Tình Yêu Khắc Cốt Ghi Tâm

Chương 184




Chương 184: Một lần nữa quay trở về nhà họ Giản

Một buổi tối cách đó vài hôm, Giản Đồng nói ra suy nghĩ muốn đến nhà họ Giản với Trâm Tu Cẩn.

“Mãy ngày này tôi phải đi công tác, sau khi công tác về, tôi đưa em đi có được không?”

“Chi bằng để chỉ Mộng đi cùng tôi đi. Cứ ở trong nhà buồn chán đến sắp đổ bệnh rồi. Tôi cũng chẳng còn nơi nào khác để đi, nếu như bố mẹ đã… ông chủ Giản và bà chủ Giản thực sự có lòng muốn bù đắp cho tôi”, cô rủ mắt xuống, vừa sắp xếp đồ đạc để ngày mai anh đi công tác, vừa chậm rãi nói: “… Dù gì thì cũng có chị Mộng ở cạnh tôi, tôi cũng chỉ là đi ăn một bữa cơm”

Cô đã nói như vậy rồi, Trầm Tu Cẩn liếc nhìn, ánh mắt dịu dàng hơn một chút: “Ừm, vậy tôi sẽ gọi điện thoại cho Tô Mộng. Ngày mai để cô ấy đi cùng em”

Một đêm không mơ Ngày hôm sau, Trầm Tu Cẩn ra khỏi cửa, lần này phải bay đến Anh vài hôm, trước khi đi, còn tỉ mỉ dặn dò những người bên cạnh, chäm sóc tốt cho Giản Đồng.

Đứng ở cửa, Giản Đồng nhìn về phía người đàn ông vẫy tay: “Đi sớm về sớm”

Hai người trông giống như một đôi vợ chồng bình thường, nếu như người nào không biết, vốn dĩ sẽ không nghĩ đến giữa hai người này, lại có nhiều vướng mắc đến như vậy.

Ánh mắt của Trầm Tu Cẩn lại càng thêm dịu dàng, bước lên xe, một trận gió lạnh của ngày đông, cũng không thổi đi được cái ấm áp ở trong lòng.

Cho đến lúc chiếc xe của Trầm Tu Cẩn rời khỏi tâm mắt, Tô Mộng mới kéo Giản Đồng: “Đi thôi, không cân giả vờ nữa rồi”

Giản Đồng có chút ngạc nhiên: “Sao chị lại biết em đang giả vờ?”

Tô Mộng cười nheo mắt lại, “Tôi vẫn còn nhớ, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, tôi hỏi cô, tại sao còn trẻ như vậy mà lại đến Đông Hoàng làm nhân viên dọn vệ sinh. Cô có còn nhớ câu trả lời của cô không?”

Đương nhiên… vẫn nhớ.

“Em nói, nếu như có thể được bán đi, em cũng nguyện ý dang rộng chân nói hoan nghênh quý khách. Trước khi đến, em đã nhìn bản thân em, không có đủ tư cách để bán thân, vậy thì bán lao lực thôi. Làm tốt việc mình có thể làm”

Nói xong, cô liền trầm lặng.

Tô Mộng mỉm cười cho qua, vỗ lên vai của Giản Đồng: “Trong mắt của cô, ngoan ngoãn nịnh nọt Trầm Tu Cẩn, và cúi thấp đầu để làm một nhân viên dọn vệ sinh, thực ra cũng đều giống nhau phải không… Hai cái ở trong mắt cô, đều chỉ là một trận buôn bán, một trận giao dịch.”

Tô Mộng bỗng nhiên nghiêng người áp sát vào tai của Giản Đồng: “Nếu như nói về bạc tình, thì cô cũng thật sự bạc tình. Nhưng tôi, thậm chí là người khác, cũng đều không có tư cách để phán xét cô. Bởi vì một người sống bị ép đến mức không dám có tình, không dám sinh lòng yêu thương, không thể không bạc tình, những cái khổ đã phải chịu, chỉ có bản thân người trong cuộc mới biết. Chưa từng trải qua, thì có tư cách gì để phán xét cô.”

