Tinh Võ Môn

Chương 62




"Hả, Đồng Minh hội các người cũng muốn mời ta làm huấn luyện viên dạy bắn súng hay sao?". Vương Chí Đạo cảm thấy có chút ngoài ý muốn, nhìn Tôn Đại Chu cùng Trần Chân.

Lúc này sắc trời đã tối, Tống Thế Vinh cùng đám người Tống thị Hình Ý đã cáo từ rời đi, sáu tên lính Anh quốc cũng đã được Hiểu Huệ an bài chỗ ăn nghỉ ở trong Tinh võ môn, các đệ tử Tinh võ môn khác cũng đã trở về chỗ của mình, mọi người đều tập trung làm một số việc riêng mà thôi. Vương Chí đạo vốn nghĩ muốn trở về phòng riêng tĩnh tọa luyện tập "nghịch thức thở bụng sâu " để dưỡng thương, nhưng lại tự nhiên bị Tôn Đại Chu cùng Trần Chân cùng đến ngồi chơi trong phòng hắn, cùng đi còn có cả Nông Kính Tôn và Hoắc Đình Giác.

Tôn Đại Chu thần sắc nghiêm túc nói: "Ta biết lúc này mà đưa ra yêu cầu này thì có chút quá sức, dù sao ngươi cũng chỉ mới có hơn mười sáu tuổi, khôgn nên gánh vác tráhc nhiệm lớn như vậy. Nhưng có điều là ngươi không cảm thấy hiện tại người Trung Quốc chúng ta so với người Anh quốc thì việc phải có một đội quân dùng súng gồm toàn những tay thiện xạ là càng cần thiết hơn hay sao? Ta không phải là chỉ trích người huấn luyện Ánh quốc là sai, nhưng là ta cho rằng, ngươi có được tài dùng súng vô cùng kỳ diệu như thế, lẽ ra nên dùng nó để huấn luyện bồi dưỡng ra một đội quân Trung Quốc thiện xạ mới đúng!".

Hoắc Đình Giác cũng đồng ý nói: "Cục diện trước mắt của Trung Quốc thực ra khôgn tốt. Các cường quốc phương Tây, kể cả Anh quốc tỏng đó, đều đang dõi mắt nhìn chằm chằm Trung Quốc, đều có dã tâm xâm lược. Ngươi nếu thực sự giúp người Anh quốc huấn luyện ra đội quân thiện xạ, vạn nhất sau này Anh quốc phái đội quân thiện xạ đó đến tấn công Trung Quốc, ngươi không phải sẽ gián tiếp trở thành đồng lõa hay sao?".

Điều này thật ra khôgn phải vậy, sau khi tám nước liên quân, thực ra Anh quốc lại không có thực hiện hành động xâm Hoa quy mô. Chân chính phát đọng chiến tranh xâm Hoa ồ ạt là người Nhật Bản. Nhưng Vương Chí đạo biết lời này có nói ra, thì đám người Hoắc Đình Giác căn bản là sẽ không tin tưởng, nên đành bất đắc sĩ nói: "Nhị sw huynh, đồng ý để cho sáu tên lính Anh quốc này ở lại Tinh Võ môn, hình như là quyết tâm của huynh mà, việc này tại sao lại có thể trách ta?".

Hoắc Đình Giác vội nói: "Ta khôgn phải là đang trách ngươi, ta chỉ muốn nói ngươi biết, việc để cho sáu tên lính Anh quốc kia lưu lại trong Tinh võ môn là một cử chỉ bất đắc dĩ, nhưng là ta hy vọng ngươi có thể quyền biến làm việc, cái gì khôgn nên dạy thì sẽ không dạy. Thành thật mà nói, giới võ thuật Trung Quốc chúng ta thu đồ đệ truyền nghề, tất cả đều giống như nhau, trước hết phải khảo hạch nhân phẩm võ phẩm của đệ ử, còn muốn xem thân phân gia thế của hắn, sẽ không tùy tùy tiện tiện mà nhận ngay làm đệ tử để truyền nghề. Có không ít môn phái võ thuật thậm chí chỉ truyền nam không truyền nữ, ngay cả con gái ruột của mình cũng không chịu truyền thụ. Tu không biết ngươi học bắn súng ở chỗ nào, nhưng mà ngươi có thể tùy tiện truyền thụ cho người khác như thế, việc này liệu có..." Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

