Tịnh Thủy Hồng Liên

Quyển 3 - Chương 201: Chương kết cục (1)




Song tử tinh hệ – Sao Hải Dương.

Tạm không nói Hắc quả phụ sẽ xử lý cựu oan gia phụ tâm bạc tình kia thế nào, Hoàng Linh Vũ cũng không có hứng thú quản chuyện nhà người, vừa thấy Bạch Long buộc chặt cái bụng bự của mình vội vàng từ hậu sơn chạy qua trợ trận cho Hắc quả phụ, liền gọi Sí Diệm giúp y lên ngựa của Bạc Nhai, nắm dây cương đi xuống núi.

“Mộ Dung Nam Cẩn ở dưới thu thập tàn cục phải không, doanh trung quân ở sườn núi, chúng ta tới đó đợi hắn.” Y giải thích như thế.

Chẳng qua, lưu Sí Diệm lại đây quan sát kịch luân lý gia đình tựa hồ không mấy thỏa đáng, trước khi đi Hoàng Linh Vũ chỉ vào ngựa của Hắc quả phụ, bảo Sí Diệm cũng đi cùng. Đương nhiên, lưu đám học sinh lại đây quan sát đại quyết chiến kẻ cũ người mới càng không thỏa đáng, vì thế thuận tiện cũng bảo bọn Nhạc Huy cùng xuống, khiến Lý Sảng liên thanh kêu đáng tiếc.

Trên đường xuống núi, Mộ Dung Bạc Nhai có Hoàng Linh Vũ dựa trước người, chỉ cảm thấy tâm thỏa mãn, ngây ngất như say hơi men, gác cằm lên vai Hoàng Linh Vũ, nhẹ giọng hỏi: “Ta thấy sắc mặt ngươi kém lắm, trận này sao lại làm thân thể tệ hơn, trở về phải thú nhận với ta.”

Hoàng Linh Vũ khinh thường nói: “Ta đây rất có chừng mực, hiểu rất rõ đối với thân thể của mình. Ngươi yên tâm, ta cũng sẽ không yên tâm lưu lại một mình kẻ gây họa ngươi trên thế gian đâu đúng không? Cho nên ta sẽ không sớm bỏ mạng nhỏ của mình vậy đâu.”

Bạc Nhai cười hắc hắc, cắn tai y nói: “‘Vì ta cho nên quyết sẽ không chết’, nghe thật khiến ta cảm động.”

“Ta không có nói như thế.”

“Nghe thì chính là ý đó.”

“Ngươi cứ tự mình vọng tưởng đi, ta cũng không tranh với ngươi.”

“Đây là sự thật, ngươi tranh không lại.”

Hoàng Linh Vũ giơ tay xin hàng: “Phải phải.”

“Tinh thần tựa hồ không tồi.”

“Đây là đương nhiên!”

“Xong trận này, trở về phải điều dưỡng đàng hoàng…”

“Còn điều?! Tha cho ta đi được không.”

Bạc Nhai hiếm khi thấy Hoàng Linh Vũ cầu tha, một tay ôm y, dịu dàng cọ vào mặt y, yên lặng không nói. Hoàng Linh Vũ cảm thấy cao hứng, thấp giọng nói: “Kẻ làm ngươi bị thương là người đứng dưới ‘soái cờ’ đúng không. Ta vốn nói đứng dưới soái cờ một kẻ cũng không bỏ qua, lần này quả nhiên ngay cả cây cờ cũng gặp nạn.”

Mộ Dung Bạc Nhai nhìn xuống núi, quả nhiên không thấy bóng dáng, nước lớn ngay cả miếu long vương cũng có thể cuốn trôi, huống hồ là một cây cờ nhỏ bé? Bất giác thất thanh: “Thì ra ngươi thế nhưng lại là người có thù tất báo như thế, đáng thương ta từ nay về sau phải quấn với ngươi, nếu như đắc tội ngươi, chắc không phải sẽ không biết mình chết thế nào đi?”

