Tình Yêu Thôn Quê

Chương 33






Vừa vào nhà, hai người đã nhìn nhau nở nụ cười.

Từ sau khi nói rõ ràng mọi thứ, mỗi lần gặp nhau trước mặt mọi người, giữa bọn họ lại có một sự ăn ý hơn trước, là loại hiểu ngầm ẩn giữa chân mày đuôi mắt, chỉ có bọn họ mới biết trong lòng ngọt ngào bao nhiêu.
Bà ngoại lấy từ trong tủ ra một quả táo đỏ, đây là loại táo tây mua mấy ngày trước lên trấn sắm đồ tết, rất đắt.

Bà ngoại thương Lâm Đông Đông, nghĩ cậu một năm cũng không được mấy bữa ăn ngon, vậy nên bà cắn răng mua một túi.

Nhưng bà quy định, mỗi ngày chỉ được ăn một trái.
"Tiểu Dương, lại đây ~" bà ngoại cười híp mắt đưa trái táo cho Tưởng Hải Dương, "Mau ăn đi, táo này ngọt lắm."
"Cảm ơn bà ~" Tưởng Hải Dương cầm lấy trái táo, lại đưa cho Lâm Đông Đông, "Cháu vừa mới ăn cơm xong, để Đông Đông ăn đi ~"
"Con ăn con ăn!" bà ngoại dúi trái táo cho Tưởng Hải Dương, "Lát nữa nó ăn khoai tây."
Tưởng Hải Dương không từ chối nữa, cầm lấy quả táo ngồi xuống giường, mỉm cười nhìn Lâm Đông Đông, "Mới sáng sớm không ăn cơm lại ăn khoai tây?"
Lâm Đông Đông bĩu môi, nói, "Em ăn chưa no, làm sao?"
"Con còn bụng mà ăn nữa sao ~" Bà ngoại ngồi trên giường đất gõ nõ, cười híp mắt nói: "Sáng còn ăn hết hai bát cơm với ba quả trứng gà đấy!"
Tưởng Hải Dương hơi ngạc nhiên, "Ăn nhiều trứng gà vậy làm gì?"
Lâm Đông Đông xấu hổ gãi chóp mũi, "Bà ngoại luộc cho em, hôm nay sinh nhật em."
"Sinh nhật em?"
"À, đúng vậy." Lâm Đông Đông hếch cằm, có chút đắc ý, "Sinh nhật em lớn lắm đúng không?"
Tưởng Hải Dương sững sờ gật đầu, "Ừm, rất lớn."
Tưởng Hải Dương trước nay chưa từng chú ý đến chuyện sinh nhật, đương nhiên không phải một mình hắn, người trong thôn đều như vậy.


Mấy đứa nhóc choai choai thì sinh nhật gì chứ? Thanh niên trai tráng thì sinh nhật gì chứ? Trong thôn chỉ có hai người là cần phải làm sinh nhật: Đầy tháng của trẻ sơ sinh với đại thọ sáu mươi của cụ già.
Vậy nên bọn trẻ trong thôn căn bản không biết đến chuyện tổ chức sinh nhật.

