Tình Yêu Kỳ Lạ Đã Xuất Hiện

Chương 41




“Phó Tiểu Vũ…”

Hứa Gia Lạc dừng lại một chốc.

Trong khoảnh khắc ấy, chẳng hiểu sao đôi bên cách nhau rất gần, mà Phó Tiểu Vũ cứ thế nhìn hắn đăm đăm.

Dường như có thứ gì đó đâm mạnh vào tim hắn….

Hứa Gia Lạc im lặng rất lâu không thốt nổi lời nào.

“Hứa Gia Lạc.” Phó Tiểu Vũ chờ một chốc mới tiếp tục nói: “Vừa rồi ở trong kho để đồ kia tôi vẫn chưa nói xong. Đúng, tôi bị bỏ thuốc, và cũng chính xác là có khả năng sẽ xảy ra những nguy hiểm khác. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, vốn rằng tôi có thể đến bệnh viện, nhưng kết quả là tôi đã chọn anh, cũng vì thế mà trải qua lần đầu tiên rất tốt đẹp. Hứa Gia Lạc, cảm ơn anh.”

Hứa Gia Lạc siết chặt lấy vô lăng, trên bàn tay nổi gân xanh chằng chịt. Nhất thời hắn không mở miệng nói gì.

Phó Tiểu Vũ thường cảm thấy Hứa Gia Lạc như thế nom rất gợi cảm. Mấy hôm phát tình, những lúc được Hứa Gia Lạc ôm, y sẽ len lén dùng ngón tay chạm vào những sợi gân đó một chút.

Người Hứa Gia Lạc căng lên.

“Hứa Gia Lạc à?”

Phó Tiểu Vũ hơi bối rối. Trong thế giới tình cảm, quả thật y thường xuyên lùi tiến thất thường, giống như hôm qua trong bãi đỗ xe y cũng chỉ có thể cúi đầu trước Hứa Gia Lạc, thừa nhận mình đã quấy rầy người ấy.

Nhưng dù cảm xúc có thế nào đi nữa thì ngay giờ phút này, Phó Tiểu Vũ vẫn cả thấy mình có trách nhiệm phải nói cho Hứa Gia Lạc hay –

Lần phát tình này có kết quả tốt đẹp chính là tốt đẹp. Dù điểm xuất phát có là gì, thì y vẫn luôn là người coi trọng kết quả.

Y không mong muốn tốt đẹp sẽ thành gánh nặng, càng không muốn lần phát tình ấy chỉ bị Hứa Gia Lạc coi y là một người bị hại.

“Cậu cứ yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho Trác Viễn.”

Cuối cùng Hứa Gia Lạc cũng lên tiếng: “Để tôi đưa cậu về nhà trước.”

Giọng của hắn khản đục khôn kể, đến mức cùng với tiếng xe khởi động, mấy chữ đằng sau đã nhòe đi không rõ nữa.

Rõ rằng là những câu nói cứng rắn bảo người ta “Yên tâm”, nhưng giây phút ấy Phó Tiểu Vũ lại cảm nhận được Hứa Gia Lạc đang đột ngột chuyển chủ đề.

“Tôi cũng thế.”

Phó Tiểu Vũ trầm mặc một lúc mới nói: “Thực ra tôi… Có hơi lo lắng cho Hàn Giang Khuyết.”

Câu sau y nói rất nhẹ, tựa như đang có điều chi suy nghĩ, lại giống xoay người thoát khỏi chủ đề tình cảm kia.

Y nhìn qua cửa xe, trong đôi mắt ngập tràn mê man.

Hôm qua, chiến lược tiếp xúc có mức độ chính thức thất bại, y đã ủ rũ mất tinh thần trọn đêm.

Đáng sợ không phải là bước đầu tiên thất bại, mà điều làm y sợ hãi là, rốt cuộc y đã phát hiện chuyện yêu đương hoàn toàn khác biệt với công việc.

Hóa ra việc tiếp xúc và theo đuổi người khác không thể chỉ dựa vào mong muốn của một bên. Bất cứ phương pháp luận, sơ đồ tư duy hay bản đồ phân tích SWOT nào cũng không áp dụng được.

Nếu như không có vé vào, thì cuối cùng dường như y chỉ có thể đối mặt với một cánh cửa khép chặt chẳng chút sơ hở.

Có lẽ Phó Tiểu Vũ thật sự không biết nên tiếp tục giải quyết dự án Hứa Gia Lạc như thế nào nữa rồi.

….

Sau khi đưa Phó Tiểu Vũ về nhà, Hứa Gia Lạc một mình lái xe rất nhanh trên đường cao tốc quay về ULOFT.

