Tình Yêu Đang Bận Xin Gọi Lại Sau

Chương 57




Tháng tám trời nóng như thiêu như đốt, máy bay vừa hạ cánh, gió nóng từng cơn từng cơn ùa đến táp vào mặt, gió cứ như móng vuốt của một chú mèo con cào xé, khuấy trộn hết cả mọi phiền muộn trong đáy lòng người ta ra.

Từ trước đến giờ tôi vô cùng ghét loại gió nóng này cuộn khắp chung quanh, nhưng lần này, đáy lòng tôi lạnh lẽo, nặng nề trĩu xuống, mãi từ London tới Bắc Kinh, từ trên phi cơ đến trên đất bằng, mà kỳ lạ là khí nóng vẫn khiến tôi thấy đáng sợ này cũng sinh ra cảm giác mấy phần kỳ dị, giống như từ trong thế giới lạnh lẽo đi vào căn phòng ấm áp, không cảm thấy nóng mà chỉ thấy ấm áp.

Đi ra cửa dừng, nhìn thấy bạn học Đại Oai gạt đám đông qua lại chung quanh, đứng bất động ở phía trước, cười cười nhìn tôi, đợi tôi đến gần, liền giang rộng hai tay, đi tới, ôm chầm lấy tôi, nói: “Trời ơi, Tây Tây! Điện thoại di động của em mãi không gọi được, anh cứ tưởng em bị người ngoài hành tinh bắt cóc rồi chứ, vậy là đặt ngay vé máy bay, còn định cầm vũ khí kiểu mới xông qua tìm em, cướp em từ tay bọn người ngoài hành tinh.” Giọng điệu của cậu ta vô cùng khoa trương, nghe cứ như là đang nói giỡn.

Nếu là thường ngay tất nhiên tôi sẽ phải đáp lại cậu ta một câu: “Sao không thấy anh bay tới nhỉ? Có biết là ngày nào em cũng nhìn trăng, nhìn sao chờ anh đến giải cứu không!”

Nhưng tôi biết, cậu ta không nói giỡn, cậu ta thật sự đã đặt vé máy bay.

Song cả thể xác và tâm hồn tôi đều đã mỏi mệt, hoàn toàn không có tâm trạng để nói giỡn, cho nên, chỉ tựa vào vai cậu ta, lẳng lặng dựa vào.

Cậu ta vỗ lưng tôi, nói: “Sao vậy?”

“Hơi lạnh……”

“……”

Tôi biết lúc này mà nói câu đó thì hình như có hơi điên, nhưng, tôi thật sự thấy lạnh, hận không thể lập tức chui vào trong chăn, ôm chặt thêm mấy túi nước nóng vào lòng cho đã.

“Không phải là em ốm đó chứ?” Cậu ta không cười, đưa tay về phía trán tôi.

“Không sao!” Tôi lắc lắc đầu, đứng thẳng lên nhìn cậu ta, nhìn chung quanh ồn ào náo nhiệt rộn ràng.

Vô số người đẩy xe hành lý, lôi kéo vali; rất nhiều người nhận ra người mình đang chờ, nhìn nhau rồi nhìn chung quanh, tươi cười vui vẻ; một cậu bé đang tung tăng đi theo ba mẹ, trong tay còn cầm kẹo que; bà chủ bán bát sứ đồ lưu niệm trong siêu thị sân bay, gương mặt không ngừng tươi cười……

Thế giới này cũng chẳng có gì thay đổi!

Cho dù tôi có mất tích bao lâu, thậm chí là hoàn toàn mất tích đi nữa thì thế giới này cũng sẽ không có bất kỳ sự thay đổi nào!

Cho nên, cuối cùng tôi đứng thẳng người, mỉm cười nhìn cậu ta, nói: “Cám ơn anh đã tới đón em!” Suy nghĩ một chút, lại hỏi cậu ta một vấn đề rất có chiều sâu: “Hai người kết hôn mà không yêu thì có thật sự hạnh phúc không?” Hỏi xong nói, tôi quay đầu bước đi.

Đương nhiên là không có đáp án!

Vấn đề như vậy, cũng tương tự như chuyện –

Đàn ông yêu đàn ông thì có hạnh phúc không?