Sinh nhật chỉ là dùng để tính tuổi tác, nhiều lắm thì được bố mẹ luộc cho mấy quả trứng, xem như là chúc mừng thêm một tuổi mới, sau này có thể giúp đỡ gia đình nhiều việc hơn, cho dù là nhà của Tưởng Hải Dương cũng đều như vậy.
Thế nhưng Tưởng Hải Dương cảm thấy ngày hôm nay không giống vậy, sinh nhật của Đông Đông, không giống như những ngày tháng khác! Ngày hôm nay của 16 năm về trước là ngày Đông Đông chào đời, sau đó trưởng thành được như bây giờ, trở thành người yêu của hắn! Ngày này đáng để kỷ niệm!
"Em đợi anh một lát!" Tưởng Hải Dương chạy như bay ra ngoài, còn quay đầu nói với Lâm Đông Đông, "Chờ anh nhé, anh sẽ quay lại ngay thôi!"
"Anh đi đâu thế?" Lâm Đông Đông ngồi xổm trên giường gân cổ gọi hắn.
Thế nhưng cửa vừa mở ra, Tưởng Hải Dương đã chạy mất dạng.
Lâm Đông Đông nằm úp sấp trên bệ cửa sổ nhìn ra ngoài,nhưng mùa đông trên cửa sổ dán một lớp plastic chắn gió, bây giờ phủ đầy sương mờ mông lung, không nhìn rõ được bên ngoài.
Cái người này! Lâm Đông Đông ngồi lại bên chậu than gảy gảy khoai tây bên trong.
Chờ lúc cậu gặm xong khoai tây nướng, quanh miệng nhuộm đầy tro đen, Tưởng Hải Dương lúc này mới trở lại, còn cầm theo một cái xe trượt tuyết bằng gỗ.
Lâm Đông Đông nhìn chằm chằm cái xe trượt tuyết kia, "Đây là cái gì?"
Tưởng Hải Dương cười vỗ nó nói, "Xe trượt tuyết đó, đi nào, anh dẫn em đi chơi."
"Em biết nó là xe trượt tuyết mà ~" Lâm Đông Đông bò đến bên mép giường, hưng phấn nói, "Anh lấy nó làm gì, đi đâu chơi?"
"Đi lên núi ~" Tưởng Hải Dương cầm lấy giày trên đất đưa cho cậu, "Nhanh mang giày vào, anh dẫn em đi chơi trượt tuyết ~"
Lâm Đông Đông phấn khích cười lộ ra hàm răng trắng nhỏ, răng cửa còn dính vỏ khoai tây~
Tưởng Hải Dương không kìm được bật cười, giơ tay xoa xoa đầu cậu, "Ăn hết khoai tây nướng rồi? Em sắp thành heo nhỏ rồi đấy ~"
Lâm Đông Đông đeo giày vào, vỗ cái bụng tròn vo của mình, cười khanh khách, ợ ~
Mấy ngày trước nhiệt độ có khi xuống đến -30 độ.

Hai ngày nay nhiệt độ lên cao hơn, nhưng tuyết trên núi vẫn đóng băng rắn chắc.

ngôn tình tổng tài
Thời tiết này ít người lên núi, người lớn không có việc gì chắc chắn sẽ không lên, con nít thì thỉnh thoảng lại lên chơi trượt tuyết, thế nhưng đường núi nhỏ hẹp rất ít người đi, băng tuyết đổ dày, đi lên rất khó khăn.
Tưởng Hải Dương một tay kéo xe trượt tuyết, một tay nắm lấy Lâm Đông Đông, hai người một trước một sau leo lên "Núi tuyết".
Thời tiết hôm nay rất đẹp, bầu trời không một gợn mây, ánh mặt trời chiếu tỏ, trời xanh mây trắng, có chút chói mắt.
"Anh," Lâm Đông Đông thở hổn hến có chút mệt, "Sao đột nhiên anh lại muốn chơi trượt tuyết?"
Tưởng Hải Dương đi trước mở đường, thể lực siêu phàm lộ ra ưu thế tuyệt đối, giọng nói vững vàng: "Hôm nay không phải là sinh nhật em sao, chúc mừng thôi ~"
Lâm Đông Đông ở phía sau cong môi cười, thật ra cậu cũng không tổ chức sinh nhật, người trong thành phố có thói quen mừng sinh nhật, cậu đã thấy nhiều rồi.

Thế nhưng cậu chưa từng tổ chức, bố Lâm mẹ Lâm không có thói quen này.

Sau này về thôn lại càng nhập gia tùy tục.
"Vậy còn anh?" Lâm Đông Đông ở phía sau hỏi, "Sinh nhật của anh là khi nào?"
"Mùa hè ~" Tưởng Hải Dương quay đầu lại cười nói, "Ngày mùng 5 tháng 7."
"Ngày mùng 5 tháng 7."Lâm Đông Đông gật đầu lẩm bẩm, "Nhớ kỹ rồi!"
Lên gần đỉnh núi, đoạn đường dốc kia càng khó đi hơn, xung quanh toàn là băng rất dễ bị trượt chân, Lâm Đông Đông gần như phải dùng cả tay lẫn chân để bò lên.
Tưởng Hải Dương trước tiên đem xe trượt tuyết lên đỉnh núi trước, sau đó chạy xuống dưới kéo cậu.