Lúc này bé Nam Dật đang khoe mô hình lego tòa cung điện băng mà hôm qua bé và Hứa Gia Lạc lắp cho A Mông và A Nhược xem. Không bao lâu sau, Cận Sở cũng quay về.

Cả ngày hôm ấy rất bận rộn náo nhiệt.

Hứa Gia Lạc đưa Cận Sở, Nam Dật và các anh em thân thiết cũng như vợ con họ cùng đi ăn một bữa thịt nướng phong phú.

Nhưng lúc mọi người đang hưng phấn ăn uống, Hứa Gia Lạc vẫn luôn thất thần.

Trong đầu hắn cứ mãi đắm chìm một hình ảnh mà thôi –

Ấy là trong chiếc Tesla, Phó Tiểu Vũ xích lại gần gằn từng chữ một nói cho hắn hay: “Cái lần mấy hôm trước… Tôi sẽ vĩnh viễn trân trọng cất giữ trong lòng.”

Hắn đã lơ đãng đến độ thậm chí chấp nhận những lời công kích nửa thật nửa giả của Cận Sở.

“Nè!” Cận Sở cụng ly bia vào ly Hứa Gia Lạc: “Anh đang suy nghĩ gì đấy? A Mông hỏi anh kìa.”

“Công việc.” Hứa Gia Lạc lập tức trả lời.

Nói đoạn hắn lắc đầu rồi đứng lên cụng ly với bạn bè mình.

Lát nữa hắn còn phải đưa Cận Sở và Nam Dật ra sân bay, nên trong cốc hắn chỉ là Cocacola. Nhưng Hứa Gia Lạc vẫn không kìm nổi mà nốc sạch, sau đó nhắm mắt lại.

Cậu Omega mặc chiếc áo lông vũ màu trắng ấy tựa như một Hạ An cỡ lớn.

Mà chính khoảnh khắc đó, rèm mi dài cong vút của y được nắng mai nhuộm óng những tia vàng, khiến y lóe lên thứ ánh sáng rực rỡ xinh đẹp.

….

Hôm sau là ngày 13 tháng 2.

Trong khu làm việc LITE của tòa nhà Twin Stars, tất cả mọi người đã đến đông đủ.

Lúc Hứa Gia Lạc đến công ty, Phó Tiểu Vũ đang thảo luận bảng quy trình cuối cùng với Tiêu Vân.

Phó Tiểu Vũ ngẩng đầu lên thấy hắn bèn đi tới thấp giọng nói: “Tôi vẫn không liên lạc được với Hàn Giang Khuyết.”

Hứa Gia Lạc không khỏi cau mày. Hắn cảm thấy hơi bất an, đoạn cúi đầu nhắn hai tin cho Văn Kha và người của mình, sau đó nói: “Để tôi hỏi một chút, bên chúng ta vẫn cứ làm việc như cũ đi.”

Đây quả thật là một buổi sáng bận rộn.

Đêm nay cũng chính là đêm trước lễ Tình nhân, app Tình cuối sẽ chính thức họp báo công bố ở khách sạn Peninsula. Tất cả mọi người trong team đang dồn dập tiến hành công tác chuẩn bị kết thúc sau cùng.

Văn Kha là người thuyết trình chủ đạo, bài thuyết trình là do anh viết, và nó cũng được gửi cho Phó Tiểu Vũ xem xét nhiều lần mới qua. Lẽ ra hôm nay anh cũng phải đến sớm tập duyệt một lần. Nhưng chẳng ai ngờ được còn chưa đến giữa trưa, Hứa Gia Lạc bỗng nhận cú điện thoại của Văn Kha –

“Hứa Gia Lạc… Ông có thể đến Cẩm Thành một chuyến không?”

Hứa Gia Lạc thề, hắn chưa từng nghe giọng nói nào khiến tim mình nát tan như thế.

Văn Kha không khóc, nhưng mỗi câu mỗi chữ bật ra từ cổ họng anh đều tựa như vắt từ máu, đang ngập ngụa máu tươi ướt đẫm: “Lúc này Hàn Giang Khuyết đang cấp cứu ở bệnh viện Cẩm Thành. Em ấy bị Trác Viễn dẫn người chặn lại ở một bãi đỗ xe bỏ hoang, sau đó bị đánh ròng rã hơn mười phút. Có, có thể em ấy sẽ không qua khỏi… Hứa Gia Lạc à.”

Mãi rất lâu về sau khi nhớ lại ngày đó, Hứa Gia Lạc vẫn có thể nhớ được nỗi rét lạnh khi ấy.

