Tinh Võ Môn

Chương 57




Bị ghì siết dính sát vào trong đám thịt mỡ béo trên bộ ngực của Hoa Sơn Tây, Tống Hổ Thành cảm giác ghê tởm suýt muốn nôn mửa, may là song chưởng của hắn còn có thể hoạt động, song chưởng liền vỗ thật mạnh một chiêu "Song phong quán nhĩ" nặng nề cùng đánh lên hai bên tai của Hoa Sơn Tây.

Hoa Sơn Tây bị chấn động mạnh, hai tay đang ôm chặt Tống Hổ Thành không tự chủ được buông lỏng ra, Tống Hổ Thành mới có thể hít thở được một hơi.

Cũng không biết Hoa Sơn Tây như vậy có phải là dạng người có năng lực chịu đòn rất tốt hay không, đã trúng phải một chiêu "Song phong quán nhĩ" tàn độc như thế, nhưng Hoa Sơn Tây bất quá cũng chỉ buông lỏng Tống Hổ Thành ra mà thôi, thực chất cũng không có bị thương tổn gì lớn, ngược lại hắn đã bị Tống Hổ Thành kích phát nổi cơn giận dữ.

Trong miệng phát ra tiếng gầm rú "hảo hảo", Hoa Sơn Tây tiến lên một chưởng đã hướng Tống Hổ Thành đẩy tới, chỉ chớp mắt đã đem Tống Hổ Thành đẩy văng đi xa đến bảy tám bước. Không để cho Tống Hổ Thành kịp đứng vững lại, Hoa Sơn Tây thân thể khổng lồ lại đã đuổi đến nơi, hai tay đều hạ xuống trên hai bả vai Tống Hổ Thành, đem Tống Hổ Thành đẩy ngã nhào trên mặt đất, liền dùng bàn tay trái đè giữ hắn lại, bàn tay phải to đại giơ cao lên, nhằm vào khuôn mặt Tống Hổ Thành hung bạo từ trên nện xuống.

Bàn tay béo phì to đại mang theo tiếng gió mãnh liệt khiến cho Tống Hổ Thành trong tâm thất kinh, thân thể vội giãy mạnh một cái, thoát khỏi được bàn tay trái của Hoa Sơn Tây đang đè giữ hắn, kịp tránh khỏi một chưởng đang nện xuống kia. Bàn tay phải của Hoa Sơn Tây liền nện xuống trên mặt đất, phiến đá xanh lát sân lập tức bị đánh cho nát bấy.

Người Tinh Võ Môn cùng đệ tử Tống thị Hình Ý thấy thế không tự chủ được cùng kinh hô một tiếng.

Nếu mà một chưởng kia nện được trúng vào trên mặt Tống Hổ Thành? Hậu quả làm cho đám người Tinh Võ Môn cùng đệ tử Tống thị Hình Ý không ai dám nghĩ tiếp nữa.

Lại thấy Tống Hổ Thành một thức Lý Ngư Đả Đỉnh, đã vùng đứng được lên, hai đầu gối liền nhún mạnh một cái, thân thể lăng không bay lên, một cước mạnh mẽ hướng đến cái gáy Hoa Sơn Tây đạp xuống.

"Rầm" một tiếng, cái trán của Hoa Sơn Tây đã nặng nề đập xuống mặt đất một phát thật mạnh, lại đánh nát bấy thêm một phiến đá xanh lát sân nữa.

Người của Tinh Võ Môn cũng người của Tống thị Hình Ý vừa mới hô lên khen Tống Hổ Thành một tiếng thật to, cục diện lại chuyển. Chỉ nghe Hoa Sơn Tây lại tru lên một tiếng nữa, song chưởng đẩy một cái thật mạnh lên trên mặt đất, mượn lực đứng lên, lại một lần nữa đối mặt với Tống Hổ Thành.

"Thằng nhóc con, gia gia ta muốn giết chết nhà ngươi!"

Trên trán đã nổi lên một cục sưng u thật to, nhưng là Hoa Sơn Tây vẫn đối Tống Hổ Thành gào lên rất hung dữ.

"Có bản lĩnh thì hãy đến đây!" Tống Hổ Thành cuối cùng cũng lãnh giáo được đến thực lực của đô vật thủ, biết rằng không thể khinh thường, liền bày ra Hình Ý Tam Thể Thức, ánh mắt cảnh giới nhìn chằm chằm vào Hoa Sơn Tây.

Hoa Sơn Tây cước bộ trầm trọng đạp xuống làm mặt đất cũng phải rung rinh rung rinh, mở rộng hai cánh tay phì đại, thân thể giống như tòa núi nhỏ hướng Tống Hổ Thành lao bổ tới.

