Tình Yêu Chốn Đô Thị

Chương 5: Chương 5





Đang hỏi, ông Lâm đột nhiên dừng lại, do dự nói:
“Ân Ân, nghe nói cháu đã nghỉ học một năm rồi, cháu sắp lên đại học sao? Cháu đã quyết định chọn trường nào chưa? đi học? Cháu có thích không?"
Kiều Ân đang vùi đầu uống canh, nghe vậy liền cụp mi, nheo mắt lại.
Nếu ông không đề cập đến nó, cô thậm chí không nghĩ đến việc đi học
Đối với cô, trường trung học hay đại học gì đó chỉ là đổi lấy tấm bằng tốt nghiệp, đó là thứ mà cô không còn cần nữa.
Nhưng lúc này, Kiều Ân lại suy tư một chút, ngước mắt lắc đầu:
"Cháu còn chưa nghĩ tới chuyện đó."
Vương Hạo Hiên tròn mắt nhìn cô gái đang ngoan ngoãn ăn, dựa vào lưng ghế, thản nhiên nói:
“Trường học số 1 đầu đứng thành phố cũng không tồi."
"Trường học số 1 Thiềm Tây?"
Ông Lâm ban đầu muốn đưa Kiều Ân trở lại Bắc Kinh để học, thấy Vương Hạo Hiên nói vậy ông có chút sửng sốt.

Nhưng suy cho cùng Kiều Ân còn có một thân phận khác, vị hôn thê của Vương Hạo Hiên!
Bắc Kinh rộng lớn như vậy, ông chưa chắc sẽ bảo vệ được cô, suy nghĩ một chút ông liền đồng ý:
Vậy chọn trường số 1 Thiềm Tây , chất lượng giảng dạy cũng không tệ.


Ân Ân, cháu thế thế nào?"
Trường đứng đầu thành phố?
Kiều Ân mím môi, cô không muốn ở lại thành phố này nữa.
Nhưng khi ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt chờ mong của ông nội, cô không hiểu sao lại gật đầu:
“Cháu sao cũng được ạ.
“Vậy thì chọn trường số 1 Thiềm Tây."
Ông Lâm đang dưỡng bệnh ở Bắc Kinh, Lâm Duy Minh cũng đang làm việc ở Bắc Kinh.

Nếu Kiều Ân muốn ở lại Thiểm Tây, ông ấy chỉ có thể nhờ Trạch Dương giúp ông chăm sóc cô cháu gái này.
Ông đảo mắt qua Lâm Vi Vi và mọi người, cau mày nói:
Anh hai cháu có một ngôi nhà ở đây, cháu có thể tạm thời sống cùng Trạch Dương một thời gian."
Lời này vừa nói ra, ngoài Trạch Dương, lập tức sắc mặt ba người nhà họ đều không được vui vẻ.
Trạch Dương có một ngôi nhà riêng ở bên ngoài, giờ ông Lâm trắng trợn bố trí thêm người ngoài vào ở, vậy là có ý gì?
Trạch Dương cảm thấy không sao, chỉ là hơi xấu hổ.

Tạ Giai Tuệ mẹ của Trạch Dương ưu nhã ngồi ở bên cạnh lau miệng, tựa hồ không thèm tham gia.
Vương Hạo Hiên bình tĩnh thản nhiên nói:
"Cháu cũng sẽ ở lại Thiềm Tây một thời gian, có thể cùng chăm em ấy"
Kiều Ân đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh, bắt gặp ánh mắt của anh làm cô suýt sặc súp trong cổ họng, vội quay mặt đi.
Bên ngoài.
Ông Trương và Kiều Thanh trong bữa ăn đầu óc lơ đãng, họ không ngừng nghĩ về cuộc gặp gỡ vừa rồi với Kiều Ân, nói chuyện như người mất trí.
May mắn thay, Trương Hạ và Thẩm Hạ Vân có một mối quan hệ rất bền chặt, cuối cùng đã xác định rằng cô ta có thể vào đại học sau kỳ thi tuyển sinh đại học.
Trái tim Kiều Thanh cuối cùng cũng cảm thấy tốt hơn.
Sau bữa ăn, Trương Hạ, ông Trương và bà Triệu chuẩn bị tiễn mẹ con Thẩm Hạ Vân ra về, Kiều Thanh cũng đi theo.
Sau khi rời nhà hàng, Triệu Doanh thấy sắc mặt của cô ta nhợt nhạt, ánh mắt lơ đãng, anh đi bên cạnh cô, thấp giọng hỏi:
"Sao vậy?"
Nhìn thấy ánh mắt và lông mày kiên quyết của anh, Kiều Thanh cắn môi, lắc đầu, tế nhị trả lời:

