Tình Yêu Bá Đạo Của Tổng Giám Đốc Hắc Bang

Chương 52: Thiên đường Cực Lạc




Tầm mắt những người trong hội trường đổ ào ào về phía đám người Lăng Diệp. Có tò mò, có sợ hãi, có nghi hoặc. . . . . .

"Ai vậy hả? Làm gì mà phô trương lớn như vậy?"

"Tám người đàn ông mặc vest kia, trên người tản ra sát khí thật khiến người ta lầm tưởng là mình đang ở trên chiến trường đẫm máu nha."

"Hình như chiếc mặt nạ đó là biểu tượng của bang chủ bang Liệt Diễm, nhưng sao lại có một cô gái cũng đeo chiếc mặt nạ y chang như đó? Hơn nữa, cô gái còn ăn mặc thành cái bộ dạng như vậy… Chẳng lẽ là đệ nhất phu nhân của bang Liệt Diễm?"

"Xuỵt, nói nhỏ một chút. Bộ chán sống rồi sao? Chuyện của bang Liệt Diễm cũng dám mang ra nói huyên thuyên!"

. . . . . .

Mặc dù tiếng nhạc trong hội trường rất ồn ào, nhưng tất cả những câu bàn tán, không một câu nào lọt khỏi lỗ tai Lăng Diệp. Anh dùng đôi mắt hẹp dài của mình, lạnh lùng quét qua những người xung quanh. Tầm mắt đi đến đâu, mọi người như bị đông cứng lại đến đó, không nhúc nhích.

"Thiên đường Cực Lạc." Lăng Diệp nhìn người quản lý của Cực Lạc đang cười như đóa hoa cúc, phân phó.

Khuôn mặt tươi cười của người quản lý trở nên cứng đờ. Thiên đường Cực Lạc đang được bang chủ bang Thanh Long bao, ngài đây là khách quý được mời hay là vào đánh phá đây? Hắn khom lưng, chìa tay về một hướng, cung kính nói:

"Được, mời ngài đi bên này."

Ông chủ đã nói, nếu ngài đây có hứng thú muốn tháo dỡ Cực Lạc, thì hắn ta cũng phải phối hợp vô điều kiện.

Đôi mắt to của Úc Hàn Yên bên dưới chiếc mặt nạ đỏ quan sát bốn phía xung quanh, không bỏ sót qua chỗ nào. Có thể đây đã là thói quen nghề nghiệp của cô, mỗi khi đến một nới nào đó, việc đầu tiên cô làm chính là việc này.

Dưới sự chỉ dẫn của quản lý Cực Lạc, đám người Lăng Diệp đi tới chỗ sâu nhất của hành lang —— phía trước là cánh cửa gỗ trắng được chạm trổ hoa văn đang đóng chặt.

Hai tên hộ vệ đang canh giữ trước cửa vừa thấy người tới, vội vàng mở cửa ra, nghiêng người về phía trước 30 độ, chỉ vào bên trong, dùng giọng lạnh lùng nhưng cung kính nói:

"Mời bang chủ Liệt vào bên trong."

Quản lý Cực Lạc cảm thấy may mắn một hồi. Cũng may đối phương không phải tới phá quán. Hắn cười nói:

"Vậy tôi xin lui xuống trước. Ngài Liệt cần gì xin cứ giao phó."

Lăng Diệp không nói gì, ôm Úc Hàn Yên đi thẳng vào Thiên đường Cực Lạc.

Thiên đường Cực Lạc là phòng cao cấp nhất của hộp đêm Cực Lạc, chiếm diện tích 200m2. Thiết bị bên trong, từ ghế sofa đến bàn hay đèn điện, tất cả đều là những thứ cao cấp nhất trên thế giới. Bên trong Thiên đường được chia ra làm ba không gian, một dùng cho việc tắm rửa, một dùng cho cuộc sống phóng túng và một dùng cho việc ngủ nghỉ, trong đó được phân cách bởi hai tấm màn nước chảy ào ào không dứt đặt song song nhau. Người bình thường sẽ không có đủ khả năng để bao cái phòng này, bởi vì chỉ riêng tiền bao thôi cũng đã đủ cho mười người bình thường ăn uống cả đời rồi.

Đây không phải là lần đầu tiên Úc Hàn Yên vào Thiên đường Cực Lạc, nhưng lại là lần đầu tiên cô vào mà không mang theo nhiệm vụ trên người. Cô nhanh chóng quét mắt một lượt xung quanh Thiên đường Cực Lạc, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên người một người đàn ông trung niên đang cười với bọn họ.

Chỉ thấy đối phương không cao không thấp, không mập không ốm, tướng mạo bình thường. Điều khiến người ta chú ý nhất phải kể đến cặp mắt ti hí thi thoảng lóe lên tia sáng trần trụi của hắn. Người này có lòng dạ rất sâu. Đây là ấn tượng đầu tiên của Úc Hàn Yên đối với hắn.

"Bang chủ Liệt, ngài đến thật khiến tôi thụ sủng nhược kinh (được cưng mà sợ)! Qua đây, mời tới bên này." Người đàn ông trung niên khẽ khom lưng, chỉ về chiếc ghế sofa màu đen phía trước, nhẹ nhàng nói.

Lăng Diệp đáp “ừ” một tiếng, ôm Úc Hàn Yên cùng ngồi xuống chiếc ghế sofa dài đối diện với cửa. Tám người đi theo anh, hai người đứng tại chỗ cửa, còn sáu người còn lại canh giữ tất cả các góc khuất trong căn phòng, vây xung quanh đám hộ vệ của người đàn ông trung niên.

