được, chết thì thôi, phải đi tiếp, dù sao thì đó là chọn lựa của ngươi.” Diêm Phi Hoàng không để tâm nói.

Câu này nói với Lạc Ai cũng thích hợp, nói với bản thân cũng thích hợp, thật đúng là câu khuyên giải vạn dùng vạn linh. Hắn bâng quơ nghĩ.

“Ta hối hận cũng không được sao! Ta chỉ muốn sống tiếp mà thôi.”

“Trên đời này không phải bất cứ chuyện gì cũng đều xoay chuyển xung quanh ngươi. Ngươi phải biết, mục đích của ta rất rõ ràng, thời gian lại khẩn cấp như thế, hơn nữa còn hành binh hiểm chiêu, cho nên tuyệt đối không dung thứ phiền hà thêm chuyện. Thời gian lâu rồi, cũng nên giết vài con gà dọa đám khỉ không an phận__ con ‘gà’ đầu tiên, ủy khuất ngươi làm rồi.”