Hôn nhân chênh lệch tuổi tác quá lớn thì có hạnh phúc không?

Hôn nhân chênh lệch bối cảnh thân phận quá lớn thì thế nào cũng chỉ có kết quả bi kịch sao?

Môn đăng hộ đối lúc nào cũng là lựa chọn chính xác nhất, lý tưởng nhất sao?

…… và cả đống vấn đề tương tự như vậy.

Trong tổ hợp của một ngàn người khác nhau, sẽ tạo ra một ngàn loại đáp án hoàn toàn khác nhau, trên thế giới tuyệt đối không tồn tại cái gọi là đúng mọi lúc mọi nơi, mà chỉ có thể tùy theo điều kiện chung quanh mà đưa ra đáp án tiêu chuẩn.

Suốt chặng đường từ London bay về Bắc Kinh, tâm tư tôi xoay chuyển không ngừng, cứ nhớ mãi về nụ hôn đột ngột xảy ra trong màn đêm kia; một sự thân thiết thô kệch mang theo một mùi hương thuốc lá đó; cùng với một khắc đó, tràn ngập đáy mắt anh là sự tĩnh mịch và đơn độc nồng đậm!

Đáy lòng tôi rõ ràng có cảm giác bủn rủn, vì một phần tình cảm rốt cuộc đã sáng tỏ!

Giữa lông mày có cảm giác cay đắng khó tan, vì một khoảng cách không thể nào chạm đến!

Tôi không phải là một cô bé con ngây thơ, cho nên kinh nghiệm và trực giác nói cho tôi biết, không thể hoàn toàn tin tưởng lời của Lương đại tiểu thư. Theo như lời chị ta thì tình huống nhà họ quá mức phức tạp, cho nên, thật sự không thể đơn giản chỉ nghe từ một phía chị ta nói mà hoàn toàn tin chị ta thật sự toàn tâm toàn ý suy nghĩ, lên kế hoạch cho Lương Trạm.

Tôi không phải là một cô bé con ngây thơ, cho nên hoàn toàn có thể rõ ràng chuẩn xác cảm nhận được một khắc đột nhiên rơi vào bóng tối kia, lúc bờ môi của anh rơi xuống có mang theo một quyết tâm mạnh mẽ từ trước đến nay chưa từng có; dịu dàng phóng khoáng không một chút che dấu, không cách nào ngăn cản!

Tôi cứ như đi trong sương mù, không cách nào thấy rõ ràng tất cả, song, bất luận thế nào, có hai chuyện tôi chắc chắn đáng tin cậy:

Thứ nhất, nếu chị ta có ý định xóa sổ tôi thì thật sự có thể có vô số phương pháp, cũng không phức tạp.

Thứ hai, tình yêu của anh dành cho tôi…… tha thiết sâu nặng, khó có thể đáp đền!

Nếu đột nhiên phải từ bỏ bản thân mới có thể làm anh hạnh phúc, tôi cũng sẵn sàng vui vẻ từ bỏ, không oán trách không hối hận, nhưng cũng không đơn giản như thế, mọi chuyện đã trượt ra ngoài quỹ đạo và không cách nào khống chế được, vượt ra khỏi dự liệu, vượt ra khỏi phạm vi khả năng tôi có thể chịu đựng và xử lý.

Hễ gặp phải vấn đề phức tạp đến không cách nào hiểu rõ ràng như thế này, tôi chỉ có thể thôi không nghĩ nữa, ngửa đầu nhìn bầu trời, cố gắng, hít thở mùi vị cuộc sống nào đó từ trong trời đất, từ nhịp mạch đập mà cảm thấy may mắn mình còn sống, và, thế gian vạn vật thật tốt đẹp……

Trở lại chỗ Đại Oai, tôi vô cùng ngoài ý muốn, lại gặp mẹ Đại Oai, nghe tiếng chuông cửa vang lên, từ xa đã đi ra đón, bà cười nói: “Tây Tây con đã về…… Cực lắm phải không? Mau tới nếm thử canh bác nấu đi!” Bà vươn tay ra, khoác cánh tay tôi, dáng vẻ không chút khách khí.

