Tình Yêu Khắc Cốt Ghi Tâm

Chương 197




Chương 197 TRA HỎI SỰ THẬT

“Đồ độc ác này! Cô vân còn cười! Cỏ còn cười à! Đồ sát nhân giết người! Đồ yêu nghiệt lòng dạ độc ác!”

Giọng nói này càng thêm phân nộ chửi rủa: “Năm đó nếu không vì cô, thì Vi Minh của tôi làm sao có thể ra đi trong lúc trẻ trung phới phới như thế? Nếu không vì cô, thì sao Vi Minh lại bị đám lưu manh ấy làm nhục! Đều là vì cỏ! Đều là vì đồ yêu nghiệt lòng dạ độc ác là cỏ!”

Giản Đồng bị trói ngồi trên chiếc ghế bị gấy nửa chân, không nói một lời nào, mắt nhìn chăm chăm vào ông già đang chửi rủa trước mặt “Đã thế Vi Minh và cô còn là bạn tốt, Vi Minh còn coi cô là người bạn tốt nhât, còn cô thì sao!

Cô đã làm gì! Hả!!”

Những lời chửi rủa không ngớt của ông già như rung lắc Giản Đồng đang bị trói trên ghế, đôi mặt già nua đầy hện thù!

Giản Đồng để mặc cho ông phát tiết chửi rủa, cho đến khi ông nói “Vi Minh coi cô là người bạn tốt nhất”…thì không thế nhân nhịn được nữa!

“Rất lâu trước đây, tôi cũng cho răng như vậy.

Hạ Vi Minh là người bạn tốt nhất của tôi, Hạ Vi Minh xem tôi là người bạn tốt nhất” Ánh mät phân nộ của ông già nhìn chăm chăm vào người con gái đang bị chói ngồi trên ghế, không nói gì mà chỉ bật cười, trái tim ông ta cứ như bị nhuộm thuốc độc, bóng đen u tối từ từ lan ra… “Bộp!”

“Cô còn cười! Cô vân còn không biết xấu hổ, còn cười được à!”

Cái tát này, đập mạnh xuống nửa gương mặt Giản Đồng, cổ cô theo quán tính nghiêng hản đi, nửa người dựa vào lưng ghế, cô không hề động đậy, giữ nguyên tư thế dựa đầu vào thành ghế, dù cho miệng bị cái tát ấy làm rách đau rát, nhưng cô dường như không cảm nhận được gì, lạnh lùng mở miệng: “Quản gia Hạ, ông nghĩ tôi là con ngốc à? Hai là ông cho rãng, thời gian hai năm ngồi tù vân chưa đủ để tôi xem xét rõ ràng cái sự việc ấy?”

Đầu của cô từ từ nghiêng về phía trước, ánh mắt từ đầu đến cuối đều rơi trên gương mặt già nua nhăn nheo như miếng rẻ ấy.

“Là ai, gải bây ai. Là ai, suy nghĩ độc ác, lại là ai, trộm gà không được lại mất cả vốc thóc, tự chuốc lấy hậu quả”. Cô từ từ mở miệng, từng từ từng từ nói ra một cách rõ ràng, dù cho miệng bị cái tát ấy làm rách, nhưng van kiên trì nhất định phải nói rõ ràng, từng từ từng chữ bắt buộc phải nói rõ ràng!

Chỉ có từng từ một nói ra rõ ràng thì món nợ giữa cô và Hạ Vi Minh mới có thế tính toán rõ ràng!… Đây cũng là lời tố cáo tội ác của Hạ Vi Minh sau bao nhiêu năm của cô!

Sao có thể không rõ ràng được chứ!

Từ một người không thiếu thứ gì, đứng trên đỉnh cao của tiền tài, rớt xuống vũng bùn đen nhơ nhớp mới có thể hiểu được, những tiểu tiết mà người khác có lẽ chẳng thèm để ý đến, nhưng bản thân lại tính toán một cách kỳ lạ, chỉ có thế mới có thể hiểu được những thứ bản thân kiên trì, quan tâm!

“Cô..” Trong lòng quản gia Hạ “hồi hộp” một chút, tim đột nhiên đập nhanh hơn, nhìn về phía người bị trói trên ghế, trong ánh mät già nua, hiện lên một tia hoài nghỉ… Cô ta, biết rôi sao?

Không!

Sao có thể như vậy đượ!

c Nếu cô biết, thì tại sao sau khi ra khỏi tù lại không hề lập tức tìm đến trang viên nhà họ Trâm?

Nếu cô thực sự biết gì đó, thì tại sao lúc trước ở trong trang viên nhà họ Trâm, cô lại không có bất cứ biểu hiện gì đối với sự cay nghiệt hà khắc của ông ta đối với cô.

Cô không thể biết đượ!

c Nếu, nếu cô thực sự biết, thì tại sao cô có thế không quan tâm điêu gì? Không nói gì hết!

Giản Đông dường như không hề nhìn thấy sự chấn động tràn ngập trên gương mặt ông già, hoặc có thể nói răng cô không hề quan tâm đến ông già ấy chấn động hay có biểu hiện gì khác. Cô không quan tâm người này có bất cứ suy nghĩ gì, chỉ từng từ từng chữ, yếu ớt nhìn lên bóng đèn điện trên đỉnh đầu, như đang hồi tưởng lại: “Quản gia Hạ, ông có còn nhớ, ngày còn nhỏ tôi và Vi Minh cùng nhau ngồi chơi ở vườn hoa trong trang viên không? Tôi và cô ấy, hai người chúng tôi dựa lưng vào nhau ngôi dưới gốc cây to nhất trong vườn hoa, dù cả ngày không nói gì, mỗi người tự câm một quyển sách cũng có thể ngồi đó cả một ngày.