Hắn dẫn Phó Tiểu Vũ ngồi tàu cao tốc đến Cẩm Thành. Cả một đường Omega gần như không nói chuyện, hắn có thể cảm nhận được sự sợ hãi ngập tràn trong người Phó Tiểu Vũ.

“Hứa Gia Lạc, còn mấy trạm nữa?”

Trong hành trình hơn một tiếng tàu chạy, Omega ấy chỉ hỏi hắn đúng một câu hỏi này ba lần bằng chất giọng khản đục.

“Sắp, sắp đến rồi.”

Hứa Gia Lạc nhớ rõ, lần nào hắn cũng trả lời như thế.

Trên đường Hứa Gia Lạc nhận mấy cú điện thoại, đều là nhận giúp Phó Tiểu Vũ. Hắn phải hiểu sơ mọi việc, nhưng lại sợ Phó Tiểu Vũ nghe được sẽ không chịu nổi.

Tình huống của Hàn Giang Khuyết rất nghiêm trọng.

Thời gian vừa qua, chàng Alpha trẻ tuổi bốc đồng này đang điên cuồng trả thù và tấn công tập đoàn Đông Lâm – Toàn bộ sản nghiệp của nhà họ Trác. Dĩ nhiên đối phương hận hắn thấu xương, thế nên lần này đã dẫn theo một đám xã hội đen chặn Hàn Giang Khuyết ở bãi đỗ xe liều chết.

Cánh tay trái của Hàn Giang Khuyết bị bẻ gãy, cả người đầy rẫy những vết thương bầm dập do côn sắt và nắm đấm, xương sườn cũng gãy hai chiếc, và còn một số vết thương ngoài da khác. Nhưng vết thương chí mạng nhất, một là đầu bị tấn công nhiều lần khiến vỏ não bị tổn thương, hai là tuyến thể chỗ gáy bị người ta dùng côn sắt đập vỡ nát.

Nếu Hàn Giang Khuyết không phải là vua quyền anh cấp nghiệp dư, có sức khỏe tốt khôn kể, thì chỉ e với thương thế nhường này hắn chẳng còn cơ hội để cứu.

Hứa Gia Lạc siết chặt di động đến mức ngón tay trắng bệch.

Trong nháy mắt đó, hắn không chỉ cảm thấy lo lắng vì Hàn Giang Khuyết, mà lúc đứng ở phòng bên cạnh nhìn Phó Tiểu Vũ ở phía ngoài, tim hắn gần như run rẩy.

Hứa Gia Lạc quả thật không biết Omega yếu ớt ấy phải đối mặt với hết thảy mọi thứ thế nào…

Nhưng cuối cùng điều này vẫn không trốn thoát nổi.

Trong hành lang bệnh viện trung tâm Cẩm Thành chật ních người. Có hơn mười người của nhà họ Hàn, tất cả đang vây quanh Hàn Chiến – chủ nhân Hàn gia.

Hàn Giang Khuyết có ba người anh Alpha, ai nấy đều ăn bận sang trọng, vóc người cao to. Đây là một đại gia đình vinh quang lẫy lừng, vả lại còn rất trọng công danh lợi lộc. Chỉ cần liếc qua một lần là Hứa Gia Lạc có thể hiểu rõ điểm này.

Cả nhà họ Hàn tập trung một chỗ, chẳng ai để ý đến Văn Kha. Omega vóc người kềnh càng ấy chỉ có thể lẻ loi co mình trên chiếc ghế dài bên cạnh.

Hứa Gia Lạc đi tới siết chặt lấy tay Văn Kha, thấp giọng nói: “Tôi ở đây. Văn Kha, có tôi ở đây rồi.”

“Ừm.”

Văn Kha ngẩng đầu lên, mắt anh hoe hoe đỏ. Anh không khóc, thậm chí còn im lặng đến mức đáng sợ.

Người sụp đổ trước là Phó Tiểu Vũ.

Lúc mới tới Phó Tiểu Vũ còn có thể miễn cường gật đầu chào người nhà họ Hàn bên kia. Nhưng lúc đọc được kết quả kiểm tra vết thương của Hàn Giang Khuyết, hai chân y căng chặt, cả người tựa như một trang giấy mỏng manh dán nơi góc tường vắng, sau đó cứ thế nhìn cửa phòng ICU chằm chằm.

Cả một buổi chiều gần như Phó Tiểu Vũ dùng nguyên tư thế ấy đứng ở đó. Dù Hứa Gia Lạc có khuyên nhủ thế nào, y vẫn chẳng hề nhúc nhích.

