Tình Yêu Quý Tộc

Chương 55: Chương 55




Sau hai chuyến xe bus liên tiếp, người Xuân như muốn nát ra.

Mệt mỏi, nắng, nóng làm con người ta cảm thấy khó chịu. Đi bộ thêm một đoạn nữa cô tới được nơi cần tới.

Phải nói là nó rất to và hoành tráng. Đứng ngắm nó một lúc rồi cô mới bước vào. Có lẽ vì hơi e ngại khi lần đầu tới nơi này.

Bước vào trong là đã thấy khác biệt.

Sang trọng, lịch sự và đẳng cấp. Thế mới biết tập đoàn AJ lớn như thế nào.

Cô thầm tự hào vì ít nhất bố mình cũng là nhân viên của nơi này. Để được vào đó đâu phải dễ.

Nhìn xung quanh một hồi, cô quyết định hỏi mấy chị thư kí ở đây.

- Chị ơi, em muốn gặp anh Băng thì phải đi đường nào ạ? – cô nhướn đầu lên để nói chuyện với cô thư kí qua bàn tiếp tân.

Cô thư kí đó cũng nhướn mày lên nhìn cô một cách nghi hoặc.

- Có chuyện gì sao? Em là ai? Có hẹn trước không? – cô ấy nói một tràng dài khiến cô ngỡ ngàng.

Phải hẹn mới được gặp cơ à? Ôi? Anh ấy quan trọng thế.

- Dạ, em hẹn tới lấy đồ theo lời của anh ấy. Chị giúp em gọi cho anh ấy với ạ.

- Thật sao?

Cô gật đầu lia lịa. Cô thư kí nhìn cô nghi ngờ một chút rồi cũng nhấn điện thoại gọi cho anh.

Sau một hồi trao đổi gì đó qua điện thoại, cô thư mới quay qua nói với cô.

- Được rồi, giờ em đi lên tầng 5, phòng quản lí, Băng đang ở đó.

- Da, em cảm ơn. – cô cúi chào rồi quay đi.

…………………………….

Sau hơn 15’ đi và tìm, cuối cùng cô cũng tìm được phòng đó. Nhẹ nhàng gõ cửa và chờ đợi. Không hiểu sao cô thấy hồi hộp thế nhỉ.

- Vào đi. – giọng nói lạnh lùng quen thuộc vang lên.

Đẩy cánh cửa đó bước vô, khuôn mặt cô chợt hơi cứng lại. Cô thấy khó xử. Không ngờ được gặp anh sớm thế. Hơi mỉm cười nhìn Băng ái ngại.

- Em làm phiền anh rồi.

- Ừm. – anh khẽ gật đầu. Anh rời mắt khỏi sấp giấy trước mặt, tay tháo chiếc kính gọng đen ra nhìn cô với vẻ mệt mỏi.

Cô thì ái ngại nhìn anh không nói gì.

- Chiếc balo ở trong kia. – giọng nói đều đều vang lên, tay chỉ vào phía trong.

- Em cảm ơn. – cô vội vàng chạy nhanh vào đó và thấy nó đang ở trên bàn. Lấy nhanh rồi bước nhanh ra ngoài.

Ánh mắt chợt dừng trên khuôn mặt mệt mỏi của Băng. Không hiểu sao cô cảm thấy buồn buồn và lo lắng.

- Anh có cần em giúp gì không? – cô buột miệng nói.

Anh hơi ngạc nhiên nhìn cô. Ngẫm lại, dù gì cô cũng từng có kinh nghiệm một chút trong mấy công việc văn phòng mà.

- Vậy thì soạn hết sấp tài liệu này đi. – giọng anh bình thản.

Giờ tới lượt cô ngạc nhiên. Thật không ngờ anh ấy cũng đồng ý. Thoáng chút xao động nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại và chạy nhanh về phía bàn làm việc của anh………

……………………………

Trong phòng, một người con gái đang chăm chú nhìn vào máy tính, tay liên tục gõ vào bàn phím. Hoàn toàn tập trung vào công việc.

