Tỏ Tình

Chương 84: Thế giới vẫn tốt đẹp




Vào thứ hai, ngày làm việc, thời tiết càng ngày càng trong xanh hơn.

Khi có ánh nắng chiếu vào, tâm trạng của con người sẽ thay đổi. Cô và Chu Kinh Trạch đã gần như ổn định, thoạt nhìn mọi chuyện đều đang diễn ra theo chiều hướng tốt.

Khi Hứa Tùy đang sắp xếp tư liệu trong phòng làm việc, một y tá gõ cửa và mỉm cười nói:

- -- Đọc full tại Truyenfull.vn ---

“Bác sĩ Hứa, chủ nhiệm Trương của khoa ngoại chúng tôi đang tìm cô.”

Ngón tay Hứa Tùy đúng lúc dừng lại trên trang bìa, động tác ngưng lại, gật đầu: “Tôi biết rồi.”

Y tá đi khỏi, Hứa Tùy đặt tài liệu trong tay xuống, hai tay đút vào túi đi đến cửa phòng làm việc của chủ nhiệm, vươn tay gõ cửa.

Một giọng nam ấm áp vang lên từ bên trong: “Mời vào.”

Hứa Tùy đẩy cửa ra đi vào, đặt tay lên nắm cửa, cười nói: “Thầy, em nghe nói là thầy tìm em.”

“Đến đây, ngồi đi.” Chủ nhiệm Trương nâng ngón tay chỉ vào chỗ ngồi trước mặt.

Hứa Tùy gật đầu, đi tới, kéo ghế ngồi xuống.

Chủ nhiệm Trương đặt chiếc cốc giữ nhiệt trong tay xuống, lấy ra một cuốn sổ bệnh án ở bên cạnh.

- -- Đọc full tại Truyenfull.vn ---

“Có phải em vẫn chưa biết bệnh nhân mà mình sắp tiếp nhận không? Đích thân viện trưởng đón tiếp. Ông ấy đã tiến cử em với người nhà bệnh nhân, dù sao phẫu thuật cắt bỏ khối u ác tính của túi mật là chuyên môn của em.” Chủ nhiệm Trương cười nói với cô.

Hứa Tùy nhận lấy sổ bệnh án, đọc rất nhanh, nhìn thấy trường hợp bệnh nhân trước đó được chẩn đoán là khối u ác tính túi mật, phát hiện không quá muộn, vấn đề là người này đã có tuổi, có ba cái tăng*. 

Ba cái tăng: tăng lipid máu, tăng huyết áp và tăng đường huyết.

Lại còn là một người tàn tật.

Mí mắt Hứa Tùy giật giật, trong lòng dần dần hình thành một dự cảm xấu.

Một đôi mắt hạnh nhân quét qua phần trên cùng của sổ bệnh án, trên cột viết tên nạn nhân có ghi rõ ràng: Tống Phương Chương.

Đồng tử của cô đột nhiên co rút gấp gáp, đầu ngón tay nắm lấy một góc của tờ bệnh án, móng tay trở nên trắng bệch, biểu cảm trên gương mặt là choáng váng.

Cô đột nhiên ù tai một lúc, lỗ tai ong ong, không thể nghe rõ chủ nhiệm bên cạnh đang nói gì, cả người rơi vào tâm trạng cực kỳ đau thương.

Một lúc lâu sau, Hứa Tùy mới thoát ra khỏi tâm trạng đó, ánh mắt vô hồn, mất một lúc lâu mới xác định được tiêu điểm, chủ nhiệm Trương đang chuẩn bị lên tiếng, cô mới bình tĩnh nói: 

“Xin lỗi thầy ạ, em không thể tiếp nhận ca phẫu thuật này được.”

Những lời chủ nhiệm Trương muốn nói bị nghẹn lại trong cổ họng, không phản ứng kịp, nhíu mày theo bản năng, làm bác sĩ mấy chục năm rồi, ông ấy đã từng nhìn thấy đủ loại gió to sóng lớn rồi, nhưng tình huống bác sĩ từ chối một bệnh nhân thì vô cùng hiếm thấy.

Hơn nữa, người đó còn là Hứa Tùy, cô còn trẻ và quyết đoán, càng cần phải tích lũy thêm nhiều kinh nghiệm phẫu thuật.

“Hồ đồ, bác sĩ làm sao có thể từ chối tiếp nhận bệnh nhân!” Vẻ mặt của chủ nhiệm Trương cực kì khó coi.