Lúc ông nội tôi còn sống, quản tôi rất nghiêm, những thứ tôi phải học nhiêu hơn rất nhiều so với các bạn cùng trang lứa thường thường ba giờ sáng van còn đang ngôi học, thực sự thời gian nghỉ ngơi rất ít, nhưng chỉ cân có thời gian nghỉ ngơi là tôi sẽ chạy đến trang viên nhà học Trầm, Trâm Tu Cẩn không có kiên nhân đếm xỉa đến tồi, có nhiều lúc đa số thời gian đều là Vi Minh chơi cùng với tôi”.

“Cô nói những điều này là có ý gì!” Gương mặt quản gia Hạ đầy nghỉ ngờ và cảnh giác: “Chẳng lẽ bây giờ cô van cho răng đánh bài tình cảm van có tác dụng à?”

Tâm mắt của Giản Đồng cuối cùng cũng chuyển từ bóng đèn điện trên đầu sang ông lão quản gia, nhìn bóng đèn kia quá lâu, hiện tại đột nhiên lại nhìn đến quản gia Hạ, thực sự nhìn không rõ nữa, nhưng… đây, chính là chủ ý của cô.

Ai lại mong muốn nhìn rõ gương mặt đáng ghét của ông già trước mặt chứ?

“ý của tôi là, chúng tôi cùng nhau lớn lên như thể, tỏi không cho răng, Vị Minh là người sẽ tự sáU “Vi Minh tự sát, chẳng phải do cô hãm hại nó bị làm nhục sao!”

Quản gia Hạ nghiến chặt răng!

Giản Đồng cười nhẹ một tiếng, lac lac đầu, chỉ cảm thấy nực cười: “Tôi biết rất rõ ràng, sự việc xảy ra buổi tối ngày hôm đó không phải do tôi hãm hại cô ấy. Là ai hãm hại ai, chúng ta đều biết rõ. Quản gia Hạ…ông có thể nói cho tôi biết rốt cuộc Vi Minh đã chết như thế nào không?”

“Cô…cô…nói linh tỉnh cái gì đấy! Không phải cô hãm hại thì là ai? Chính là cô hãm hại Vi Minh!”

Cô cảm thấy, mắt có chút đau đau, chắc là, có thể, có lẽ…cô cứ nhìn chăm chäm vào bóng đèn điện màu trăng kia.

“Quản gia Hạ, tôi như ngày hôm nay, người bị bất cóc, tôi chỉ là thịt cá, ông là dao thớt, mà ông chãc là không muốn tồi sông sót lãm đúng không?” Nếu không, việc cô xảy ra chuyện, người kia sớm muộn gì cũng điều tra đến quản gia Hạ, đến lúc đó, quản gia Hạ chắc chăn cũng không còn đường sống nữa Cô lại nhìn vào ông lão trước mặt: “Chú Hạ”

Khó khăn lăm, sau bao nhiêu năm, cô lại gọi một tiếng “Chú Hạ”, cô nói: “Chú Hạ, nếu chú đã không muốn sống tiếp rồi, mà chú, cũng sẽ không buông tha cho tôi, đã như vậy, đều là người sẽ phải chết rồi Chủ hãy nói cho tôi biết đi, rốt cuộc Vĩ Minh đã chết như thế nào?” Cô ấy tin chắc rằng Hạ Vi Minh tuyệt đối không tự sát.

Một người ngấm ngäm chịu đựng bao nhiêu năm nay, diên kịch trước mặt tât cả mọi người, đến lúc chết đi rồi vẫn còn gài bầy người khác, thì làm sao có thể dê dàng mà tự sát chứ?

“Vi Minh đã tự sát! Là do cô hại nên phải tự sát!” Gương mặt già nua của quản gia Hạ, hết đen rồi lại chuyển sang xanh “Hạ Vi Minh tuyệt đối sẽ không tự sát”.

“Nó đã tự sát!”

“Cô ấy không phải là tự sát!”

“Phải! Nó chính là đã tự sát!”

“Không thể nào “Sao lại không thể nào! Nó đã tự sát!”

Hai người không ai nhường ai, Giản Đông chãc chăn Hạ Vi Minh không thể tự sát!

Còn quản gia Hạ càng nói lại càng kích động!

“Cô ấy không tự sát!”

“Nó không tự sát thì như thể nào?” Quản gia Hạ kích động gào lên, hai mát đỏ ửng, hai má vốn đã lôi lõm, giờ lại đỏ lên một cách kỳ lạ, kích động gào lên: “Cứ cho là tôi nói với có, nó là do tôi ra tay giết chết đấy thì đã làm sao!”

Am!

Bên tai như bị sét đánh, thời gian dường như ngừng lại Tiếng nói của quản gia Hạ cũng đột nhiên ngừng lại!

Gương mặt già nua của quản gia Hạ xanh đỏ trang tim đan xen, biến hóa sâu sãc, không khác gì một bảng màu!

“Hạ Vi Minh…là ông…giết chết?” Giản Đồng sững sờ, không dám tin vào tai mình: “Tại, tại…sao?” Cô không thể hiểu được, ông lão trước mặt, không phải bổ đẻ của Hạ Vi Minh sao?

Sao ông lại có thể làm ra việc giết chính con gái ruột của mình chứ!