Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

Chương 152: Thà Rằng Chưa Từng Mang Thai Con Của Anh




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Trong lúc cô chịu đựng những lời vũ nhục này, Lệ Đình Tuấn chưa bao giờ nói giúp cô một câu.

Chỉ sợ cho tới nay, anh cũng cảm thấy tâm cơ cô sâu nặng, tin tưởng không nghi ngờ với những lời đồn cô hạ thuốc với anh.
Nếu đã xuất hiện một lần ngoài ý muốn, thì không thể để nó xuất hiện lần thứ hai nữa.

Ngay lúc cô nói đến ba chữ thuốc tránh thai, bên trong xe chìm vào sự yên lặng.
Đôi tay Lê Đình Tuấn vòng sau lưng cô dần dần siết chặt vài phần.
"Tôi thà rằng mình chưa từng mang thai con của anh." Một lúc sau tiếng cười tự giễu của Kiều Phương Hạ vang lên, nói.
Võ Nhật Huy ngồi trên ghế lại vô cùng cẩn thận nhìn hai người xuyên qua kính chiếu hậu, giờ phút này bàn tay cầm tay lái của anh ta cũng run lên.
Chuyện đứa con là điểm cấm kỵ của Lê Đình Tuấn.
Lệ Đình Tuấn nhìn chằm chằm sườn mặt của Kiều Phương Hạ, đáy mắt anh đã âm u tột độ.
Nhưng mà mãi cho đến khi đến bệnh viện, Lê Đình Tuấn cũng không có lên tiếng nữa.
Trong lúc chiếc xe dừng lại, Kiều Phương Hạ thử bước xuống xe, nhưng mà chỉ hoạt động vài cái đã đau nhức đến mức khung cảnh trước mắt biến thành màu đen.
Lê Đình Tuấn cúi người ôm cô ra khỏi xe.

Trong khoảnh khắc hai người tới gần nhau, Kiều Phương Hạ suýt nữa là chạm vào mặt anh.

Ngay sau đó cô xấu hổ xoay mặt đi nơi khác, không cho mình cách anh gần như vậy.
Y tá phòng cấp cứu đẩy giường bệnh ra, Lê Đình Tuấn quét mắt nhìn giường bệnh di động không lên tiếng.

Anh không buông cô xuống, xoay người ôm Kiều Phương Hạ bước nhanh đến phòng cấp cứu.
Vài chủ nhiệm khoa đã được thông báo trước đó nơm nớp lo sợ chờ ở cửa.

Thấy Lê Đình Tuấn lại đây thì không dám chậm trễ, lập tức đẩy Kiều Phương Hạ vào phòng cấp cứu.
"Lập tức thử máu!" Kiều Phương Hạ nghe được Lê Đình Tuấn trầm giọng phân phó ở ngoài cửa.
Kiều Phương Hạ nằm ở trên giường bình tĩnh nhìn chằm chằm trần nhà trắng tinh trên đỉnh đầu.
Cô nhớ rõ lần đầu tiên khi phát hiện mang thai, là một mình cô đến bệnh viện.

Vốn dĩ cô muốn giấu đi bản xét nghiệm máu, nhưng mà ngày hôm sau lại nhận được tin tức nhà họ Lệ muốn đưa cô ra nước ngoài.
Bọn họ coi đứa con trong bụng cô là nghiệt chủng, nói cô lén lút, định sau này lấy đứa con để đe dọa nhà họ Lệ uy hiếp Lê Đình Tuấn, yểm trợ giúp An Phương Diệp.

Nói rằng nhà họ Lệ chỉ sẽ hổ thẹn vì cô và đứa con trong bụng cô.

Cô không thể lại ở lại thành phố Hạ Du, để tránh những người khác phát hiện làm xấu mặt nhà họ Lệ.
Kiều Phương Hạ lúc ấy rất ngây thơ, luôn luôn tâm niệm Lệ Đình Tuấn.

Cô hết sức cẩn thận che chở đứa con, chỉ sợ có bất luận sơ xuất gì Lê Đình Tuấn sẽ tức giận.
Cô cũng không rõ ràng lắm chính cô rốt cuộc là thích anh đến bao nhiêu mới có dũng khí phấn đấu quên mình vì anh, một mình tha hương nơi xứ lạ, chịu đựng bị người khác khinh thường và kỳ thị, kiên trì bảo vệ cốt nhục của anh.

Lúc ấy cô thậm chí còn ngây thơ nghĩ rằng sau khi sinh con xong, anh nhất định sẽ nể mặt đứa con nghe cô giải thích, tha thứ cho cô?
Nếu có thể trở lại ba năm trước, cô nhất định sẽ nói với Kiều Phương Hạ ngây thơ kia rằng: "Phả đứa con đi, anh ấy sẽ không đau lòng cho cô đâu, cũng sẽ không quan tâm cô đâu.

Đừng mù quáng nữa."
Hệ sĩ ra vào vài lần, trong chốc lát Kiều Phương Hạ liền nghe được giọng nói cẩn thận của bác sĩ vang lên từ ngoài cửa: "Ngài Lệ, đã có kết quả, không có mang thai..".
Kiều Phương Hạ nhắm mắt lại thở phào nhẹ nhõm.

Trong lòng cô đã sớm dự đoán được.
Lê Đình
.