Một người con trai cũng đang tập trung vào công việc của mình. Dáng vẻ lạnh lùng ấy này dường như đã hằn lên những mệt mỏi. Anh dừng tay lại, day day hai bên thái dương của mình một chút. Khẽ liếc nhìn người con gái kia. Đôi mắt đen kia như dãn ra, anh cảm thấy có chút gì đó thật yên bình.

Khuôn mặt chăm chú, ngoan ngoãn của cô khiến anh có chút gì đó quan tâm. Anh chợt nhớ tới nụ cười của cô. Nó thật ấm áp và cũng thật mạnh mẽ. Có lẽ vì nụ cười đó mà khiến không ít những người xung quanh anh “xao động”. Đôi khi chính anh cũng thấy cô gái này thật thú vị. Một điều gì đó rất thu hút.

- Em xong rồi ạ. – Xuân lên tiếng, khóe môi hiện lên nụ cười sung sướng.

- Ừm. – Băng khẽ gật đầu khi đón lấy tập tài liệu của cô.

Xem xét một lúc lâu. Khá tốt. Cách tóm tắt rất ngắn gọn, cụ thể và xúc tích. Đó là điều anh hài lòng nhất về cô khi cô đang ở trong hội học sinh.

- Được rồi, cô có thể về. – anh nhẹ nhàng nói.

- Vâng. – cô chợt thấy có chút gì đó luyến tiếc nhưng không nói gì mà lủi thủi quay đi luôn. Cô hơi thấy tủi thân mà cũng không hiểu lí do.

Bước một mạch ra khỏi cửa rồi cứ đi đi mãi cho đến khi ngẩng đầu lên và chợt nhận ra rằng…………

Băng im lặng nhìn dáng người nhỏ bé kia bước ra khỏi phòng. Có vẻ như cô hơi giận. Anh chợt thắc mắc. Khẽ dựa lưng vào ghế, suy nghĩ mông lung về điều gì đó rồi từ từ anh thiếp đi lúc nào không hay.

………………………

10h

Băng mở mắt ra và liếc nhanh vào chiếc đồng hồ. Anh ngủ quên được 30’ rồi sao. Có lẽ hôm nay anh mệt quá rồi. Hai vai đã mỏi nhừ, đôi mắt cũng bắt đầu nhòe đi, toàn thân cũng dần mất đi sức lực.

Đứng dậy và đi ra khỏi phòng. Đã tới lúc tự thưởng cho mình một chút rồi.

Anh bước nhanh xuống lầu trước đó anh ghé qua khu canteen của công ty một chút. Ánh mắt chợt dừng trước vóc dáng quen thuộc kia.

Anh khẽ mỉm cười, trong lòng thấy có chút gì đó vui vui.

Xuân “lượn” gần hết cả khu nhà to lớn này rồi. Chỉ vì hơi “giận” Băng mà không hiểu lí do mà giờ đây cô lạc vào “xứ sở” của công việc này.

Đi đâu cũng thấy người chạy ngược chạy xuôi. Chỉ mới kịp hỏi một câu chưa “tới nơi tới chốn” đã không thấy bóng người đâu vì thế cô đành lủi thủi một mình quanh khu này với hi vọng là có thể tìm được đường ra. Nhưng đó chỉ là suy nghĩ, chứ càng đi càng lạc, nhất là đối với một đứa mù đường bẩm sinh như cô thì….

Càng nghĩ càng thấy chán. Chẳng lẽ lôi điện thoại ra nhờ Băng. Như thế thì ngại lắm ấy chứ.

- Vẫn chưa về sao? – một giọng nói “quen thuộc” vang lên ở sau lưng khiến cô đứng người.

Ôi, xấu hổ quá!!!

Từ từ quay đầu lại, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Băng mà cô chỉ muốn trốn đi thôi. Ai ngờ lại lạc đường ngay lúc này chứ.

- Em…bị…lạc đường. – giọng cô nhỏ hết mức có thể nhưng cũng đủ để cho anh nghe rõ.

