Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

Chương 184: Đánh Vậy Là Còn Nhẹ




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Đầu óc cô ta choáng váng mất vài giây, cô ta cảm thấy có một luồng hơi nóng trào ra từ mũi. 
Cô ta lấy ngón tay nhẹ nhàng lau, đầu ngón tay dính đầy máu. 
"Các người còn đứng ngây ra đó làm gì! Đuổi cô ta đi!" Tô Minh Nguyệt thấy Kiều Phương Hạ trước mặt có vẻ như muốn đánh tiếp thì hoảng sợ hét với bà Trần và người giúp việc. 
Cô ta nghe nói lần trước Kiều Phương Hạ đã đánh Kiều Diệp Ngọc đến mức nhập viện, hơn nữa Kiều Phương Hạ đã học thuật phòng thân từ nhỏ do chính tay Lê Đình Tuấn dạy! 
Không một ai di chuyển, không ai bước tới để ngăn Kiều Phương Hạ. 
Xưa nay, bà Trần và những người giúp việc cũng không ưa gì cái cách sống cao cao tại thượng của Tô Minh Nguyệt, cô ta luôn tỏ ra kiêu ngạo với họ và Đình Trung như thể cô ta là bà chủ của ngôi nhà này. 
Tuy nhiên, trong thâm tâm mọi người đều biết rằng Kiều Phương Hạ mới là người đó. 
Tô Minh Nguyệt sợ hãi và muốn đứng dậy khỏi mặt đất. 
Tuy nhiên, Kiều Phương Hạ chỉ im lặng ngồi xổm xuống trước mặt và nhẹ nhàng nắm lấy cổ áo cô ta. 

Bà Trần liếc nhìn, sau đó lẳng lặng che mắt Đình Trung và bế cậu bé đến phòng làm việc bên cạnh đóng cửa lại. 
"Cái tát thứ nhất là tôi trả lại cho cô” Kiều Phương Hạ nhẹ giọng nói với cô ta. 
"Cái tát thứ hai là đánh thay cho Đình Trung.

Cô không xứng làm một người mẹ 
Kiều Phương Hạ nắm chặt lấy tóc của Tô Minh Nguyệt rồi lại hung hăng tát cho cô ta thêm một cái. 
Khi Vô Nhật Huy quay lại thu dọn đồ đạc thì thấy cửa mở mà không có ai. 
Lúc lặng lẽ bước vào cửa, anh ta đã sững sờ mất vài giây khi nhìn thấy Kiều Phương Hạ đang cười trên người Tô Minh Nguyệt. 
Kiều Phương Hạ cũng hướng mắt nhìn anh ta sau đó thả tay rồi đứng dậy. 
Hai người đều không lên tiếng, Kiều Phương Hạ xoay người đi vào phòng vệ sinh, cẩn thận rửa sạch vết máu của Tô Minh Nguyệt trên tay sau đó lau tay rồi bước ra ngoài, lòng bàn tay cô đỏ bừng. 
Vô Nhật Huy liếc nhìn lòng bàn tay của cô, rồi lại nhìn Tô Minh Nguyệt bên cạnh bị đánh đến không dậy nổi. 
Đáng lẽ, Kiều Phương Hạ đã nên đánh Tô Minh Nguyệt từ lâu, đánh vậy là còn nhẹ.

Vô Nhật Huy chỉ coi như không thấy, anh ta tiếp tục vào phòng thu dọn đồ đạc của mình. 
Kiều Phương Hạ mang hành lý ra nhưng vẫn chưa rời đi mà đứng ở cửa, dường như cô đang đợi anh ta. 
“Có chuyện gì vậy?” Vô Nhật Huy đưa tay đóng lại, sau đó hỏi Kiều Phương Hạ. 
Kiều Phương Hạ nhìn anh ta, nhẹ giọng hỏi: "Tôi có thể làm phiền anh một chuyện không?" 
“Cô cứ nói” Vô Nhật Huy lập tức gật đầu. 

Ánh mắt của Kiều Phương Hạ có chút phức tạp, vài giây sau cô mới tiếp tục nhẹ giọng nói: "Khi trở về quân khu, anh hãy nói với ông cụ Phó rằng Lê Đình Tuấn có ý định đưa Đình 
Trung đi." 
Mấy ngày trước, khi ở Hoàng Gia, Đình Trung đã đột nhiên nói với cô những điều này vào buổi tối lúc cô dỗ cậu bé ngủ.

Mặc dù nói không mấy rõ ràng nhưng Kiều Phương Hạ vẫn hiểu. 
"Hay là, anh đưa Đình Trung đến nhà họ Phó đi.

Nếu có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ chịu trách nhiệm, cứ đổ hết mọi chuyện lên đầu tôi là được." 
Tô Minh Nguyệt không đối tốt với Đình Trung, Vô Nhật Huy mà rời đi thì sẽ không có người đáng tin cậy bảo vệ Đình Trung nữa.

Nếu vậy Tô Minh Nguyệt nhất định sẽ càng thêm ngang ngược. 
Hơn nữa, Vô Nhật Huy cũng có thể lấy công chuộc tội với nhà họ Phó bằng cách này, có lẽ ông cụ Phó sẽ niệm tình cảm bao năm qua mà tiếp tục giữ Vô Nhật Huy lại. 

Ông cụ Phó đã gia nhập quân đội mấy chục năm, nổi tiếng là tính tình nóng nảy.

Nhưng Kiều Phương Hạ biết rõ ông cụ Phó là người khẩu và tâm phật.

Chắc chắn ông ấy sẽ không nỡ đưa Đình Trung đến nơi đó. 
Dù sao, Đình Trung cũng là máu mủ ruột thịt của Lệ Đình Tuấn, ít nhất cậu bé cũng phải gọi ông ấy một tiếng ông cố. 
Đây không phải chuyện nhỏ, nếu làm không tốt, rất có thể Vô Nhật Huy sẽ bị trách phạt. 
Vô Nhật Huy im lặng nhìn Kiều Phương Hạ một lúc, sau đó gật đầu: "Được, tôi sẽ đưa thằng bé đi" 
.