"Nhị sư huynh, huynh không cảm thấy rằng giới võ thuật Trung Quốc, không, phải nói rằng cả Trung Quốc mới đúng, chính bởi vì cứ giữ đường cũ khôgn thay đổi, nên mới bị đưa đến cục diện bị đánh tụt lại phía sau hay sao? Giới võ thuật Trung quốc chính là bởi vì quá mức cậy nghề tự sướng, không chịu cùng người ngoài công khai trao đổi, mới đưa đến chỗ thực lực chỉ lùi không tiến, nhân tài quá ít. Bị đám võ sĩ tiểu Nhật Bản, hay mấy gã đấm bốc Tây dương ức hiếp khiến cho không thể ngẩng đầu lên được, thậm chí bị thiên hạ gán cho cái biệt hiệu "Đông Á bệnh phu".

Nông Kính Tôn đang ngồi bên cạnh hoắc Đình Giác vội vàng ngắt lời vương Chí Đạo, hắn nói: "Ngươi nói loại tình huống này thật ra cxng chỉ là rất ít thôi, võ sĩ tiểu nhật Bản cùng quyền thủ Tây dương sao có thể ức hiếp được chúng ta, ví dụ về võ giả Trung Quốc chúng ta đánh bại bọn chúng chỗ nào cũn có, ngay cả ngươi cũng đã giết chết vài tên võ sĩ Nhật Bản, ngươi như thế nào lại có thể nói giới võ thuật Trung quốc nhân tài quá ít như vây?"

"Nông đại thúc, ông không nên tự lừa mình dối người nữa, ông nói cho ta biết, trong giới võ thuật Trung quốc, có thể là chân chính cao thủ như Ngũ sư huynh, Nhị sư huynh hay Tôn Đại Chu huynh đây, rốt cuộc có thể có bao nhiêu người? Trong đám bọn họ lại có bao nhiêu người có thể giống như Ngũ sư huynh dễ dàng đánh bại dương mao tử cùng tiểu Nhật Bản?".

"Điều này sao, quả thật rất khó nói. Bởi vì tính chất các võ giả Trung Quốc đều không thích khoe khoang nổi bật, đại bộ phận đều là mai danh ẩn tích sinh sống, chúng ta rất khó có thể nhìn thấy chân diện mục của bọn họ. Néu gọi là cao nhân lánh đời, chính là để chỉ những người như thế. Trung quốc chúng ta khắp nơi đều là ngọa hổ tàng long..."

"Cái gì mà hổ nằm rồng cuộn, đều chỉ là rùa đen rụt đầu đó!". Vương Chí Đạo không nhịn được nữa liền cắt ngang lời Nông Kính Tôn, nói: "Suốt ngày chỉ biết ví mình là cao nhân lánh đời, lúc cần bọn họ xuất đầu thì hoàn toàn không thấy bọn họ chịu xuất đầu, chỉ sợ khi quốc gia diệt vong rồi, bọn họ vẫn khôgn biết mà lánh đời ở trong thâm sơn cùng cốc nào đó. Các người thử nói xem, loại cao nhân lánh đời như bọn họ, nếu so với đám rùa đen rụt đầu, thì có cái gì phân biệt sao?".

"Ngươi...!". Nông Kính Tôn bị Vương Chí Đạo mỉa mai trước mặt mọi người, tức giận đến nỗi nghẹn lời, thiếu chút nữa hít thở không thông.

"Vương sư đệ!". Hoắc Đình Giác tỏ vẻ bực bội nói: "Ngươi sao có thể nói chuyện cùng Nông đại thúc như vậy?".