Người nhà họ Hàn ai nấy mặt mày nghiêm túc, thi thoảng châu đầu ghé tai, lúc lại gọi bác sĩ hỏi thăm tình huống bên trong.

Chẳng một ai trong số họ quan tâm đến Phó Tiểu Vũ và Văn Kha, chỉ mình Hứa Gia Lạc trông nom hai Omega này. Trong cuộc đời hắn, dường như chưa từng có ngày nào khó khăn đến thế.

Nguyên chiều hôm đó Hứa Gia Lạc chạy tới chạy lui đến tầng bên cạnh rất nhiều lần. Người nhà họ Hàn mặc kệ, nhưng hắn phải tìm chút đồ ăn cho hai Omega, lúc thì trà nóng, lúc lại là bánh bao nhỏ.

Nhưng cả hai người kia chẳng ai ăn.

Thậm chí có một khoảnh khắc Hứa Gia Lạc thà rằng kẻ nằm trên giường bệnh là chính mình, chứ không muốn nhìn hai Omega đau lòng đến thế.

Hắn không thể không cố gắng duy trì lý trí và bình tĩnh trong nỗi đau, vừa trông nom Văn Kha và Phó Tiểu Vũ, vừa gọi điện thoại về thành phố B.

Ngay lúc hắn định hoàn toàn trì hoãn buổi họp báo tối nay, cuộc phẫu thuật cuối cùng cũng kết thúc.

Nhưng thứ chào đón họ không thể nói là một tin tức tốt hoàn toàn.

Hàn Giang Khuyết đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm đến tính mạng, nhưng vẫn luôn chìm vào hôn mê.

Bác sĩ nói, lần này não bộ hắn và tuyến thể bị tổn thương nặng, khiến cơ thể sinh ra phản ứng đáp trả, mất đi ý thức. Các bác sĩ không thể cam đoan về sau Hàn Giang Khuyết có thể tỉnh lại hay không. Nhưng nếu như có thể đánh dấu một Omega, việc đó sẽ kích thích tiềm thức của Hàn Giang Khuyết, cũng tăng tỉ lệ tỉnh lại của hắn.

Rốt cuộc khi nghe thấy câu nói này, Phó Tiểu Vũ đang tựa mình trên tường suýt nữa té ngã, nhưng y lập tức vịn tường ngay.

Những người nhà họ Hàn lúc nãy còn không thèm để ý đến Văn Kha cũng đã nhớ đến anh. Anh trai cả của Hàn Giang Khuyết lập tức nói, có thể dùng cách nhân tạo để Hàn Giang Khuyết đang hôn mê đánh dấu Văn Kha.

Không có ai chờ Văn Kha trả lời.

“Chờ tới khi em trai chúng ta kết thúc phẫu thuật là có thể sắp xếp tiến hành đánh dấu rồi.” Anh cả nói thẳng.

Người nhà họ Hàn đã nhìn về phía Văn Kha. Omega mặt mày tái nhợt, quần áo còn dính máu ấy bị một đám người vây quanh, dường như không có ai nghĩ đến việc cho anh cái quyền nào để nói từ “Không”.

Hứa Gia Lạc đảo mắt bên ngoài một vòng, và nhìn thấy lúc này Phó Tiểu Vũ đang kinh ngạc nhìn Văn Kha. Trong mắt của Omega ấy đương nhiên cũng lóe lên ý nghĩ tương tự: Y cũng hi vọng Văn Kha sẽ tiếp nhận ký hiệu vì Hàn Giang Khuyết.

“Chờ chút.”

Ban đầu Hứa Gia Lạc chỉ là một người ngoài, vị trí đứng của hắn khá xa. Nhưng lúc này hắn lại đi thẳng đến phía trước, nói: “Vừa rồi bác sĩ có bảo dù có tiến hành ký hiệu nhân tạo cũng không đảm bảo Hàn Giang Khuyết có thể tỉnh lại. Tôi hỏi anh, nếu như lỡ, lỡ Hàn Giang Khuyết vẫn không tỉnh lại thì phải làm sao? Đẳng cấp pheromone của Văn Kha quá thấp, sau lần ký hiệu này cậu ấy không thể nhận thêm lần nào nữa. Các người cứ thể để cậu ấy dùng cả đời mình đi đánh cược sao?”

“Không phải cậu ta yêu em trai tôi à?” Anh cả nhíu nhíu mày: “Chúng tôi sẽ không trả thiếu tiền cho cậu ta đâu, cậu yên tâm đi.”

Hứa Gia Lạc cực kỳ phẫn nộ, hắn sấn tới một bước nhìn chằm chằm vào anh cả nhà họ Hàn: “Anh cũng yên tâm, Văn Kha là bạn của tôi. Cậu ấy không đồng ý thì chẳng ai có thể ép buộc được cả. Không tin anh thử một chút coi, xem nhà họ Hàn của anh có thể động đến tôi không.”