Tuyết đóng băng nên không dễ leo, hơn nữa đoạn đường này rất dốc, hắn vất vả trầy trật mãi mới kéo người lên đỉnh núi được.
Lâm Đông Đông nhìn xuống dưới một chút, băng tuyết bao trùm ngọn núi chót vót khiến cậu hơi sợ, "Chúng tạ trượt từ đây xuống dưới sao? Có khi nào em bị ngã mẻ răng luôn không?"
Tưởng Hải Dương cười chết, nặn nặn chóp mũi đỏ hồng vì lạnh của cậu, chỉ vào chỗ sau hai người nói, "Phía đằng sau này có đường để đẩy xe lúc thu hoạch hoa màu, khá là rộng, mùa đông này không ai đi.

Trẻ con trong thôn hầu như đều chơi trượt tuyết ở đấy, tuyết rất dày, khá bằng phẳng, cũng khá dài."

Lâm Đông Đông lúc này mới yên tâm, "Vậy thì còn được ~ "
"Trước đây bọn anh chơi đều trượt từ trên đỉnh núi xuống sườn dốc kia ~" Tưởng Hải Dương lộ ra dáng vẻ đắc ý của một tên nhóc bướng bỉnh, "Vèo một cái là xuống hết dốc, giống như bay vậy, rất kích thích!"
Lâm Đông Đông cũng là con trai, cũng có lòng đam mê theo đuổi sự mạo hiểm, thế nhưng cậu nhát gan, "Như vậy không bị ngã sao? Lật xe thì làm sao, đây là đang ở trên đỉnh đấy."
"Ngã thì ngã, cùng lắm thì hai ba lần là quen ~" Tưởng Hải Dương không coi là việc gì lớn, "Với cả mùa đông mặc áo bông dày, còn mang cả mũ, ngã cũng không sao."
Lâm Đông Đông chậm rãi gật đầu, cậu cảm thấy Tưởng Hải Dương nói đúng.

Có lẽ không đáng sợ lắm? Hay mình lát nữa cũng thử xem?
"Đi thôi ~" Tưởng Hải Dương nắm lấy tay cậu, "Trước tiên dẫn em qua bên kia chơi, anh kéo em!"
Con đường nhỏ kia các mảnh đất trống trên đỉnh núi không xa, quẹo qua hai đường mòn quanh co, là đến con đường bằng phẳng để kéo xe đó.

Quả nhiên là chỗ tốt để chơi trượt tuyết, tuyết rất dày, đường dài tít tắp nhìn không thấy điểm cuối, giống như dẫn sang một ngọn núi khác.
Tưởng Hải Dương để xe trượt tuyết trên đường băng, kéo Lâm Đông Đông ngồi lên, sau đó cầm lấy dây thừng hai bên cột chặt vào người cậu.
Xe trượt tuyết rất lớn, có thể ngồi đủ hai ba đứa trẻ con.

Lâm Đông Đông hưng phấn nhìn Tưởng Hải Dương cột dây thừng lên người mình, vẻ mặt ngoan ơi là ngoan.
"Bọn anh trước đều tới đây chơi sao?" Lâm Đông Đông ngước đầu hỏi, "Vậy sao bây giờ không chơi nữa?"
"Hồi học tiểu học, mùa đông nào bọn anh cũng tới chơi, thế nhưng sau khi lên cấp hai thì không chơi nữa." Tưởng Hải Dương đội mũ lên cho cậu, "Lên cấp hai thì thích chơi game, những trò này của trẻ con, bọn anh sau đó không đến nữa."
Lâm Đông Đông bĩu môi, "Cái này chơi vui hơn game."
Tưởng Hải Dương cầm lấy dây thừng trên xe trượt tuyết tròng qua người mình, cười hỏi: "Em chưa từng chơi cái này bao giờ đúng không?"
"Chưa từng ~"
"Ngồi vững nhé, giữ chặt dây thừng." Tưởng Hải Dương kéo kéo dây thừng, xác định đã buộc chặt, sau đó cúi người hôn một cái lên nốt ruồi nhỏ trên chóp mũi Lâm Đông Đông, "Ngày hôm nay cho em chơi thoải mái!."
Nói xong Tưởng Hải Dương kéo lấy dây thừng trên eo, chạy về phía trước, lúc dây thừng bị kéo căng, xe trượt tuyết vèo một cái lao về phía trước!
"A ——" Lâm Đông Đông hét lên một tiếng, xe trượt tuyết đột nhiên lao về phía trước, quán tính khiến cậu suýt chút nữa đã ngã xuống, thế nhưng ngay lập tức nắm lấy dây thừng giữ thế cân bằng, quá đã!
Xe trượt tuyết trượt trên băng phát ra âm thanh ken két, mặt tuyết bằng phẳng ánh lên dưới ánh mặt trời.