Tống Hổ Thành nhưng lại làm ra một động tác hoàn toàn ngoài ý nghĩ của mọi người, chỉ thấy hắn cũng mở rộng hai tay, cùng hai tay của Hoa Sơn Tây chạm nhau đấu lại cùng một chỗ, sau đó khuỵu chân quỳ nửa gối, toàn thân dùng lực nhào về trước đẩy tới, rõ ràng đã chuyển thành đấu sức cùng Hoa Sơn Tây.

Đấu sức cùng với Hoa Sơn Tây hình thể khổng lồ, Tống Hổ Thành chẳng lẽ là điên rồi hay sao, cơ hồ tất cả mọi người đều không hiểu được chút nào. Đã thấy Hoa Sơn Tây đem Tống Hổ Thành đẩy lui về sau được hai bước, nhưng sau đó lại không thể đẩy đi được thêm nữa.

Chỉ thấy Tống Hổ Thành hai chân gắt gao kiên cường bám chắc trên mặt đất, hai đầu gối một trước một sau cùng hơi khuỵu xuống, bắp đùi cùng bắp chân đều giống nhau cùng căng phồng lên, cơ hồ muốn đem hai ống quần phá rách bung ra, phía sau gáy hắn cũng căng phồng, thậm chí còn có thể nhìn thấy vài sợi gân xanh nổi lên. Hắn lại có thể mạnh mẽ cứng rắn đứng vững trước lực lượng của một Hoa Sơn Tây khổng lồ kia.

Hoa Sơn Tây có lẽ thật không ngờ rằng một "thằng nhóc con" kia rõ ràng lại có thần lực như vậy, có thể đứng vững trước lực lượng rất lớn của mình. Cảm thấy quyền uy vô địch của bản thân mình đã bị thách thức rồi, lập tức không nhịn được liền rống to một tiếng, dùng hết lực lượng toàn thân mãnh liệt phát lực hướng về phía trước đẩy tới, thề quyết đem "thằng nhóc con" kia đẩy lộn nhào.

Nhưng mà đúng tại trong một nháy mắt này, Tống Hổ Thành lại đột nhiên đem lực lượng đang đẩy tới phía trước chuyển ngay thành kéo ngược về phía sau. Hắn bắt được bàn tay phì đại của Hoa Sơn Tây, thân thể lại rời khỏi vị trí ban đầu, chếch đi đến bên sườn trái Hoa Sơn Tây, một chân liền dẫm lên mu bàn chân trước của Hoa Sơn Tây, đem Hoa Sơn Tây ném ngược về phía sau lưng mình.

Hoa Sơn Tây đang toàn lực hướng về phía trước đẩy mạnh tới, lại thêm Tống Hổ Thành xuất kỳ bất ý dùng lực lôi ném về sau lưng hắn, khiến cho thân thể khổng lồ của Hoa Sơn Tây không thể khống chế được bay nhào về phía trước. Hai chân bay lên không, khuôn mặt lại nặng nề nện lên trên mặt đất, khiến cho mặt đất cũng chấn động rung rinh giống như đang nổi lên cơn động đất.

Cân nặng càng lớn, ngã lại càng mạnh. Một đứa tiểu hài tử chỉ nặng bốn mươi cân nếu bị ngã như thế, có khả năng một chút thương tích cũng không hề bị. Nhưng là một gã khổng lồ nặng có tới bốn trăm cân mà bị ngã xuống như vậy, trọng lượng cơ thể cực nặng cũng đủ để đem chính cơ thể của mình đè bẹp. Hoa Sơn Tây bị Tống Hổ Thành xuất kỳ bất ý tá lực quật ngã, thân thể ngã nhào về trước ít nhất là một mét, chính hắn lại toàn lực xông tới trước, lại thêm lực lôi ném của Tống Hổ Thành sinh ra trọng lực gia tăng thêm lên trọng lượng cơ thể hơn bốn trăm cân, ba lực lượng rất nặng kết hợp lại, khiến cho Hoa Sơn Tây bị ngã nhào một cái thật nặng chưa từng có, trên người mấy khúc xương sụn lập tức bị đè gãy vài thanh. Hoa Sơn Tây nằm trên mặt đất lăn qua dãy lại hồi lâu, vẫn không thể đứng lên nổi. Nguồn truyện: Truyện FULL

Mọi người đầu tiên đều là ngây ngốc một lúc lâu, sau đó mới nghe được đám người Tinh Võ Môn cùng Tống thị Hình Ý đều ồ lên hoan hô, mỗi người đều hướng Tống Hổ Thành cổ vũ nhiệt liệt, chúc mừng hắn đã đánh bại một Hoa Sơn Tây khổng lồ kia.