Nhà họ Hàn dẫn đến không ít vệ sĩ, lúc này nghe Hứa Gia Lạc nói cũng sẵn sàng tới cạnh Hứa Gia Lạc, hiển nhiên là có ý đe dọa.

Bất cứ một Alpha nào khi đối mặt với việc bị nhiều người bao vây như thế đều ít nhiều cảm thấy khó chịu. Nhưng Hứa Gia Lạc không hề có ý định lùi bước, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào anh cả.

“Hứa Gia Lạc, ông đừng lo lắng.” Văn Kha bỗng kéo tay hắn lại: “Không ai có thể ép buộc được tôi cả. Nhưng mà…”

“Tôi sẽ làm phẫu thuật ký hiệu.”

Giọng điệu của Omega này tỉnh táo đến mức đáng sợ. Anh quay đầu lại nhìn về phía Hàn Chiến vẫn đang ngồi, nói: “Bác ạ, cháu yêu Hàn Giang Khuyết, nhất định cháu sẽ vì em ấy mà chịu ký hiệu. Có điều xin hãy chờ một lúc, chờ cháu trở lại thành phố B xử lý xong Trác Viễn đã.”

Văn Kha quay đầu lại nhìn Hứa Gia Lạc, gằn từng chữ một: “Hứa Gia Lạc, không được hủy bỏ buổi họp báo, đêm nay chúng ta sẽ quay về thành phố B. Việc bắt Trác Viễn tôi cần ông giúp đỡ.”

Hứa Gia Lạc nhìn thấy trong mắt Văn Kha ngập tràn nỗi căm hận đượm mùi tanh của máu tươi. Nỗi hận thù ấy mãnh liệt đến mức dường như có thể chém người thành muôn mảnh.

Cho đến giờ Hứa Gia Lạc chưa từng thấy trong mắt người bạn luôn dịu dàng hiền lành như động vật ăn cỏ của mình lại bùng lên vẻ đáng sợ đến thế. Vì vậy, hắn không có cách nào đưa ra bất cứ ý kiến khác với một Văn Kha như thế.

“Được.” Hứa Gia Lạc nghe thấy mình nói: “Lúc nào thì lên đường?”

“Ngay bây giờ.” Văn Kha đáp.

Trước khi đi, Hứa Gia Lạc thật sự không nhịn nổi nữa.

Nhân lúc Văn Kha đi nói chuyện với Hàn Chiến, hắn quay đầu lại kéo phắt Phó Tiểu Vũ đến một lối đi nhỏ ở chỗ rẽ.

“Phó Tiểu Vũ.” Hứa Gia Lạc gằn từng chữ: “Cậu phải ăn gì đó đi.”

Hắn nhét túi bánh bao vào tay Phó Tiểu Vũ. Thế nhưng y lại dán chặt lên tường cúi đầu không nói lời nào.

“Mẹ kiếp!” Hứa Gia Lạc lấy tay ép y phải ngẩng đầu lên.

Phó Tiểu Vũ nhìn hắn.

Những dòng lệ rơm rớm vốn luôn bị kìm nén trong đôi mắt tròn xoe kia cuối cùng cũng lặng lẽ tuôn trào.

Omega run lẩy bẩy không nói nổi câu nào, y chỉ rơi nước mắt, co rúm bả vai.

Ban đầu Hứa Gia Lạc cứ nghĩ rằng mình sẽ nổi giận vì Phó Tiểu Vũ muốn Văn Kha đồng ý ký hiệu. Nhưng trong khoảnh khắc đó, hắn chỉ thấy đau lòng.

Trái tim hắn cũng đang thít chặt liên hồi theo động tác của Phó Tiểu Vũ,

“*** mẹ nó!” Hứa Gia Lạc đấm mạnh một cú vào tường, nghiến răng nghiến lợi nói: “Phó Tiểu Vũ, giao Trác Viễn cho tôi. Nếu gã có thể chết thoải mái thì coi như tôi vô dụng. Tôi chỉ có một yêu cầu thôi, là lúc ở lại đây cậu hãy ăn chút gì đó đi, ăn một chút xíu thôi cũng được! Có được không?”

Phó Tiểu Vũ vừa co vai nức nở vừa nhận lấy túi bánh bao mềm oặt vì bị Alpha cầm từ trưa đến giờ.

“Được.”

Giọng của y nhỏ đến mức giống như tiếng muỗi kêu.

______________

Hết chương 41.