Thật sự cảm thấy ngoài ý muốn, đầu óc mơ màng theo bà đi vào, thấy cả căn phòng được dọn dẹp sáng sủa sạch sẽ, so với tôi tự mình dọn thì không biết còn tốt hơn bao nhiêu. Ngay sau đó, một tràng cười lanh lảnh vang lên, một tiểu nha đầu vô cùng chi nhanh chóng ló ra, nhắm thẳng vào tôi mà bổ nhào tới, bình tĩnh nhìn mới thấy, hóa ra là Khương Hiểu Vân.

Khương Hiểu Vân ríu rít mở miệng nói, nhanh chóng kể đủ thứ trên trời dưới đất, đại khái là cô ấy dựa vào giọng hát mình rất hay, đặc biệt đến Bắc Kinh tham gia một chương trình đang tuyển thí sinh, vừa lúc mẹ Đại Oai cũng muốn tới khảo sát tình hình ăn ở của Đại Oai, liền sảng khoái tỏ thái độ, tài trợ cô nàng đủ loại chi phí, đưa cô nàng lên thủ đô.

Tiểu nha đầu hưng phấn không thôi, luôn miệng hỏi tôi: “Chị Lỗ Tây, chị nói em tham gia dự tuyển có thành công không? Sẽ thành công chứ……”

Từ lâu tôi đã nghe Đại Oai nói tiểu nha đầu này bất luận phương diện nào tư chất cũng hết sức bình thường, vậy mà cứ cố không chịu thừa nhận, tự cho là thiên hạ đều ở nắm trong tay, hơi có chút kiểu coi trời bằng vung. Cũng may trong tính cách như vậy lại tiềm ẩn một tinh thần quả cảm không chịu thua cũng không chấp nhận thất bại, mỗi lần thất bại cũng quy là số mình không may, rồi nhanh chóng điều tiết tâm trạng, làm lại lần nữa. Thấy cô nàng hưng phấn nhìn chằm chằm, rốt cuộc tôi cũng không nhẫn tâm nói thật, suy nghĩ một chút, rồi do dự nói: “Chị thấy bất cứ chuyện gì chỉ cần kiên trì thì sẽ có kết quả!”

Cô nàng hưng phấn ôm tôi kêu to: “Em biết chị Lỗ Tây nhất định ủng hộ em mà……” Rồi lại kéo tôi lại ríu rít một tràng, tiếp đó nhỏ giọng, bám vào lỗ tai tôi, cười hì hì nói: “Thật ra dì em nghe nói chị ở chung với anh họ em nên mới chạy tới đó. Dì em nói, chuyện ở chung này, bây giờ đang thịnh hành trong giới trẻ, cho nên cũng có thể thông cảm, nhưng để truyền ra ngoài dù sao cũng khó nghe. Lần này dì ấy tới, em xem chừng là tính hỏi chuyện kết hôn của hai người đó……”

Bỗng nhiên tôi lại thấy nhức đầu, tôi ngẩng đầu nhìn về phía mẹ Đại Oai, vừa lúc ánh mắt bà cũng quét tới, dù có ý hay vô tình vẫn là nhìn chằm chằm bụng của tôi.

Bà ấy, bà ấy, bà ấy, không đến nổi cho là chúng tôi…… cái đó cái gì đó chứ?!

Một cảm giác lạnh lẽo lúc đó hóa thành mồ hôi lạnh nhè nhẹ toát ra, tôi phát hiện từ lưng đến cổ mình đều ướt đẫm mồ hôi hột đang không ngừng toát ra. Gần như là theo phản xạ giải thích một câu: “Thật ra bọn chị vẫn ở phòng riêng mà……” Tôi xoay mặt, thấy Khương Hiểu Vân đỏ bừng mặt, trong ánh mắt có tia hưng phấn tò mò chớp động, hạ thấp giọng nói: “En đang chờ gọi chị là chị dâu đấy……” rồi nhảy vọt vào bếp hỗ trợ.