“Còn cần hỏi, nhất định là ngốc chết.” Hoàng Linh Vũ mắt long lanh đảo đảo, đột nhiên lại nói: “Ta thật sự vẫn rất không cam tâm.”

“A? Ngươi hiện tại là mỹ nhân trong lòng, còn có gì không cam tâm nữa.” Vừa nói vừa dùng lồng ngực của mình đỉnh vào lưng Hoàng Linh Vũ, thể hiện rõ bản thân chính là ‘mỹ nhân’ đó.

Hoàng Linh Vũ buồn nôn trề môi: “Ta đây mang tên gì, ‘Hoàng Linh Vũ’ là ôn thần, ‘Lục Nẫm Giác’ cũng chẳng qua là đứng đầu trong số ‘người đi đường giáp ất bính đinh’. Huống hồ là ngươi còn tự xưng mỹ nhân, thật không biết xấu hổ…”

“Ngươi rốt cuộc có gì không cam tâm a, nói ra đi, ta giúp ngươi làm không được sao.”

Hoàng Linh Vũ hừ hừ rồi tự cười một trận, nghe tới mức trong lòng Mộ Dung Bạc Nhai cũng nhảy dựng, không biết y lại đang nghĩ tới chủ ý gì muốn trừng trị mình. Cuối cùng Hoàng Linh Vũ nói: “Ta dù sao vẫn là người đọc sử sách, mắt thấy lịch sử đang biến hóa, bản thân lại không thể lưu lại một danh tiếng tốt, thậm chí chưa từng làm qua chuyện nào chân chính muốn làm, vì thế thật không cam tâm.”

“Vậy ngươi muốn thế nào?”

“Ta muốn thế nào a…” Hoàng Linh Vũ dùng ánh mắt quái lạ đánh giá hắn, tới mức trong lòng Mộ Dung Bạc Nhai cũng phát lạnh, không biết bản thân lại đắc tội người này thế nào. Hắn đang muốn mở miệng bào chữa, Hoàng Linh Vũ lại đột nhiên dùng sức hít vào một hơi thật sâu thật sâu thật sâu thật sâu, tiếp theo bắt đầu hú lên.

Các binh sĩ quân tướng đang thu thập tàn cục nghe thấy tiếng vang này, đều ngây ra, vì không biết là tên phát bệnh thần kinh nào lên cơn điên, đều không rõ cho nên tìm trái tìm phải, cuối cùng tìm theo tiếng thì thấy Hoàng Linh Vũ và Mộ Dung Bạc Nhai cùng cưỡi một con ngựa.

Lúc này, thái dương đã lặn xuống núi, vì mưa qua trời sáng, trên bầu trời đặc biệt trong trẻo, xanh lam mà phiến tím. Vách núi bình địa đều ánh lên tia sáng nhàn nhạt. Trong quân người đọc sách ít mà người cầm nỏ lại nhiều, người thị lực tốt không khó thấy được hai người trên ngựa dùng tư thế nào để dựa vào nhau.

Chỉ thấy tay của Mộ Dung Bạc Nhai vẫn còn ôm ngang trên thắt lưng Hoàng Linh Vũ, tuy hắn bản tính tiêu sái tự tại, rốt cuộc vẫn là chưa trải qua trận thế này, vừa thấy ánh mắt của ngàn quân vạn mã đều nhất tề xoẹt xoẹt bắn tới đây, mặt hắn lập tức nóng lên, máu nóng trào lên đầu muốn ngừng cũng không ngừng được. Nhưng chính là không nỡ buông tay, cầu tha nói: “Đừng hú nữa, mọi người đều nhìn qua đây rồi…”

Hoàng Linh Vũ quả nhiên nghe lời dừng hú, nhưng vẫn không để Bạc Nhai kịp thấy may mắn, Hoàng Linh Vũ đã trở tay nắm y sam Mộ Dung Bạc Nhai, kéo đầu hắn xuống, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mạnh bạo hôn lên.