Nói xong, mỉm cười võ võ vào Giản Đồng đang ngẩn ngơ: “Được rồi, chúng ta nên xuất phát tồi Cánh cổng của nhà họ Giản còn cách đó 50 mét, Giản Đồng và Tô Mộng ngồi ở sau xe, người lái xe là Trầm Nhị.

Vào lúc Trâm Tu Cẩn đi, thì đã dân theo Trâm Nhất và những người khác đi, giữ lại duy nhất Trầm Nhị cho Giản Đồng.

Tính cách của Trầm Nhị và Trầm Nhất có chút khác nhau, chí ít lúc ở cạnh, Giản Đồng rất ít có thể cảm nhận được thái độ thù địch của anh đối với cô từ trên người của Trầm Nhị, cũng vì thế, mà sẽ thoải mái hơn được phần nào.

“Đừng căng thẳng” Một bàn tay ấm áp, đặt lên trên mu bàn tay của cô, Giản Đồng lúc này mới lấy lại được tinh thần, cô bởi vì phải quay lại “ngôi nhà mình đã sống hơn hai mươi năm”, mà căng thẳng.

Sắc mặt có chút cứng nhắc, gật gật đầu, “Không sao.”

Chiếc xe lái đến cánh cổng của nhà họ Giản, rồi lại dừng ở trước cổng của căn nhà.

“Có tôi ở đây” Trước lúc Tô Mộng xuống xe, đã nắm chặt lấy tay của Giản Đồng, giống như là lấy dũng khí, từ giữa hai bàn tay đan vào nhau đem đến cho Giản Đồng, vô cùng nghiêm túc nhìn Giản Đồng, rồi mới đẩy cửa bước xuống xe.

Cùng lúc này, Trầm Nhị cũng bước xuống xe, đang định kéo cửa xe cho Giản Đồng, thì cánh cửa lại được đẩy từ trong ra.

“Sao lại không vào?” Tô Mộng hỏi.

Giản Đồng ngẩng đầu nhìn cái kiến trúc quen thuộc ở trước mặt, giống như vào khoảnh khắc bị bắt lúc đó, cô cũng nhìn một cách nghiêm túc như vậy.

Nhưng, chưa đợi đến lúc gặp mặt những người trong nhà, khóe miệng liền nở ra nụ cười chế giễu… Sao cô có thể tin được những lời ngon tiếng ngọt của người gắn mác là bố ruột của cô Giản Chấn Đông kia chứ?

Nhưng cũng không thể không nhu nhược thừa nhận, chính vì cái câu “Bố sai rồi” đó, cô biết rõ là giả, nhưng vẫn không kìm được nước mắt, sâu thẳm trong lòng hy vọng, cái câu “Bố sai rồi”

này là lời nói thật lòng.

Than thở một tiếng: “Đi thôi”

Bọn họ đi vào nhà họ Giản, bà chủ Giản vui mừng kéo chặt lấy tay của Giản Đồng, tìm một chỗ thoáng mát, để nói những lời tình cảm giữa hai mẹ con.

“Gô Tô có phải…” Tô Mộng cùng Giản Đồng bước vào trong phòng, bà chủ Giản vẻ mặt khó xử nhìn Tô Mộng, rồi lại nhìn Giản Đồng, ý của lời nói này là, ở đây không tiện để cho Tô Mộng bước vào.

Giản Đồng rủ mắt xuống: “Chị Mộng, em và bà chủ Giản đã lâu không gặp, có chút chuyện riêng cần phải nói.”

Tô Mộng đi theo Trầm Tu Cẩn, cũng không hẳn là vào Nam ra Bắc, nhưng đã trải qua đủ chuyện, ánh mắt có chút ngầm hiểu, liền lặng lẽ rời khỏi căn phòng: “Buổi sáng hôm nay ăn phải thứ gì đó không tốt cho bụng, đành phải mượn phòng vệ sinh của nhà bà chủ Giản một lát, không biết là đi như thế nào nhỉ?”

Bà chủ Giản cũng hiểu ra, lập tức đáp lời: “Cô Tô đi xuống tầng, ở phía cuối chính là phòng vệ sinh”

Ánh mắt của hai người va vào nhau, ai mà không nhìn ra ý đồ của ai?

