Tô Hàng Hướng Nam

Chương 17




Edit & Beta: Hann

Trịnh Soái Trực vừa vào nhà Hàng Chính đã ôm chặt người mở cửa, vừa ôm vừa nói: “Nam Nam, anh nhớ em đến chết rồi ~”

Cảm giác người trong ngực mình không phải cô gái mềm mại lắm thì phải, mà là cảm giác cơ bắp săn chắc, còn có mùi thuốc lá nữa, đồng thời… Cũng cao quá đi mất.

Trịnh Soái Trực mở mắt, thấy Tô Nam đang vẫy tay với anh ta: “Anh Trịnh Trực.”

Ai ai ai… Nếu Tô Nam đang ở đằng kia, vậy người anh ta ôm là…

“Đội đội đội… đội trưởng.”

Không sai, lúc này người Trịnh Soái Trực đang ôm chính là Honey thiếu tá Hàng của chúng ta, thiếu tá Hàng lạnh lùng nói một tiếng: “Cậu đi ăn đậu hũ của Tô Nam sao?”

“Nào có…” Trịnh Soái Trực buông Hàng Chính ra, lùi về đứng ngay ngắn bên cạnh Trần Ngũ: “Biểu hiện sự thân thiết thôi.”

“Được rồi được rồi, Hàng Chính anh đừng nghiêm túc quá.” Tô Nam đi đến trước mắt Trịnh Soái Trực rồi ôm anh ta, cười nói: “Anh Trịnh Trực, đã lâu không gặp.”

“Ừ, Nam Nam, đã lâu không gặp.”

Tô Nam ôm từng người anh em trong đội một cái, lúc đến Trần Ngũ thì anh ấy đột nhiên xấu hổ nói: “Đừng đừng đừng, Tô Nam. Cứ coi như xong phần tôi rồi đi.”

“Cậu biểu hiện thân thiết với Tô Nam mà rầu rĩ như thế này sao.” Hàng Chính đột nhiên kéo cô vào trong lòng, ôm thật chặt một hồi rồi nói: “Nhìn này! Chỉ là ôm một cái như vậy thôi!”

Trong giây lát bị Hàng Chính ôm vào trong ngực đó, Tô Nam cảm giác như mình giống như mình đang mơ một giấc mộng không cách nào tỉnh lại vậy.

Khi ôm Hàng Chính hơi dùng sức khiến người ta có cảm giác rất an toàn. Mùi thuốc lá thoang thoảng trên người Hàng Chính xộc thẳng vào lòng Tô Nam, trong nháy mắt đó, Tô Nam có chút muốn òa khóc. 

Trong nháy mắt đó, tự nhiên cô cảm thấy chỉ cần Hàng Chính thực sự cần mình ở bên cạnh. Chỉ trong khoảnh khắc đó, Tô Nam đã suy nghĩ rất nhiều điều. Thấy Hàng Chính làm vậy, Trần Ngũ không còn cách nào khác, chủ động đến ôm cô một lát, cô thì vẫn chưa hoàn hồn sau cái ôm của Hàng Chính.

Lúc Trần Ngũ buông Tô Nam ra, cô vẫn còn mang theo ánh mắt dò xét, cười cười suy nghĩ về Hàng Chính. Còn Hàng Chính cũng không lảng tránh mà nhìn thẳng vào mắt Tô Nam, trong đôi mắt đó tràn ngập sự kinh ngạc. 

Thế nhưng anh xin thề, lúc anh ôm Tô Nam ấy không có ý gì cả, chỉ vì muốn đơn thuần làm cho Trần Ngũ xem một lượt mà thôi. Nhưng khoảnh khắc anh ôm Tô Nam vào trong ngực mình, loại cảm xúc không nỡ buông ra đột nhiên xuất hiện này khiến anh cảm thấy vô cùng xa lạ. 

Có lẽ Tô Nam cảm nhận được sự kỳ lạ trong cái ôm của anh nên mới nhìn anh với ánh mắt như vậy.

“Đội trưởng, anh xem xem, Nam Nam bị anh dọa rồi.” Hồ Đối Đối thấy bầu không khí có chút xấu hổ, đi ra một vòng đẩy vai của Tô Nam, hướng đến phòng bếp, vừa đẩy vừa nói: “Nam Nam, hôm nay em làm món gì ngon thế? Anh xem xem có món mình thích ăn không…”

Trên người Hàng Chính mặc tạp dề, đây cũng là diện mạo khá mới mẻ. Các anh em đã quen với tư thế anh hùng của Hàng Chính rồi, nhưng không ngờ dáng vẻ sống qua ngày ở nhà như vậy cũng khá hợp với anh. 

