Tinh Vân Đồ Lục Truyện

Chương 41: Sự trợ giúp khó hiểu




Khí tức đáng sợ lan tràn ra xung quanh, làm cho tui giả bốn phía không dám đi ra ngoài, sợ sẽ chọc giận Lâm Tôn Thiên. Thậm chí một vài người nhát gan hơn còn lui lại phía sau, ko dám tiếp tục ngây ngốc ở chỗ này.

"Thương thế của người hầu ta!" Dù Lâm Tôn Thiên đã tận lực áp chế lửa giận nhưng nhiều tu giả vẫn cảm nhận được vô tận sát ý từ câu nói này.

"Thật đáng tiếc, rõ ràng không chết được." Cơ Trường Không nghiêm trang gật đầu, thần sắc bất động.

Xoạt!

Lời vừa nói ra, những tu giả vốn còn ngây ngốc tại chỗ giống như gặp phải ôn dịch, ầm ầm tản ra. Mỗi người đều cố gắng tránh thật xa cái chỗ này.

Đây thật sự là khiêu khích trắng trợn. Một mạo hiểm giả, một con kiến nhỏ bé đang gây hứng với một quái vật khổng lồ, với con cưng của trời.

"Tốt, rất tốt. Vậy ngươi đi chết ngay đi." Lâm Tôn Thiên lãnh khốc không giống phàm nhân.

Ô...ô...n...g!

Hắn đưa tay chỉ một cái, một vòng quang ảnh hình bán nguyệt bay ra, chém thẳng đến Cơ Trường Không. Quang ảnh trăng lưỡi liềm có hình dáng thật đẹp nhưng từ cái khí tức rét lạnh ở chỗ lưỡi đao kia mọi người đều biết đó là một lợi khí sắc bén nhất.

Thần sắc Cơ Trường Không biến đổi, trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, lưỡi quang ảnh kia gần như dán sát qua cổ hắn.

Lâm Tôn Thiên ko phải là tráng hán to đen trước kia mà hắn là một cường giả Thiên Môn lục trọng thiên, tu luyện pháp thuật, tu luyện chiến hồn, thân lại có không biết bao nhiêu bảo vật hộ mạng, còn đại hán to đen kia cùng lắm chỉ là Thiên Môn nhất trọng thiên, tương đối ko đáng nhắc tới.

Hắn có thể nhân lúc đại hán khinh địch mà dựa vào thân thể để đánh trọng thương y trong một chiêu nhưng với Lâm Tôn Thiên thì hắn căn bản ko có cơ hội nào.

"Đúng vậy, rất ko tồi! Cho ngươi một cơ hội, thần phục ta, thay thế hắn trở thành người hầu mới của ta." Lâm Tôn Thiên có chút kinh ngạc vì Cơ Trường Không rõ ràng có thể né tránh một kích này. Điều này làm cho y có chút hứng thú.

"Cùng một loại với y sao? Ta cũng cho ngươi một cơ hội làm cháu ta, quỳ xuống gọi là gia gia đi." Cơ Trường Không khinh miệt quét mắt nhìn đại hán to đen vẫn còn kêu thảm thiết trên mặt đất.

Tu giả xung quanh thật sự đã sợ đến choáng váng, dùng một loại ánh mắt ngu ngốc mà liếc nhìn chằm chằm hắn, vẻ mặt xem thường ko cần che dấu nữa.

"Cũng ko nhìn lại xem mình có thân phận gì, tu vu gì mà rõ ràng lại dám đối kháng Lâm Tôn Thiên đại nhân, chết cũng đáng đời, ngàn vạn đừng liên luỵ chúng ta..."

"Đã xong, muốn chết cũng ko dễ như vậy, chỉ sợ gia tộc hắn đều đã xong..."

"Ngược lại, ta thật là bội phục hắn, ko dám tự sát, nhưng lại dùng phương pháp chọc giận Lâm đại nhân để thay thế, so với tự sát thì mạnh mẽ hơn một chút và cũng chênh lệch hơn nhiều so với tên lúc trước..."

...

Phần lớn tu giả đều nghị luận, quên mất chuyện lúc trước bọn họ vì khiếp sợ mà đã thành trò hề. Từng người đều trút hết vốn liếng cười nhạo Cơ Trường Không, cười nhạo một cách cuồng loạn.

Oanh!

Cuối cùng thì núi lửa triệt để bộc phát. Một đạo hào quang kinh khủng lập loè sau lưng Lâm Tôn Thiên, một thanh Viên Nguyệt Loan Đao kỳ dị như ẩn như hiện tại sau lưng y. Đó là chiến hồn của y, cường đại và rất khủng bố.