Bà chủ Giản có lòng liếc nhìn Tô Mộng, chắc chắn có lời nào không bình thường muốn nói với Giản Đồng, mà Tô Mộng lại nói đau bụng muốn dùng phòng vệ sinh… Đây chính là đổ nước rành rành rồi.

Cửa đóng lại, ngăn cách ba người trước và sau cánh cửa.

Tô Mộng đi hai bước, vẫn nghiêng đầu, vẻ mặt suy tư nhìn chäm chăm vào cánh cửa vừa được đóng lại, ánh mắt có chút do dự, bàn chân đột nhiên quay 90 độ, xem ra, dường như đã thấy hối hận, chuẩn bị gõ cửa lại.

Nhưng, đột nhiên, cô đứng im không động đậy!

Căn chặt răng, bàn chân quay 90 độ đó, lại chuyển động lại từ đầu, quay người đi về phía cầu thang.

Âm thanh của đôi giày cao gót gõ xuống sàn nhà thạch anh, vô cùng lạnh lùng… cũng rất nặng nề.

Mỗi một bước đi, bàn tay buông xuống sát người của cô, đều sẽ nằm chặt lại hơn… Trong lòng biết, Tô Mộng cô là người của Trầm Tu Cẩn, mục đích Trầm Tu Cẩn để cho cô ở bên cạnh người phụ nữ ngốc nghếch này, chính là muốn cô theo dõi.

Nếu như cô đủ lạnh lùng, đủ lí trí, thì lúc này, nên đến gõ vào cánh cửa kia, kéo Giản Đồng ra ngoài, không để cho cô và bà chủ Giản có bất kì tiếp xúc nào.

Nhưng… Tô Mộng cuối cùng vẫn là không đủ lạnh lùng và máu lạnh, vẫn luôn nghĩ, giúp đỡ người phụ nữ ngốc nghếch kia một chút… Tô Mộng không biết Giản Đồng và bà chủ Giản đang nói cái gì ở trong phòng, nhưng cô hiểu rõ được thái độ của người phụ nữ ngốc nghếch đó – Giản Đồng cô đến nhà họ Giản, là đem theo mục đích.

“Cô chủ đâu?” Trầm Nhị thấy Tô Mộng một mình đi xuống tầng, đôi mắt bỗng sáng lên, hỏi: “Sao chị lại xuống đây một mình? Chẳng phải cậu chủ đã bảo chị phải ở bên cạnh cô chủ mọi lúc mọi nơi sao?”

“Tôi bị đau bụng” Tô Mộng vừa rút một điếu thuốc dành cho phụ nữ ra, vừa nhìn về phía Trâm Nhị, dáng vẻ này, hoàn toàn không phù hợp với cái gọi là “bị đau bụng”, nhẹ nhàng hút một hơi, Tô Mộng giơ mắt, rôi hếch miệng lên: “Thời gian cậu quen biết cô ấy, nhiều hơn thời gian tôi quen biết cô ấy nhỉ? Trầm Nhi… cậu không yên tâm, thì tự lên gõ cửa đi.”

Nói xong, đi lướt qua người Trầm Nhị, trực tiếp đi thẳng tới phòng vệ sinh.

Trầm Nhị vẫn đứng ở đó, trên khuôn mặt cương nghị, ánh mắt nhấp nháy, cuối cùng, liền quay người đuổi theo Tô Mộng: “Chị nhanh một chút, bụng thoải mái rồi thì nhanh chóng quay lại bên cạnh cô chủ”

Tô Mộng bước vào trong phòng vệ sinh, đôi môi đỏ nở ra một nụ cười… Cô không hề nhìn nhầm, so với Trầm Nhất, thì Trâm Nhị không có bất kì thái độ thù địch nào đối với Giản Đồng, thậm chí có lúc ánh mắt nhìn Giản Đồng, còn có một chút thương xót cho Giản Đồng.

Trong căn phòng nhỏ ở tầng trên, sau khi cánh cửa được đóng lại, thì luôn yên tĩnh, vào lúc cánh cửa một lân nữa được mở ra, thì có một người phụ nữ bước ra, nét mặt vô cùng khó coi, vịn vào cánh cửa, dáng người gầy gò, không kiềm chế nổi mà phải lắc lư.