Tình Yêu Sủng Nghiện Của Tổng Giám Đốc Lâm

Chương 13




CHƯƠNG 13

Đối mặt với một tràng câu hỏi của cô, Lâm Thế Kiệt trầm ngâm một lát rồi lạnh lùng nói: “Vậy phải xem biểu hiện của cô rồi.”

Cơn cáu kỉnh khi nãy của Giản Nghệ Hân nhất thời biến mất, lôi kéo Lâm Thế Kiệt van nài: “Vậy anh nói cho tôi biết đi, anh muốn tôi làm thế nào?”

Phải biết rằng, đó có thể là ba hoặc mẹ ruột cô.

Mặc dù cô bị ung thư não là chẩn đoán sai, nhưng cô chưa từng từ bỏ suy nghĩ tìm kiếm ba mẹ ruột.

Cô muốn biết trong người mình đang chảy dòng máu của ai, có phải là kết tinh tình yêu của ba mẹ hay không, tại sao bọn họ vừa sinh cô ra đã vô tình vứt bỏ cô?

Nếu tính theo độ tuổi của cô, chỉ cần không có gì bất trắc, chắc chắn ba mẹ cô vẫn đang sống khỏe mạnh.

Cô không muốn đợi tới khi ba mẹ qua đời, mới bắt đầu tìm kiếm, đến lúc đó, cô hoàn toàn không thể tìm ra đáp án cho những câu hỏi này.

Lâm Thế Kiệt thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của cô thì khóe miệng khẽ cong lên, đáy mắt hiện lên ý cười.

“Tối mai cô theo tôi về nhà gặp người nhà, nếu cô biểu hiện tốt, tôi sẽ suy xét chuyện cho cô đi gặp người có ơn với tôi.”

Giản Nghệ Hân gật đầu lia lịa: “Được, tôi nghe theo anh hết.”

Cô là người thiết thực, biết khi nào nên có tiết tháo, khi nào không nên già mồm.

Chuyện này liên quan đến thân thế, nên giờ không phải là lúc nên có tiết tháo, già mồm.

Trong đầu Giản Nghệ Hân không ngừng tưởng tượng về người thầy có ơn với Lâm Thế Kiệt.

Có thể làm thầy của cậu chủ như Lâm Thế Kiệt, thì chắc chắn phải là người vô cùng ưu tú.

Nghĩ đến ba mẹ mình có lẽ là người cực kỳ có giáo dưỡng, Giản Nghệ Hân vừa tự hào vừa bắt đầu tự ti mặc cảm, càng nghi ngờ về nguyên nhân ba mẹ vứt bỏ cô.

Rốt cuộc là tại sao trước đó bọn họ lại không cần cô?

Tối hôm đó, Giản Nghệ Hân không cần quay về khách sạn Thanh Niên nữa, mà làm vợ Lâm Thế Kiệt, quay về nơi ở riêng của mình – một căn biệt thự nhỏ màu trắng hai tầng.

Giản Nghệ Hân hưng phấn tham quan một vòng, rồi đứng trước cửa phòng tắm rộng lớn, kích động hỏi Lâm Thế Kiệt: “Tôi có thể dùng phòng tắm này không?”

Lâm Thế Kiệt hờ hững gật đầu: “Được, nhưng dùng xong phải dọn dẹp sạch sẽ.”

“Không thành vấn đề, vậy tôi đi tắm đây.”

Giản Nghệ Hân vui vẻ như chú nai con, hưng phấn cầm đồ cá nhân của mình chui vào phòng tắm, rồi khóa cửa lại, nghiên cứu cách sử dụng bồn tắm massage này một lát, sau đó bắt đầu thoải mái tắm rửa.

Đây là lần đầu tiên Giản Nghệ Hân cảm thấy từ tận đáy lòng, gả cho Lâm Thế Kiệt thật sự là một chuyện tốt.

Từ nhỏ cô đã sống trong khu ổ chuột, ngày nào cũng bị thiếu nước cắt điện, nên tắm rửa là chuyện vô cùng xa xỉ.

Lúc đó cô nhìn thấy trong TV, mấy cô gái tao nhã thoải mái tắm rửa trong bồn tắm massage rộng lớn đó, thì cực kỳ ngưỡng mộ.

Nên từ nhỏ cô đã mơ ước, có một căn nhà thật to, rồi ngâm mình tắm trong căn nhà đó.