Tuy nhiên bên phía Nhật Bản, mọi người đều là sắc mặt đều xanh lè. Cho dù Hoa Sơn Tây trong mắt hai người Liễu Sinh Tông Nhị cùng Thuyền Việt Hoành Sơn đều là vô cùng phản cảm, nhưng dù sao Hoa Sơn Tây cũng là đại biểu cho một phía bọn họ xuất trận, lại để cho một người Trung Quốc đánh bại, làm cho bọn họ mặt mũi cũng đều mất hết, nên trong lòng cũng rất khó chịu.

Sơn Khẩu Dụ Nhân lại càng tức giận đến nỗi sắc mặt xám xanh, vốn trông cậy vào một Hoa Sơn Tây này, mong hắn có thể mạnh mẽ khuất nhục sự kiêu hãnh của người Trung Quốc, làm cho bọn hắn thật nở mày nở mặt. Thật không nghĩ đến, chẳng những đệ tử do Thuyền Việt Hoành Sơn phái ra chỉ một chiêu đã bị đánh bại dưới tay Lưu Chấn Đông, ngay cả Hoa Sơn Tây một gã khổng lồ kia cũng lại bị đánh bại dưới tay Tống Hổ Thành. Khuất nhục người Trung Quốc không thành, ngược lại còn bị người Trung Quốc làm cho nhục nhã.

Sơn Khẩu Dụ Nhân trong lòng cảm giác có một khẩu khí nhục nhã khiến cho hắn khó chịu dị thường, không nhịn được liền quay sang Liễu Sinh Tông Nhị hạ lệnh, nói: "Liễu Sinh Quân, chúng ta nếu lại để thua, thì sau này trước mặt những người Trung Quốc kia thật không thể ngẩng đầu lên được. Cho nên ta đề nghị tốt nhất là lập tức hướng Vương Chí Đạo khiêu chiến, cố gắng nỗ lực hết sức đem hắn giết chết ngay, đè bẹp sự kiêu hãnh của người Trung Quốc!"

Liễu Sinh Tông Nhị trong ánh mắt bất chợt lóe lên, nhưng lại nói: "Ta chính là Liễu Sinh Tân Âm phái nhất phái chi chủ, Vương Chí Đạo bất quá chỉ là một tiểu tử mười sáu tuổi, nếu để ta hướng hắn khiêu chiến, cho dù có thắng cũng không quang vinh. Vương Chí Đạo trước hết cần chứng minh hắn có đủ tư cách làm cho ta phải tự mình ra tay thì mới được, còn nếu không như thế, ta sẽ làm cho người trong nghề cười đến rụng răng ra mất!"

"Các ngươi đã ký vào Sinh Tử Trạng rồi, sao lại còn quan tâm đến nhiều chuyện như vậy làm cái gì?" Sơn Khẩu Dụ Nhân hơi có vẻ giận dữ nói.

"Đó là hai việc khác nhau!" Liễu Sinh Tông Nhị tránh né ánh mắt của Sơn Khẩu Dụ Nhân, quay lại đám đệ tử của mình hạ lệnh: "Thu Sơn, ngươi đi khiêu chiến Vương Chí Đạo cho ta!"

Đệ tử Thu Sơn đứng phía sau lưng hắn lĩnh ý, sau khi "dạ" thật to một tiếng liền tiến ra sân, nắm chắc chuôi võ sĩ đao, hướng Vương Chí Đạo quát to: "Vương Chí Đạo, ngươi đi ra, ta muốn quyết đấu với ngươi!"

Vương Chí Đạo tỏ vẻ kinh ngạc, cau mày nói: "Ta hình như là đã ký Sinh Tử Trạng với sư phụ ngươi, theo ta quyết đấu hẳn phải là sư phụ ngươi mới đúng chứ?"

Thu Sơn quát:" Bát dát, sư phụ ta là ai, sao có thể để tiểu tử ngươi nói khiêu chiến là có thể chấp nhận khiêu chiến! Ngươi căn bản là không có tư cách này, nếu nghĩ muốn làm cho sư phụ ta ra tay, trừ phi ngươi đánh bại ta trước, chứng minh ngươi có tư cách để cho sư phụ ta tự mình ra tay, nếu không thì chính là để cho ta tới giáo huấn ngươi thật tốt!"

Liếc mắt nhìn đến Liễu Sinh Tông Nhị một cái, Vương Chí Đạo khóe miệng lộ ra nét cười, cầm thanh lưỡi lê ba cạnh đi ra, thở dài nói với Thu Sơn: "Ta đã rõ ràng rồi, ngươi thật đúng là đáng thương, bị chính sư phụ của mình tính kế mà còn không biết, lại còn vội vội vàng vàng chạy đi tìm cái chết!"