"Xin lỗi, nhị sư huynh, ta cũng không hề có ý tứ bất kính đối với Nông đại thúc!". Vương Chí Đạo trước hết nói lời xin lỗi, sau đó lại nói tiếp:" Ta chỉ là ý muốn nói, giới võ thuật trong nước bảo thủ như vậy thật sự là khôgn có lợi, điều này sẽ chỉ làm cho võ thuật Trung quốc phát triển chậm chạm, sớm muộn sẽ bị thất truyền, hơn nữa còn vĩnh viễn không thể tiến bộ. Chỉ có công khai giao lưu, cùng cạnh tranh với bên ngoài, mới có thể nhận thức được những chỗ còn thiếu sót của chính mình, mới có thể tiến bộ, võ thuật Trung quốc mới có thể phát triển vẻ vang, truyền bá khắp trên toàn thé giới. Sư phụ sáng lập ra Tinh Võ môn, đương nhiên là muốn giúp cho quốc dân tự cường, nhưng không phải là cũng có mục đích làm cho võ thuật Trung Quốc có thể phát dương quang đại, khiến cho toàn thế giới đều phải chú ý hay sao?".

"Này này, ta nói các vị, chúng ta không phải là đang thảo luận làm sao để Vương Chí Đạo đảm nhận làm huấn luyện viên bắn súgn cho Đồng minh hội hay sao? Các người sao lại tán chuyện đi đâu vậy?". Tôn Đại Chu thấy bọn họ đem đề tài nói chệch đi quá xa, không nhịn được liền lên tiếng nhắc nhở.

Vương Chí Đạo cười nói: "Chúng ta khôgn có đi chệch đề tài mà chúng ta là đang thảo luận có nên dạy sáu tên lính Anh quốc kia hay không mà thôi".

"Vươgn sư đệ! Lại nghe Trần Chân nói: "Ngươi có thể có tư tưởng như vậy đúng là rất tiến bộ. Trung quốc nếu như sớm cùng với thế giới giao lưu, tỷ như học tập khoa học tiên tiến của bọn họ, sử dụng vũ khí nóng như súng ống cùng đại pháo, sẽ khôgn bị lạc hậu như bây giờ, bị nhóm cường quốc phương Tây cùng người Nhật bản áp bức đến tận cùng , lại càng sẽ khôgn bị tám nước liên quân tiến công vào Bắc Kinh rồi. Trung quốc vốn chính là quốc gia cường đại nhất thế giới, đáng tiếc là từ khi Mãn Thanh nhập quan, lại tiến hành chính sách bế quan tỏa cảng, Trung Quốc bắt đầu cùng với thế giới văn minh trở nên chia tách, từ từ lạc hậu xuống. Phải biết rằng mấy thứ súng ống hỏa pháo này, chính là xuất hiện đầu tiên ở Trung Quốc, nhưng lại bị người Tây dương học mất, sau đó lại dùng để áp đảo lại Trung quốc. Buồn cười chính là, sau khi vũ khí nóng đã thịnh hành ở Tây dương, ở Trung Quốc vẫn còn đem hy vọng đặt vào vũ khí lạnh, quyền cước công phu, thậm chí cả những thứ hư vô mờ ảo thần tiên phật sống gì đó. Nghĩa hòa đoàn, Bạch liên giáo không phải là những ví dụ sống sờ sờ ra đó hay sao? Khi tám nước liên quân tấn công Bắc Kinh, đã có không biết bao nhiêu cao thủ võ thuật Trung Quốc tiến lên kháng cự, nhưng mà trong đám bọn họ ai có thể vận dụng được tuyệt kỹ thần công để mà chống lại được đạn đồng?".