Không sao, đầu em hơi khó chịu thôi."
Từ nhỏ sức khỏe của Kiều Thanh không tốt, Triệu Doanh cũng không nghĩ nhiều, anh ngẩng đầu nhìn người lớn đang đi trước mặt mình, nói:
“Có muốn đi bệnh viện không?”
Kiều Thanh chỉ là tuỳ ý nói sức khoẻ không tốt, cũng chẳng có bệnh gì lập tức ngăn cản, nắm lấy tay trái Triệu Doanh...!mơ hồ nói:
"Không cần đâu, chỉ là bệnh cũ thôi.

Có lẽ ở trong đó bức bối quá, ra ngoài hít thở không khí trong lành một lát sẽ ổn thôi.
Triệu Doanh tỏ vẻ quan tâm, nhẹ nhàng dùng tay giúp cô ta hít thở, giọng nói nhẹ nhàng:
"Nếu em không khỏe thì nên nói với anh sớm hơn, mọi người đều rất lo cho em."
Kiều Thanh nhìn vào khuôn mặt đẹp trai của anh ta, tâm trạng chán nản cuối cùng cũng được giải toả, nắm lấy tay Triệu Doanh ngượng ngùng nói.
"Dạ.."
Ậm ừ một lúc, cô ta bỗng nhớ ra điều gì đó, đạo đức giả nói:
Vừa rồi em nhìn thấy Kiều Ân, tại sao chị ấy lại đến đây? Em nhớ bố mẹ nói rằng người nhà chị ấy ở tận Tháp Quy, ở đây mỗi ngày chỉ có một chuyến tàu đến đó, chẳng lẽ chị ấy không mua được vé sao?"
Triệu Doanh nghe vậy nhíu mày, quay đầu nhìn Kiều Thanh, cũng không quá coi trọng nói.
“Có thể."
Kiều Thanh cắn cắn đôi môi hồng, ngập ngừng nói:
“Thật ra hôm nay trước khi chị ấy đi, giữa chị ấy và bà nội có xảy ra một xích mích nhỏ, chị ấy cũng không nhận tiền của bố.

Hình như chị ấy nghĩ, cả nhà đuổi chị ấy đi! Còn chuyện anh và em...!Em ...!Triệu Doanh, em có quá tham lam khi giành anh với chị không?"
“Không liên quan gì đến em!”

Triệu Doanh nhìn thấy đôi mắt ngấn nước của Kiều Thanh, trái tim anh ta đau nhói, lập tức nói:
"Anh yêu em trước Kiều Ân,cô ấy...!sẽ chúc phúc cho chúng ta."
Kiều Thanh từ nhỏ đã không được khỏe mạnh, rất yếu đuối, điều dũng cảm duy nhất là dám ở bên anh.

Là đàn ông, anh ta không thể vô trách nhiệm được.
Kiều Thanh yếu đuối như vậy, nếu không có sự quan tâm của anh ta, anh ta thật sự không an tâm chút nào.

Còn về phần Kiều Ân, chỉ có thể nói xin lỗi.
“Ừm.
Kiều Thanh thấy nói đến Kiều Ân vẻ mặt anh ta không chút cảm xúc, cho nên tâm trạng đè nén của cô ta cũng tốt hơn nhiều, nhẹ nhàng đáp lại.
Nhưng trong lòng cô ta đang suy nghĩ về lý do Kiều Ân xuất hiện ở Blue Restaurants.
Có lẽ giống như bà nội và mọi người nói, Kiều Ân xuất hiện ở đây chỉ là sự trùng hợp thôi.
Kiều Thanh lấy lại tâm trạng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười.

Đột nhiên, khóe mắt cô ta bắt gặp một bóng người từ hướng khác đi tới..