"Ngươi còn một cơ hội cuối cùng." Khí tức quanh thân Lâm Tôn Thiên áp bách, làm cho người ta cảm thấy thấp thỏm lo âu.

Hắn nhìn chằm chằm Lâm Tôn Thiên, gằn từng chữ một.

"Ngươi cũng có một cơ hội cuối cùng, quỳ xuống đến..."

Ô...ô...n...g!

Lời nói còn chưa hết, Viên Nguyệt Loan Đao đã hoá thành ngàn vạn, rậm rạp và chằng chịt che đậy khắp bốn phía.

Cơ Trường Không tránh cũng không thể tránh, cũng ko cách nào ngăn cản. Đó là chiến lực Thiên Môn lục trọng thiên, không cách nào đối kháng được. Nhưng mà làm cho người kinh ngạc chính là hắn cũng ko có cảm giác sợ hãi nào, ngược lại hắn cực kỳ thong dong lạnh nhạt.

Đã xong, không ít người dự đoán tình cảnh máu tươi vung vẩy khắp nơi, bị thanh phây, huyết nhục văng tung toé.

Leng keng, leng keng, leng keng. . .

Nhưng mà cái cảnh máu tươi văng tung toé mà mọi người nghĩ sẽ diễn ra lại ko hề đến. Ngay thời điểm vô số quang mang sắp phân thay hắn thì một màn sáng bỗng nhiên xuất hiện che chắn trước người hắn, những lưỡi hào quang rơi trên đấy đều nát bấy.

"Là ngươi, ngươi muốn xen vào việc của người khác sao?" Lâm Tôn Thiên bỗng ngẩng đầu nhìn ra hướng cửa vào.

"Ngươi ko thể nào thực hiện được rồi." Bốn người bọn Liễu Chiến mỉm cười, đi ra từ góc rẽ, ý cười xuất hiện trên mặt.

"Ngươi xác định?" Cơ thể Lâm Tôn Thiên nghiêng về phía trước, khí tức áp bách theo đó đập vào mặt bọn họ.

"Xác định!"

Liễu Chiến trả lời ngắn gọn rõ ràng nhưng cũng trong nháy mắt này Lâm Tôn Thiên mạnh liệt ra tay. Chiến hồn Viên Nguyệt Loan Đao sau lưng bay ra, mục tiêu duy nhất là Cơ Trường Không, tàn nhẫn quyết đoán, âm hiểm xảo trá.

"Đã đề phòng ngươi từ lâu rồi. Loại tính cách làm người ta buồn nôn của ngươi, ta rất rõ ràng. Ngươi ko cần phải giương đông kích tây." Liễu Chiến thẳng thắng xé toang da mặt, không thèm để ý chút nào, dùng một toà Kim Sắc Bảo Tháp bảo vệ Cơ Trường Không, kim quang lập loè, Viên Nguyệt Loan Đao hoàn toàn bị đánh bay đi.

" Rất tốt! Kiến hôi, hy vọng ngươi luôn có vận khí tốt như vậy." Lâm Tôn Thiên liếc nhìn hắn thật sâu, sau đó quay người lại, một cước đá vào cánh tay đứt gãy của đại hán to đen, đem y tống vào thông đạo thứ ba.

Tàn nhẫn, quyết đoán, ko có tình người, ngay cả tôi tớ được trọng dụng nhất của mình cũng có thể tuỳ ý bỏ qua.

Hiện tại thì có thể biết được vì sao lúc trước y ra tay, ko phải vì báo thù cho người hầu của mình mà chẳng qua là vì mặt mũi của mình mà thôi. Cơ Trường Không khiêu khích quyền uy của y cho nên y muốn giết hắn, tráng hán to đen làm mất thể diện của hắn cho nên mắt tráng hán đó cũng phải chết.

Ở thông đạo thứ ba không có tiếng động gì. Vượt qua dự đoán của mọi người, thông đạo thứ ba này rõ ràng ko có bất cứ vấn đề gì.

Tráng hán to đen vốn dĩ đang đợi chết nhưng rồi lại phát hiện mình vậy mà ko cần phải chết!

Coi như có chút tác dụng, Lâm Tôn Thiên tiện tay ném ra một quả Linh thảo cho tráng hán to đen sau đó liền đi về thông đạo thứ ba. Trước khi đi, y vẫn ko quên ném cho Cơ Trường Không một cái nhìn hung hăng, ẩn chứa đầy sát cơ, bành trướng mãnh liệt.