Nhưng Hàng Chính không cho anh em có cơ hội tự tưởng tượng ra những thứ không đâu nữa. Anh cởi tạp dề xuống đặt một bên, chỉnh sửa quần áo hơi nhăn nhúm rồi hỏi: “Tể Tể đâu?”

Tể Tể chính là Lý Phục. Cái tên này có lai lịch khá phức tạp, Lý Phục nhận ra chữ “Phục” trong tên mình có ý nghĩa là lại một lần nữa, cho nên lúc đầu anh ấy lấy biệt danh là “Tái Tái”, nhưng lúc báo lên trên, không biết lỗ tai Hàng Chính để đâu mà nghe “Tái Tái” thành “Tể Tể”. 

Vì vậy Lý Phục thoạt nhìn lạnh lùng không nói chuyện yêu đương đã được Hàng Chính ban tặng biệt danh có mười phần đáng yêu – Tể Tể.

Mấy người anh em vừa nghe Hàng Chính hỏi Lý Phục đều câm nín không nói gì, Trần Ngũ thấy mọi người không nói gì nên chỉ có thể nhắm mắt trả lời bừa: “Anh ấy lập tức đến ngay.”

Hàng Chính ồ một tiếng rồi nói: “Ăn mà cũng không tích cực, đầu óc có vấn đề.”

Hồ Đối Đối ở phòng bếp giúp Tô Nam đánh trứng gà, mỗi tay đập mỗi cái, ngón tay dùng sức một chút, lòng trắng lòng đỏ hoàn toàn vào trong bát. Hồ Đối Đối không thèm nhìn, ném vỏ trứng gà về phía sau. Vỏ trứng được ném vào trong thùng rác gọn gàng hoàn hảo.

“Anh Đối Đối!” Tô Nam bị hù đến sửng sốt bởi một màn mây bay nước chảy lưu loát và sinh động như vậy của Hồ Đối Đối: “Các anh có tính là những người có tuyệt kỹ không thế.”

“Chuyện nhỏ thôi.” Hồ Đối Đối cầm chén lên, bắt đầu đánh trứng gà: “Nam Nam, vừa rồi đội trưởng mới ôm em ấy, không có ý gì khác đâu, đừng để ý. Anh thấy hình như khi nãy em bị dọa.”

“À, không có gì. Chỉ là phản ứng không kịp.” Tô Nam cúi đầu rửa cà chua, cộng thêm việc Hồ Đối Đối cho rằng cô bị hành động của Hàng Chính dọa sợ. Khi đó, có lẽ chỉ là do cô nghĩ nhiều, Hàng Chính đơn thuần chỉ muốn ôm cô một chút mà thôi, cũng không có ý tứ gì khác.

“Vậy là tốt rồi, thực ra đội trưởng của tụi anh là người rất tốt, chỉ là đôi lúc cách anh ấy biểu đạt vấn đề quá thẳng thắn, nhưng đội trưởng thực sự là người rất tốt.” Hồ Đối Đối suy nghĩ một chút rồi tiếp tục nói: “Thực sự rất tốt.”

“Ừ, anh Đối Đối, em biết rồi.” Tô Nam ngẩng đầu, cười cười với Hồ Đối Đối: “Em biết.”

“Ừ.” Hồ Đối Đối nhìn khuôn mặt tươi cười xán lạn của Tô Nam nên cũng cười theo. Anh ta đánh xong trứng gà rồi đặt ở bên cạnh cái thớt, không ngờ nhìn thấy cái dao găm Thụy Sĩ trên tấm thớt. 

Hồ Đối Đối cẩn thận cầm lấy dao găm Thụy Sĩ, đây là dao găm của Hàng Chính. Lần đầu tiên làm nhiệm vụ, cô gái nhỏ bị bắt làm con tin đã được anh giải cứu nên đưa cho anh cái này. Anh vẫn luôn mang theo bên mình, Hàng Chính vẫn cảm thấy điều này thể hiện sự vinh dự của mình, là lần được ca ngợi và tán dương khi hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên. 

Đã nhiều năm như vậy, cây dao găm này vẫn mới như ngày đó, thế nhưng… Sao đột nhiên Hàng Chính lại lấy con dao này ra, còn để ở phòng bếp nữa.