Người đàn ông trung niên ngồi xuống một chiếc ghế sofa đơn bên cạnh. Hắn nheo nheo mắt nhìn về phía Úc Hàn Yên, mang theo một chút thắc mắc hỏi:

"Vị này là quý phu nhân sao?" Chưa từng nghe thấy có người phụ nữ nào đến gần được Liệt Diễm. Hôm nay người phụ nữ này không chỉ đến gần được Liệt Diễm, mà con mang theo chiếc mặt nạ biểu tượng của Liệt Diễm. . . . . .

Lăng Diệp buông cánh tay đang vòng bên eo Úc Hàn Yên ra. Anh nghiêng nghiêng người, ngăn chặn tầm mắt người kia nhìn về phía cô, lạnh nhạt nói:

"Tương lai là thế."

Trong mắt người đàn ông trung niên phát ra tia sáng trần trụi. Hắn cười ha ha, nói:

"Không biết ngài Liệt có đồng ý, cho phép tôi được tự giới về mình với phu nhân tương lai của ngài không?"

Lăng Diệp nhíu mày, quay đầu nhìn Úc Hàn Yên, dùng giọng có chút ấm áp hỏi:

"Em cảm thấy hứng thú không?"

Úc Hàn Yên chớp chớp hai mắt, nói không chút do dự:

"Không có hứng thú."

Trong nháy mắt, sắc mặt người đàn ông trung niên thật khó coi. Hắn cười nói:

"Không biết phu nhân cảm thấy hứng thú với điều gì?"

Úc Hàn Yên nhếch nhếch khóe môi, nói từng chữ chữ một:

"Sống phóng túng."

Lăng Diệp thân mật sờ sờ chóp mũi cô, quay đầu nhìn người đàn ông trung niên, thấp giọng nói:

"Ông nên bố trí chương trình được rồi."

Người đàn ông trung niên gật đầu một cái, thở dài nói:

"Cũng không biết quý phu nhân có thích hay không nữa."

Úc Hàn Yên dựa người vào ghế sofa, vừa giở menu món tráng miệng, vừa buồn chán nói:

"Tiết mục Hoàng Đế." Nhìn phản ứng của người đàn ông này thì biết, hắn không ngờ Liệt Diễm sẽ xuất hiện cùng phụ nữ. Cô cũng rất muốn xem, hắn sẽ an bài tiết mục gì.

Trong mắt người đàn ông trung niên thoáng qua tia giễu cợt thật nhanh, nghĩ thầm: "Sau đó cô cũng không còn bình tĩnh như không có chuyện gì như vậy nữa đâu. Một người phụ nữ cần ngực không có ngực, cần eo không có eo, cần mông không có mông, khi đứng trước một người phụ nữ xinh đẹp, quyến rũ, nóng bỏng, thì sẽ như thế nào nha. Haha, thật đáng mong chờ."

Cánh cửa chính của phòng Thiên đường Cực Lạc lại được mở ra lần nữa. Hai nhân viên phục vụ nam mỗi người cầm một ống thép dài, phần đầu và phần cuối có giác hút đi vào. Đi sau bọn họ là một cô gái tươi tắn, ăn mặc hở hang, trông rất ngọt ngào.

Úc Hàn Yên nhíu mày, khóe môi hơi nhếch, múa cột sao. . . . . . Cô buông menu món tráng miệng xuống, đôi mắt phát sáng nhìn cô gái ăn mặc hở hang, lộ ra đường cong phía trước.

Hai người nhân viên phục vụ đặt hai thanh ống thép trong tay xuống cố định, cách đám Lăng Diệp tầm tám mét. Một đầu óng thép bám chặt vào trần nhà, một đầu bám chặt trên mặt đất. Hai ống thép được đặt cách nhau một mét.

Người đàn ông trung niên nói với một nhân viên phục vụ trong số đó:

"Mang tất cả đồ tráng miệng đặt đầy cái bàn này."

Nhân viên phục vụ mỉm cười đáp:

"Vâng, xin ngài chờ một chút " Rồi đóng cửa cùng người phục vụ vào cùng rời đi.

Khóe miệng Úc Hàn Yên khẽ kéo ra rất khó nhìn thấy. Cô chỉ nhìn món tráng miệng một chút thôi, có cần khoa trương đến như thế không? Tuy là để lấy lòng người đàn ông của cô, thì cũng đâu cần phải rõ ràng như vậy chứ.

"Tiểu Vũ xin dâng lên một điệu nhảy." Cô gái đứng bên cạnh ống thép lên tiếng, giọng nói ngọt ngào, lả lướt, khiến lòng người trở nên mềm yếu. Cô ta vừa nói xong, đột nhiên ở chỗ cách đám Úc Hàn Yên khoảng năm mét, hiện lên một tấm màn nước rộng rãi, một bản nhạc chầm chậm, đong đưa vang lên.

Không thể không nói, người thiết kế rất đặc sắc. Ánh đèn màu trắng chiếu từ trên chiếu xuống dưới, thẳng vào gốc chiếc cột sắt, lan rộng ra xung quanh tầm một mét, còn những vị trí khác trong phòng đều bị ánh sáng lờ mờ bao phủ. Cái tối tăm xuyên thẳng qua những giọt nước, làm cho những giọt nước trở nên vô cùng lóng lánh, trong suốt. Dưới sự trợ giúp của tấm màn nước, người biểu diễn có vẻ như ẩn như hiện, tạo nên một vẻ đẹp huyền ảo.