Ngừng lại một chút, Trần Chân lại nói: "Vương sư đệ, sau khi các cường quốc phương Tây cùng người Nhật bản xâm nhập Trung quốc, người Trung quốc càng ngày càng ý thức được sự lạc hậu của chính mình, đều muốn cấp bách học tập kỹ thuật tiên tiến, muốn cùng tiến bộ lên theo thời đại, đả phá hết những cục diện lạc hậu, kiến lập nên một Trung quốc thực sự cường mạnh. Tôn tiên sinh cùng Tống tổng trưởng tổ chức ra Đồng minh hội chính là đang nỗ lực hướng đến phương diện này. Hiện tại quân đội Trung Quốc chính là đang cố gắng lấy quân đội các quốc phương Tây làm chuẩn, cơ hồ mỗi người cũng đều được trang bị một cây súng, nhưng mà bọn họ hiện đang thiếu khuyết một huấn luyện viên ưu tú đến dạy cho bọn họ làm sao sử dụng thật tốt, phát huy được hết sự lợi hại của cây súng trong tay bọn họ. Vương sư đệ, ngươi có tài nghệ sử dụng súng vô cùng thần kỳ như thế, nếu như ngươi có thể đem bọn họ huấn luyện thành những tay súng cũng thiện xạ giống như ngươi, sao còn phải lo lắng Trung Quốc sẽ không cường đại, đám người ngoại quốc còn dám đến áp bức trên đầu chúng ta hay sao?".

Vương Chí Đạo không ngờ lại ngáp một cái nói: "Ta vừa rồi cũng không hề nói gì là muốn cự tuyệt cả, các người lại giảng giải ra cả một đống đạo lý như vậy để làm gì chứ?".

Tôn Đại Chu vậy vui vẻ hỏi: "Nói như vậy, tức là ngươi đã đáp ứng chúng ta sao?".

"Ta làm sao có thể không vì Trung Quốc mà dốc sức đây ? Cho dù các ngươi không đề cập tới, ta cũng sẽ tự mình vì quân đội Trung quốc mà huấn luyện ra một tổ bắn súng thiện xạ. Làm cho Trung Quốc trở thành cường đại, không chỉ là giấc mộng của các ngươi, mà cũng là giấc mộng của ta. cho nên sự tình theo như lời của các ngươi, ta đương nhiên không thể khôgn nghe. Chỉ có điều là, còn một vấn đề ta khôgn biết có nên hỏi hay không?". Vương Chí Đạo hai mắt lại nhìn chằm chằm Tôn Đại Chu, xuất kỳ bất ý hỏi luôn: "Đồng minh hội có phải là ý định muốn hướng Viên đại đầu tuyên chiến hay không?".

Tôn Đại Chu nghe vậy ngẩn người, cùng Trần Chân đều đưa mắt ngầm nhìn nhau một cái, sau đó quay sang Vương Chí Đạo gật đầu nói: "Việc này là cơ mật, nhưng là mọi người đều là người một nhà, ta cũng không che dấu các người. Từ sau khi ngươi đem tin tức do Vương Á Tiêu đoạt được nói cho Trần Phát Học tiên sinh, Trần Phát Học tiên sinh trước hết liền cấp áo cho Tôn tiên sinh. Sau khi Đồng minh hội chúng ta đã điều tra kỹ lưỡng tường tận mọi việc, chứng thực rõ ràng là Viên đại đầu thực sự hợp tác cùng người Nhật Bản, bán đứng lợi ích của Trung quốc, muc đích chính là muốn xưng đế. Tôn tiên sinh thật là đau lòng nhức óc, cho rằng chính mình đã tin nhầm Viên đại đầu, không nên đem vị trí Đại tổng thống nhường cho hắn. Sau khi cùng đám người Tốgn tổng trưởng thương lượng xong, quyết tâm đưa Viên đại đầu đuổi xuống đài. Tống tổng trưởng hiện nay đang đi tới các địa phương trong cả nước đọc diễn thuyết phát biểu, phê bình Viên đại đầu. Còn Tôn tiên sinh thì lại lãnh đạo Đồng minh hội chúng ta, chuẩn bị vào thời điểm thích hợp phát động lôi đình nhất kích, đem Viên đại đầu đuổi xuống đài. Nếu như thấy cần thiết, chúng ta còn có thể dùng đến thủ đoạn cực đoan, để xem Viên đại đầu có chịu hợp tác hay không ! Đến lúc đó chúng ta còn nghĩ muốn nhờ một tay thần xạ của ngươi hỗ trợ, hy vọng sẽ không cự tuyệt chúng ta!".