Hồ Đối Đối hỏi Tô Nam cái dao găm này là sao, cô nói rõ sự thật rằng Hàng Chính đưa cho mình để lóc xương cánh gà. Câu trả lời này thực sự khiến Hồ Đối Đối cảm thấy đặc biệt lạ lùng và khó tin nổi. Mức độ Hàng Chính bảo vệ cái dao găm này mà nói, có lẽ đã đến mức cố chấp luôn rồi. 

Thế nhưng hôm nay anh lại thản nhiên lấy ra đưa cho Tô Nam để lóc xương cánh gà, Hồ Đối Đối cảm thấy vô cùng thần kỳ, thần kỳ đến lạ lùng.

Tô Nam làm đồ ăn rất phong phú, mùi vị cũng rất ngon miệng, lúc mọi người vừa mới chuẩn bị ăn cơm thì Lý Phục đến.

Bên cạnh anh ấy còn có Miêu Mị Hân.

“Anh Lý Phục, chủ nhiệm Miêu, mau đến ngồi đi.” Tô Nam vô cùng nhiệt tình bắt chuyện với hai người, lấy chén đũa cho cả hai. 

Lúc Tô Nam cầm chén đũa ra, vốn dĩ cô ngồi đối diện Hàng Chính đã biến thành ngồi bên cạnh Hàng Chính. Mà cô và anh ngồi đối diện Lý Phục có vẻ mặt hơi u ám cùng Miêu Mị Hân với đôi mắt hơi sưng đỏ.

Tô Nam không biết Hàng Chính và Miêu Mị Hân vừa mới xảy ra chuyện gì, thấy mắt cô ấy có hơi ửng đỏ nên lo lắng hỏi: “Chủ nhiệm Miêu, mắt cô sao vậy? Đau không? Có cần tôi lấy thuốc nhỏ mắt không?”

Tô Nam vừa mới dứt lời đã bị nhét vào miệng một miếng sườn xào chua ngọt, sau đó giọng nói của Hàng Chính vang lên: “Ăn cơm của em đi, quản nhiều vậy làm gì.”

Tô Nam khó chịu nhai nhai miếng sườn xào chua ngọt rồi nuốt xuống, vừa mới bưng chén cầm đũa lên đã thấy thịt bò nạm không biết từ đâu ra xuất hiện trong chén.

“Em ăn đi! Nhìn tôi làm gì?” Hàng Chính thu hồi chiếc đũa gắp thức ăn cho cô, sau đó gõ đầu cô một cái rồi nói.

Bầu không khí trên bàn ăn vốn đang vui vẻ hòa thuận bỗng nhiên trầm xuống.

Miêu Mị Hân nhìn chằm chằm chén của Tô Nam, hận không thể liếc mắt đục khoét cái chén đó. Lý Phục nhìn Miêu Mị Hân, cũng yên lặng nhíu mày.

Những chuyện xảy ra kế tiếp không thể ngăn lại được, sau lát thịt bò nạm, trong chén Tô Nam lại xuất hiện cá hấp, trứng chiên cà chua, gà KFC và các loại món ăn. Hàng Chính gắp thức ăn cho cô mà không biết mệt, còn cô thì khổ không thể tả, không ngừng nhai đồ ăn trong miệng mình. 

Đột nhiên Tô Nam hiểu ra, Hàng Chính đang trả thù việc lần trước cô cho anh ăn quá no. Khi đó cô cũng không ngừng… gắp thức ăn cho Hàng Chính đang bị thương ăn. 

Bây giờ Tô Nam cũng cúi đầu ăn lia lịa giống như anh khi trước, chỉ có điều khác biệt duy nhất chính là, lúc đó chỉ có hai người Tô Nam Hàng Chính, bây giờ cả một bàn ăn ai cũng như nhìn thấy quỷ.

Tô Nam thật sự ăn không nổi nữa. Vì vậy cô che kín chén của mình, sau đó gắp đồ ăn vào trong chén của Hàng Chính, cười nói: “Anh cũng ăn đi ăn đi, tôi no rồi.”

“No rồi?” Hàng Chính cười nói: “Ăn không nhiều lắm ha, rất dễ nuôi.”

“Phụt…” Hồ Đối Đối đang uống canh, suýt chút nữa thì phun vào lại trong bát rồi.

“Khụ khụ…” Trần Ngũ đang gặm cánh gà cũng mém bị sặc thịt gà.

