Tình Yêu Của Vương Tuấn Khải

Chương 26: Trường mới+ học sinh mới (phần 1)




Sáng hôm sau tỉnh dậy, nó vươn vai ngáp dài 1 tiếng rồi dậy làm VSCN, xuống dưới nhà đã thấy bác Hồng lật đật nấu bữa sáng- Chào buổi sáng, bác Hồng_nó mặc 1 chiếc váy dài quá đầu gối, cổ tròn màu xanh dương( lại màu xanh dương) bước xuống lễ phép chào hỏi_ Để con giúp bác 1 tay

Thấy cô gái ngoan ngoãn, lễ phép, bác Hồng mỉm cười gật đầu, ấn tượng với Phương đối với bác Hồng ngày càng tốt, có vẻ như rất hợp

- Thôi được rồi, bác sắp làm xong rồi, Tiểu Khải vẫn chưa dậy, cháu lên gọi nó hộ bác với_ bác Hồng mặc 1 chiếc tạp dề màu cam, luôn tay luôn chân bê đồ ăn ra bàn

" Dạ" 1 tiếng, Phương chạy lên tầng, gõ cửa tế nhị gọi anh dậy

- Khải, Khải ơi! Anh dậy chưa? Mau xuống ăn sáng đi a

Đáp lại nó chỉ là 1 sự im lặng, có lẽ anh vẫn còn đang ngủ chăng? Gọi thêm 2 lần nữa vẫn không thấy Khải trả lời, Phương đánh bạo mở cửa phòng đi vào. Nó ngạc nhiên khi thấy căn phòng của anh rất gọn gàng, ngăn nắp, sạch sẽ, tông màu chủ đạo cũng là màu xanh dương, nội thất được trang trí y như phòng nó nhưng rộng hơn 1 chút. Tiến sát đến gần giường nó thấy anh đang ngủ, lúc ngủ trông anh cũng rất đẹp trai nha. Hàng lông mi dài im lặng khép quyến rũ đến mê người, đôi môi lúc nào cũng đỏ tự nhiên, cái mũi cao cao, mái tóc quả táo che khuất đôi lông mày dậm. " Anh ta cũng thật đẹp trai a!"_ đó là những gì nó nghĩ lúc bấy giờ, chả bù cho những lúc anh và nó cãi nhau tay đôi, nó ghét anh kinh khủng mà giờ đây sao anh lại đáng yêu thế

- Cô nhìn đủ chưa?_ thực ra anh đã dậy lâu rồi, đang định ra khỏi phòng thì cô gọi, tính trêu trọc cô 1 chút thì quả nhiên 1 lúc sau cô tự động mở cửa phòng và đứng đây nhìn ngắm anh đến ngây người ra như vậy

Bị câu nói của Khải cắt đứt mấy cái thứ suy nghĩ mông lung kia, nó choàng tỉnh, khuôn mặt đỏ bừng không biết giải thích ra làm sao, tâm trạng trở nên lo lắng không dám đối mặt với anh vì xấu hổ

- Cô vào đây làm gì? Có ý đồ gì mờ ám hả?_ Khải đưa khuôn mặt nghi ngờ nhìn nó 1 cách rất gian không thể gian hơn được nữa

- Ơ....tôi.....tôi..._ nó mất bình tĩnh ấp a ấp úng không nói nên lời, mãi 1 lúc sau mới mở được miệng_ Bác kêu tôi gọi anh xuống ăn sáng

Nói xong câu đó nó chạy vụt ra cửa không quay đầu lại để Khải 1 mình trong phòng bò lăn ra cười

Xuống tới nơi, bác Hồng thấy nó mặt đỏ bừng bừng, tò mò bác hỏi làm nó giật mình

- Cháu làm sao mà mặt đỏ bừng lên vậy? Tiểu Khải trêu cháu hả?

- Ơ.....ơ đâu có gì đâu bác_ nó chối bay chối biến

Cười nhẹ 1 cái như hiểu được chuyện, bác Hồng không hỏi thêm gì nữa ngồi vào bàn ăn, đúng lúc đó Khải cũng đi xuống

- Chào buổi sáng, mẹ thân yêu

- ừ, ngồi vào ăn sáng đi con

- Dạ

Sau khi ăn xong bữa sáng, Khải bắt nó đi thay đồ, kéo chiếc vali hôm qua xuống chào tạm biệt bác Hồng rồi ra xe đi làm nó ngơ ngác không biết chuyện gì đang xảy ra

- Ơ này, đi đâu đấy

- Đi học chứ còn đi đâu

- Học ở đâu?

- Đi đi rồi biết, đi qua nhà Nguyên đã

Ngồi trên xe 30 phút, Khải và nó đã đến nhà Nguyên. Hiền thấy nó thì chạy ra ôm lấy ôm để vì nhớ nó ( mới có 1 ngày thôi mà nhớ cái gì @@). Nhìn ngó xung quanh ngôi nhà nó thầm nghĩ " Nhà anh Nguyên cũng thật đẹp quá a"

- Anh đợi bọn em chút để bọn em lấy đồ_ sau khi chạy lên phòng thay trang phục khoảng 10 phút Nguyên chạy xuống với 2 chiếc vali nhỏ và đưa cho Hiền 1 cái vali màu hồng_ Của bạn gái nè, cầm lấy

Đang chuẩn bị đi ra khỏi cửa thì mẹ của Nguyên bước ra

( Giới thiệu nhân vật mới: Châu Đình Phân- mama của Nguyên, tính tình y hệt bác Cung Thanh Hồng vậy đó)

- Các con chuẩn bị đi rồi đấy à? Cẩn thận nhé_ Châu Đình Phân mỉm cười hiền hậu

- Vậy bọn con đi đây, tạm biệt bác/mẹ_chúng nó đồng thanh tạm biệt rồi trở ra xe tiến thẳng về sân bay Trùng Khánh

( Xin lỗi các mem nha, tại t/g bận ôn thi c3 nên ít lên viết truyện được, có thể chủ nhật hằng tuần mk sẽ viết nha, cảm ơn m.n ủng hộ ạ ^^)