Tưởng Hải Dương kéo dây thừng chạy rất nhanh, Lâm Đông Đông ngồi trên xe giống như diều no gió, bên tai chỉ còn tiếng rít gào vù vù.
Tưởng Hải Dương chạy rất nhanh, xe nhanh chóng trượt dài trên mặt tuyết, lúc này cho dù không có dây thừng kéo, xe trượt tuyết theo quán tính cùng với mặt đường bằng phẳng trơn trượt cũng sẽ chạy một đoạn dài.
Lâm Đông Đông lần đầu tiên được chơi trượt tuyết, vô cùng vui vẻ.

Cậu nắm chặt dây thừng để giữ cân bằng, mắt nhìn chăm chú người kéo xe phía trước.
Người kia rất cao, chạy vừa nhanh vừa vững, không quay đầu lại, mang theo cậu trượt dài trong trời đất ngập tràn gió và tuyết.
Từ trước tới nay chưa có ai dẫn cậu chơi đùa, dỗ dành cậu như trẻ con như vậy.
Chỉ có Tưởng Hải Dương, Lâm Đông Đông cong cong mi mắt, chỉ có người yêu của cậu!
Tưởng Hải Dương chạy một đoạn đường dài mới dừng lại, xoay người dùng chân cản xe trượt tuyết, "Chơi vui không? Có muốn nhanh thêm chút nữa không?"
Lâm Đông Đông kéo hắn ngồi xổm xuống, vuốt ve khuôn mặt bị gió thổi cho đỏ hồng của hắn, "Anh có mệt không?"
Tưởng Hải Dương củng trán mình lên trán cậu, "Không mệt, chừng này thì nhằm nhò gì, anh có thể chạy cả một ngày!"
Lâm Đông Đông cười bĩu môi, "Khoác lác ~ "
"Em không tin thì chúng ta thử xem ~" Tưởng Hải Dương nhướng mày, "Anh còn có thể chạy nhanh hơn nữa cơ, thử không?"
Lâm Đông Đông có chút lo lắng, "Đừng chạy nhanh quá, lỡ bị ngã đấy."
"Sao có thể chứ." Tưởng Hải Dương giơ chân lên cho cậu nhìn giày của mình, đế giày có những đường răn ri lồi lõm, "Lúc nãy về nhà lấy xe trượt tuyết anh còn cố ý đổi giày, có thể chống trơn trượt.

Lúc chạy có dùng sức cũng không bị ngã được."
Lâm Đông Đông mỉm cười, đón lấy ánh nắng chói mắt, "Vậy thì anh chạy nhanh thêm chút nữa!"
Tưởng Hải Dương dùng sức xoa mặt cậu, "Em ngồi ngay ngắn lại đi!"

Ngựa hoang cất vó, kéo theo xe trượt tuyết lướt băng băng trên mặt đất!
"A —— ha ha ha ha ha..." Lâm Đông Đông cười lớn, hạ thấp vai, cố gắng giữ cho trọng tâm của mình càng thấp càng tốt.
Tưởng Hải Dương phía trước vừa chạy vừa hét, "Còn muốn chạy nhanh hơn nữa không?"
"Nhanh hơn nữa!"
"Như thế này thì sao?"
"Ha ha ha ha ~" Lâm Đông Đông quả thực muốn hét cả trái tim trong ngực ra ngoài, thật là sảng khoái!
Tưởng Hải Dương như ngựa thoát cương, mang theo Lâm Đông Đông chạy như bay trên mặt đất phủ đầy tuyết, lưu lại dấu chân và tiếng cười giòn dã trong gió tuyết.
Con đường mòn uốn lượn như không có điểm cuối, phía trước trắng xóa một màu, là thế giới không nhiễm bụi trần của thiếu niên.
Tưởng Hải Dương kéo xe trượt tuyết dẫn Lâm Đông Đông chạy mãi chạy mãi, chỉ cần Lâm Đông Đông còn muốn chơi, thì hắn sẽ không ngừng.