Còn Miêu Mị Hân đang bưng chén đột nhiên đặt chén lên bàn, chạy vào nhà vệ sinh.

Chén trên bàn đặt không cẩn thận, lung lay rơi xuống đất, mảnh sứ vụn nho nhỏ cùng cơm trong chén trộn lẫn vào nhau trên sàn nhà, trông rất khó coi.

Lý Phục lập tức buông chén, định đi về phía phòng vệ sinh nhìn một cái nhưng bị Hứa Băng ở bên cạnh kéo lại. Hứa Băng nhìn Hàng Chính không chút đổi sắc tiếp tục ăn cơm, nhẹ nhàng lắc đầu với Lý Phục. Lý Phục nhìn thấy Hàng Chính liếc mắt, nắm chặt tay ngồi xuống.

Tô Nam bị Miêu Mị Hân dọa sợ, cô vội vàng chạy đến phòng vệ sinh để nhìn xem cô ấy thế nào rồi. Miêu Mị Hân đang ngâm toàn bộ mặt mình trong bồn nước, yên lặng khóc. 

Cô ấy thực sự rất đau, trong lòng thực sự rất đau. Tại sao Hàng Chính có thể tàn nhẫn như vậy, anh biết rất rõ tình cảm của cô ấy dành cho anh, tại sao còn đối xử với Tô Nam như vậy trước mặt cô ấy chứ… Tại sao lại muốn tổn thương cô ấy như vậy…

“Chủ nhiệm Miêu!” Tô Nam thấy Miêu Mị Hân đang ngâm mặt trong nước, suýt chút nữa dọa Tô Nam sợ gần chết. Cô vội vàng kéo Miêu Mị Hân ra nhưng bị cô ấy mặc kệ. 

Sàn nhà của phòng vệ sinh dính nước nên hơi trơn trượt, mà Tô Nam có hơi gấp gáp, còn Miêu Mị Hân thì lập tức hất tay cô ra khiến Tô Nam lảo đảo một cái, sau đó lập tức té ngã xuống đất, đầu đập vào thành bồn rửa tay sát bên cạnh.

Tô Nam ôm trán nói: “Ai da, đau đau đau quá… Chủ nhiệm Miêu, tôi chỉ lo lắng cho cô thôi, sức lực của cô cũng lớn quá rồi!”

Phòng vệ sinh truyền đến âm thanh khiến Hàng Chính thấy có gì đó không ổn lắm. Hàng Chính buông chén đũa và chạy đến phòng vệ sinh nhìn cùng mấy anh em. 

Tô Nam ngồi dưới đất ôm trán, còn Miêu Mị Hân thì vương đầy nước trên mặt, đứng đó luống cuống chân tay. Hàng Chính đi đến trước mặt Tô Nam, ngồi xổm xuống rồi lấy tay cô ra, trên trán cô sưng một cục đỏ hồng. Hàng Chính nhìn trán cô một chút hỏi: “Đau không?”

“Không đau!” Tô Nam thấy gương mặt dính nước và ánh mắt lộ ra nỗi buồn của Miêu Mị Hân, đồng thời cũng hiểu lý do vì sao cô ấy trở nên như vậy. Bởi vì Hàng Chính, cũng bởi vì mình.

“Phiền rồi kéo em đứng lên với, anh Hứa Băng.” Tô Nam từ chối bàn tay Hàng Chính trước mặt mình, ngược lại nói với Hứa Băng ở bên cạnh.

Hàng Chính rút tay về rồi đứng lên, vẻ mặt không cảm xúc nhìn Hứa Băng kéo Tô Nam đứng dậy. Tô Nam tìm một chiếc khăn lông khô cho Miêu Mị Hân lau nước trên mặt. 

Hàng Chính đoạt lấy khăn tay trong tay cô, ném cho Lý Phục ở một bên, mím môi nói: “Lau cho cô ấy, đừng chịu đựng, muốn tìm tôi đánh một trận thì tôi sẵn sàng tiếp đón.” Hàng Chính nói xong bèn kéo Tô Nam ra khỏi phòng vệ sinh. Cô cứ giãy dụa không thôi nhưng Hàng Chính lập tức vác cô lên vai mình, lạnh lùng nói: “Em không thoa thuốc lên trán không sợ bị ngốc à?”

“Tôi có bị ngốc cũng không liên quan đến anh, Hàng Chính!! Thả tôi xuống!!”