Một lát sau lại mang nồi cánh đã nấu xong ra, là canh tuyết lê đậu nành hầm thủ lợn, mẹ Đại Oai cười cười nói: “Tây Tây nếm thử xem mùi vị có ngon không này. Bác vẫn còn chưng nữa đấy, chờ con tắm rửa xong rồi ra ăn……”

Nhanh chóng đưa tay nhận lấy, nhẹ nhàng cầm lấy thìa múc một thìa bỏ vào miệng, nước canh vừa trong vừa thơm, vừa vào miệng là đã thấy ấm. Để xuống thìa, tôi thấp giọng nói: “Ngon quá, cám ơn dì……” Rồi vội vã đi vào toilet mở nước, tôi đúng là không có dũng khí tiếp tục đối điện với ánh mắt đong đầy lo lắng dụng tâm kín đáo của bà.

Lúc ăn cơm chiều, tôi lại nghĩ đến lời của Khương Hiểu Vân, quyết định tiên hạ thủ vi cường, đợi xới cơm xong, cụp mi mắt xuống, bình tĩnh nói: “Phòng ký túc bên cạnh phòng cháu đang sửa chữa, ồn áo quá làm cháu không thể nào mà nghiên cứu khoa học. Lần này trở về, nghe nói nhà đó cũng đã sửa xong, cho nên, hai ngày nữa con tính về đó ở lại. Nửa năm này con đã làm phiền Đại Oai quá rồi……”

Mẹ Đại Oai đột nhiên đưa tay, ấn mu bàn tay tôi, cười cười nhìn tôi, nói: “Tây Tây, con đừng nghĩ nhiều quá. Ở Bắc Kinh bác còn có một chỗ ở khác, sẽ không ở chung với hai đứa đâu…..”

Toát cả mồ hôi! Sao bà ấy lại hiểu vấn đề theo cái nghĩa này chứ?!

Tôi lại phải vội vàng giải thích: “Không phải đâu dì! Cho tới nay, con với Đại Oai vẫn chỉ là bạn bè tốt bình thường thôi ai, từng đó tới nay con vẫn luôn được cậu ấy quan tâm……”

Mẹ Đại Oai dứt khoát nhìn về phía Đại Oai, nói: “Đại Vĩ, đến nước này rồi mà con còn không mau chóng đi cầu hôn Tây Tây?” Tiếp đó bà nhìn tôi, hết sức trịnh trọng nói: “Tây Tây con yên tâm. Thằng Đại Vĩ này da mặt mỏng, ngại mở miệng, nhưng cả nhà bác đều đã xem con như dâu con trong nhà nên dù thế nào cũng sẽ thay con làm chủ……”

Một tiếng “choang” bỗng nhiên vang lên, Đại Oai lỡ tay làm rớt chén cơm xuống bàn.

Mẹ Đại Oai trừng mắt liếc cậu ta một cái, dứt khoát lôi đề tài này ra nói thẳng: “Con xem con để con gái nhà người ta cứ như vậy ở chung với con, ngày nào cũng mua đồ ăn nấu cơm giặt giũ, lo toan việc nhà cho con vậy mà chẳng có danh có phận gì là tính làm sao hả?”

Đại Oai hình như bị sặc, ho khù khụ suốt.

Tôi quả thực không biết nên ứng đối tình huống này như thế nào, nhanh chân vọt vào trong toilet vắt khăn lông chạy ra đưa cho cậu ta, đưa tay vỗ lưng cậu ta, nghe mẹ Đại Oai vô cùng kiên quyết nói một câu: “Chuyện này cứ định như vậy, sang năm, mẹ đi kiếm nhà hàng tổ chức đám cưới cho hai đứa!”

Tôi nhất thời kinh ngạc, rồi vội vàng mở miệng nói: “Dì ơi, dì thật sự hiểu lầm rồi……”

Đại Oai vẫn còn ho rất dữ, không cách nào mở miệng, nghe thấy lời này, liền lập tức đưa tay bắt lấy tay lẹ, trong mắt lộ rõ vẻ bất đắc dĩ và khẩn cầu. Tiếc là, bác gái Khương vô cùng kiên quyết, liếc nhìn bụng tôi một cái, rồi nói: “Chẳng lẽ phải thực sự đợi tới lúc có con mới chịu cưới? Chuyện này cứ quyết định như vậy đi, lát nữa mẹ đi xem ngày cho hai đứa……” Hình như rất không hài lòng với thái độ của Đại Oai, bà trừng hai mắt nhìn cậu ta, lại đặt bát đũa xuống, nghênh ngang bỏ đi……