Mãi đến tận khi hai chân Lâm Đông Đông ngồi đến tê cứng trên xe trượt tuyết hai người mới chịu dừng lại.
Tưởng Hải Dương thở hổn hển ngồi xuống bên cạnh Lâm Đông Đông, cổ tay áo bông kéo lên cao, trên trái phủ một lớp mồ hôi mỏng, "Chơi đã chưa?"
Lâm Đông Đông gật đầu, "Đã rồi ~ hì hì hì, anh mệt muốn chết rồi đúng không?"
Tưởng Hải Dương ôm cổ cậu hôn chụt một cái, "Chỉ cần em còn muốn chơi, anh sẽ chơi cùng em!"
"Hay là để em kéo anh đi?" Lâm Đông Đông đề nghị.

Tưởng Hải Dương thật sự rất chiều cậu, kéo xe chạy như ngựa gần nửa ngày.
Tưởng Hải Dương cười, "Được, em kéo anh đến mảnh đất trống phía trên đỉnh núi, sau đó hai chúng ta cùng về nhà."
"Được!" Lâm Đông Đông hứng chí bừng bừng đứng dậy.
Thật ra kéo xe trượt tuyết cũng không phải là quá mệt, chỉ cần không chạy liên tục như Tưởng Hải Dương, bản thân xe trượt tuyết đã theo quán tính chạy theo người kéo, như vậy sẽ giảm được phần lớn trọng lực.
Lâm Đông Đông ra dáng dặn dò: "Anh ngồi vững nha, nắm chặt dây thừng, cái đó, nhớ giữ thăng bằng."
Tưởng Hải Dương cười không ngừng được, cột chặt dây thừng lên người, sau đó nói như đang dỗ trẻ con, "Được rồi, nhớ rõ, đi thôi?"
Lâm Đông Đông lườm hắn một cái, cũng vòng dây thừng lên eo mình, sau đó xoay người chạy về phía trước.
Ặc...! Chưa được hai bước đã suýt ngã sóng soài trên mặt đất! Giày của cậu không có mấy đường rằn ri chống trượt, không phải là giày chuyên dụng đi tuyết, vậy nên cậu chạy rất khó khăn!
Tưởng Hải Dương ngồi trên xe trượt tuyết cười đau bụng, nhưng cũng lo Lâm Đông Đông té ngã, hắn an ủi cậu chậm một chút đừng vội, sau đó lấy tay chèo trên đất trợ giúp.
Sau bao gập ghềnh trắc trở, mới đem được Tưởng Hải Dương lên đến mảnh đất trống trên đỉnh núi, Lâm Đông Đông vứt dây thừng xuống đất, vãi đạn, công việc này thật không dễ dàng!
Tưởng Hải Dương ngó xuống dưới núi nhìn một cái, cười xấu xa hỏi Lâm Đông Đông, "Em có muốn thử trượt trên đỉnh núi xuống không? Nhanh lắm, vèo một cái là đến nơi ~"
Thật ra Tưởng Hải Dương vẫn rất sợ Lâm Đông Đông ngã đập đầu nhưng khi còn nhỏ hắn thường lên đây chơi, cũng rất vui vẻ.

Mặc dù có mấy lần ngã lăn xuống núi, nhưng đối với hắn đó đều là những ký ức tuổi thơ khó quên.
Hắn đột nhiên rất muốn dẫn Lâm Đông Đông cùng nhau trải nghiệm một lần, muốn để Lâm Đông Đông gia nhập những ký ức thơ ấu của hắn.
Lâm Đông Đông do dự, "...!Em hơi sợ."
"Hai chúng ta trượt cùng nhau, anh ngồi phía sau ôm em." Tưởng Hải Dương cực kỳ tự tin, "Chắc chắn sẽ không ngã đâu."
Lâm Đông Đông tin tưởng hắn, hít sâu một hơi gật đầu, "Được!"
Không sao hết! Có Tưởng Hải Dương ở đây rồi..