Khẽ cười một nụ cười thật “hiền lành”, anh nhìn cô một lúc, không nói gì. Không hiểu sao anh lại thấy có gì đó khá thú vị đó chứ.

- Được rồi, cùng đi nào. Tôi cũng chuẩn bị ra về. – giọng anh bình thản nhưng thật ra là đang cố nén một nụ cười thích thú. Thật không giống anh thường ngày chút nào.

Anh bước đi chậm rãi dọc hành lang đông đúc đó, thỉnh thoảng hơi cúi đầu chào một người nào đó đang đi qua. Dáng vẻ rất đĩnh đạc. Rất lễ phép nhưng vẫn tạo ra một điều gì đó rất đặc biệt khiến người đối diện cũng phải chú ý.

Xuân cứ nghĩ vu vơ như thế vừa lẩn thẩn đi theo anh. Hơi ngại nhưng quả thật rất vui. Cô chợt thấy ngưỡng mộ anh nhiều lắm. Đi bên anh, cô chợt thấy “tự hào” một chút.

Ôi, thật khó hiểu. Tại sao càng ngày cô càng lạ thể? Cảm xúc của cô cứ liên tục thay đổi, nhất là khi ở trước mắt Băng?

- Được rồi, tới cổng rồi. – giọng Băng nhẹ nhàng.

- Vâng, em cảm ơn. – Xuân cúi đầu nói lí nhí, trong lòng chợt thấy có chút gì đó tiếc nuối.

Cô hơi ngẩng đầu nhìn anh lần cuối trước khi ra về.

- cảm ơn vì hôm nay. – anh bình thản nói tiếp.

Cô chợt thấy ngạc nhiên. Sao hôm nay anh dịu dàng thế? Cứ thế này thì cô sẽ…

Vội lắc đầu thật mạnh để xua đi suy nghĩ “viển vông” của mình rồi chào tạm biệt anh nhưng ánh mắt của cô chợt bị thu hút bởi một bóng người mặc áo đen lấp ló nào đó đằng xa mà nếu cô không nhìn nhầm thì người đó đang nhìn về phía của cô và Băng.

- Anh Băng, em nhầm hay là đúng khi thấy cái bóng đen đen kia cứ nhìn về phía này? Hình như còn chụp ảnh gì nữa cơ. – cô nói một cách nghi ngờ.

Anh ngoái đầu nhìn về phía mà cô nói. Một bóng đen nào đó nhanh chóng trốn nhanh khỏi tầm nhìn đó, hòa vào dòng người đi ngược lại phía anh. Nhưng anh vẫn thấy chứ. Cái cửa kính to đùng ở bên kia đường đã cho anh thấy được “diện mạo” của kẻ theo dõi.

Khẽ nhếch mép lên cười. Theo dõi sao? Thật là buồn cười, không hiểu cái người đó nghĩ gì chứ? Anh nhận ra hắn chứ. Cái vóc dáng đó anh đã bắt gặp nhiều lần rồi, mỗi lần hắn đi với chủ của hắn. Đã thế lại còn lồ lộ ra cái huy hiệu đó. Lộ liễu quá.

Ánh mắt của anh lóe lên một tia thích thú.

- Đi nào. – Giọng nói của anh thật nhẹ, đôi môi khẽ nở một nụ cười thích thú.

Anh cầm tay cô chạy thật nhanh theo đường ngược lại. Anh ghét cái cảm giác bị người khác soi mói kiểu đó.

Xuân không hiểu gì khi bị anh kéo tuột đi. Cô nhìn anh ngạc nhiên, không nói gì, vì lúc này cô lại thích cái cảm giác đó.

Hơi ấm từ bàn tay của anh chợt khiến cô thấy khó tả. Ngại ngùng, thích thú, an toàn.

Cả hai cùng chạy thật xa, ngược lại với tên theo dõi kia. Khi hắn nhận ra thì đã quá muộn. Vội vàng leo lên chiếc xe mô tô gần đó và phóng theo hai cái dáng người đó.