Thủ đoạn cực đoan, Vương Chí Đạo vừa nghe đã hiểu rõ ràng là bọn họ muốn dùng thủ đoạn ám sát đến đối phó với Viên đại đầu. Vừa nghĩ đến ám sát, Vươg Chí Đạo lại đột nhiên nhớ đến một vụ ám sát nổi danh trong lịch sử Dân quốc. Chính là vị Tống tổng trưởng vừa được từ miệng Tôn Đại Chu và Trần Chân cùng nhắc tới kia, hình như chính là bị Viên đại đầu phái người ám sát ngay tại Thượng Hải này, thời gian là...

Nghĩ đến chỗ này, Vương Chí Đạo đột nhiên hỏi: "Xin lỗi, hôm nay là ngày bao nhiêu rồi, ta hỏi là hỏi công lịch ấy?".

Đám người Tôn Đại Chu đều ngơ ngác nhìn nhau , không biết tại sao vương chí Đạo đột nhiên lại hỏi tới ngày tháng? Suy nghĩ một chút, Tôn Đại Chu liền trả lời: "Hôm nay công lịch là ngày 14 tháng ba, ngươi nghĩ ra việc gì hay sao?".

"Không có!". Vương Chí Đạo cảm thấy có chút đau đầu, hắn chợt phát hiện ra chính mình căn bản là không nhớ nổi Tống tổng trưởng rốt cuộc là bị ám sát vào ngày nào đây? Cố gắng nhớ kỹ thì hình như là vào năm 1913, địa điểm thì đúng là ở Thượng Hải, nhưng về phần ngày tháng cụ thể cùng địa điểm chính xác thì đã quên hẳn rồi.

Có nên nhắc nhở Tôn đại chu bọn họ hay không đây? Vương Chí Đạo suy nghĩ ột lúc, cảm giác thấy có lẽ nên thôi đi. Như Tống tổng trưởng kia đúng là dạng đại nhân vật, phỏng chừng luôn luôn bị người theo ám sát, theo lý mà nói thì bên cạnh ông ta có không ít vệ sĩ, nghe nói Đỗ Tâm Vũ đầu tiên chính là vệ sĩ của ông ta, về sau mới đi bảo vệ Tôn tiên sinh. Dạng người như ông ta là một đại nhân vật từng ngày từng giờ đều sống trong cảnh giác, nếu mình có nhắc nhở cũng không có bao nhiêu tác dụng, huống chi chính mình cũng không biét rõ rốt cuộc là Tống tổng trưởng kia ở Thượng Hải bị ám sát là ở chỗ nào, hung thủ là ai, hắn như thế nào ám sát được ông ta, lại còn chính xác là vào ngày tháng nào? Như vậy nếu nhắc nhở , có nói ra cũng chẳng khác gì không nói, còn có thể làm cho đám người Tôn Đại chu hoài nghi , giải thích càng thêm phiền toái.

Thở dài một hơi, Vương Chí Đạo quay sang Tôn Đại chu nói: "Ta biết huynh nói là co cái ý tứ gì, yên tâm đi, đến lúc đó nếu cần cái ở nơi ta, các ngươi cứ viện đến tìm ta là được, ta nhất định sẽ giúp các ngươi".

"Như vậy thì rất cảm tạ ngươi, ngươi là một thanh niên nhiệt huyết như vậy, quốc gia cùng nhân dân nhất định sẽ không quên ngươi". Tôn Đại Chu tâng bốc một câu, lại hỏi: "Còn về chuyện tình ngươi làm huán luyện viên bắn súng cho Đồng minh hội chúng ta thì sao?".