"Bắt được hắn, phần thưởng là linh thạch một vạn." Lúc thân ảnh của y hoàn toàn biến mất, một giọng nói truyền ra từ trong thông đạo.

Mà tráng hán to đen kia thì 'thiên ân vạn tạ' với Lâm Tôn Thiên, một ngụm nuốt vào cây Linh thảo, sau đó đi theo sát y.

"Vì sao lại giúp ta?" Nhìn Lâm Tôn Thiên rời đi, sau đó thu liễm tất cả sát ý trong mắt, hắn quay người nhìn về phía Liễu Chiến.

"Ngươi đã giúp đệ đệ của ta, cứu được nó một lần, ta cũng giúp ngươi một lần, cũng ko nhiều." Liễu Chiến nhếch miệng cười cười rồi sau đó cũng tiến vào thông đạo thứ ba. Ngay khi thân ảnh y biến mất thì một giọng nói cũng truyền đến, "Gia hỏa này sẽ luôn nhớ thù này, tốt nhất ngươi nên cẩn thận một chút."

Cơ Trường Không như có điều suy nghĩ, nhìn bốn người rời đi, nội tâm cảm giác chuyện ko phải dễ dàng như vậy, trong đó tất nhiên còn có ẩn tình.

Chỉ tiếc hiện tại hắn đang ở trong một đám sương mù, muốn hỏi nhưng cũng ko biết bám tay vào đâu.

Những tu giả xung quanh mang vẻ mặt phức tạp liếc nhìn qua hắn, mỗi người khi đi ngang qua hắn đều cố gắng cách hắn càng xa càng tốt, tránh thật xa!

Cơ Trường Không cường ngạnh đối kháng Lâm Tôn Thiên nhưng lại được Liễu Chiến che chở làm cho bọn họ sinh tâm kính sợ. Nhưng mà hắn đã đắc tội một nhân vật lớn như Chiến Hồn điện nên nội tâm bọn họ cho rằng hắn ko có khả năng sống tiếp được. Vì vậy, vô luận như thế nào, bọn họ đều muốn ko có liên hệ gì với hắn là tốt nhất.

Có người ánh mắt phức tạp, có người vẻ mặt sợ hãi nhưng cũng có nhiều người tham lam, đương nhiên là vì câu nói lúc trước của Lâm Tôn Thiên được nhiều người ghi tạc vào trong lòng.

Chờ mọi người gần đi hết, Cơ Trường Không mới đuổi theo. Trên đường đi, nghĩ lại, hắn rất kính nể người đã thiết kế ra ba thông đạo này. Hai con đường đều là đường chết, chỉ có duy nhất một đường sống trông rất bình thường, nhưng vì vậy lại làm cho người ta hoang mang.

Từ việc rất nhiều tu giả ko dám tiến lên, rồi đến thời điểm Lâm Tôn Thiên hữu ý vô ý thăm dò thì con đường sống cũng được chọn sau cùng, những điều này nói lên một điểm, cách thiết kế của người này rất độc đáo, bày mưu nghĩ kế, xâm nhập nhân tâm.

Tu luyện Tinh Thần Chi Lực, ba nhánh phân ra, có ý tứ. Cơ Trường Không mỉm cười rồi sau đó cất bước mà vào.

Đi chưa đến 100m thì lại mở ra ba con đường, nhưng mà ba đường này lại ko có nguy hiểm gì. Vì vậy Cơ Trường Không hơi hơi cảm ứng liền tiến vào con đường trung tâm.

Hắn tu luyện Tinh thần thánh thể, đối với Tinh Thần Chi Lực cực kỳ mẫn cảm. Cho nên hắn chỉ cần đi theo thông đạo có tinh lực nồng nặc nhất là được, căn bản ko cần lo nghĩ.

Cứ như vậy, mỗi 100m lại có phân nhánh rẽ, chốc lát đã có 565m đã có 56 lần phân rẽ. Ai cũng ko biết lối đi này dài bao nhiêu, cũng ko tưởng tượng được một chỗ an táng thôi mà có ko biết bao nhiêu cái ngã ba.

Chỉ có gia hỏa may mắn nhưng mà cũng bất hạnh kia, vào lúc đã thấy được khe hở của nơi an táng này nhưng lúc ấy y lại ko có năng lực tiến vào, giờ thì đã mất đi cơ hội.

Bây giờ, nơi an táng này lại một lần nữa ẩn lui. Nếu muốn tiến vào cũng chỉ có thể thăm dò từng cái thông đạo, với bất cứ một người cũng ko biết chắc được. Dù sao thì ko phải tất cả mọi người đều giống như Cơ Trường Không, có tinh lực chỉ dẫn.