Đôi môi Hứa Tùy tái nhợt, cổ họng thắt lại, cố gắng sắp xếp ngôn ngữ: “Em có lý do riêng.”

Chủ nhiệm Trương càng tức giận hơn khi nghe điều này, ông ấy hiếm khi nói nặng lời, giọng điệu tràn đầy hi vọng và mong chờ to lớn:

“Em không thể giở tính trẻ con khi lựa chọn nghề này, nhiệm vụ của một bác sĩ là phải cứu người, phải có lòng thương hại, hơn nữa, sau này em có còn muốn đánh giá chức danh của mình nữa không? Một ca phẫu thuật chính là một bài học kinh nghiệm, thầy cũng hy vọng em có thể tiến bộ…”

Hứa Tùy kéo ghế đứng dậy ngay lập tức, chân ghế đẩu ma sát với mặt đất phát ra âm thanh gay gắt chói tai, cô cúi đầu chào chủ nhiệm Trương, trên môi cố nặn ra một nụ cười: “Em từ chối.”

Sau khi nói xong, Hứa Tùy rời khỏi văn phòng mà không quay đầu lại.

Buổi trưa khi ăn cơm ở căng tin, Hứa Tùy nhìn đĩa thức ăn đầy màu sắc rực rỡ mà không muốn ăn chút nào. 

Nghĩ đến việc buổi chiều còn phải đi làm, Hứa Tùy miễn cưỡng nhét vào miệng vài miếng cơm, nhưng trong đầu lại lướt qua cái tên trong bệnh án buổi sáng.

Trong bụng buồn nôn, Hứa Tùy bỏ dao nĩa xuống, che miệng rồi vội vàng chạy vào nhà vệ sinh.

Hứa Tùy ghé vào bồn cầu nôn khan trong vài phút, máu trong đầu dồn xuống, axit pantothenic trong mắt và tuyến lệ bị kích thích dẫn đến chảy nước mắt.

Thực sự rất buồn nôn.

Sau khi nôn xong, Hứa Tùy đi tới trước bồn rửa mặt, vặn vòi nước, nước máy ào ào chảy xuống.

Cô đưa tay hứng một ít nước lạnh hất lên mặt, hai má trong chốc lát bị đông cứng, tê dại như mất đi cảm giác.

Lông mi Hứa Tùy dính nước đến mức không mở nổi mắt, cô nghiêng đầu trên bồn rửa mặt, nhìn chằm chằm vào ngọn đèn chân không trên trần nhà đến ngẩn người ra.

“Ting” một tiếng, điện thoại trong túi phát ra âm thanh, Hứa Tùy lấy ra nhìn, thì ra là tin nhắn của Chu Kinh Trạch.

[Anh sẽ tới đón em sau khi tan làm, có muốn ăn gì không, hửm?]

Khi Chu Kinh Trạch gửi tin nhắn này, anh đang ngồi trong văn phòng của thầy giáo Cố, người chủ nhiệm thời đại học của anh.

Thầy Cố thấy anh đang chăm chú nhìn vào điện thoại, khóe môi bất giác nhếch lên, hỏi:

“Thằng nhóc này, em đang gửi tin nhắn cho bạn gái à?”

Chu Kinh Trạch tắt màn hình điện thoại, bất giác mỉm cười: “Đúng vậy, thầy đã từng gặp rồi đấy, cô ấy tên là Hứa Tùy.”

“Ồ, thầy đã nhìn thấy rồi à?” Thầy Cố nghiêm túc suy nghĩ.

Chu Kinh Trạch cười nhẹ, nhớ lại chuyện gì đó, nói: “Chính là lần em và Cao Dương đọ kĩ thuật bay hồi đại học, thầy và sĩ quan huấn luyện Trương đã đánh cược, không phải thầy đặt cược cho em thắng sao? Cuối cùng, thầy đã cho em 200 nhân dân tệ làm tiền thưởng cuộc thi.”

“Em mua kẹo cho cô ấy rồi.”

Thầy Cố chợt nhớ ra, dùng ngón tay chỉ vào anh: “Thằng nhóc nhà em…”

Chu Kinh Trạch ngồi đó cười, tiếp tục trò chuyện với ông ấy.

Cuối cùng, khi anh cầm điếu thuốc và bật lửa trên bàn cà phê chuẩn bị rời đi, thầy Cố đã ngăn anh lại.

“Hãy suy nghĩ kỹ càng về chuyện thầy đã nói, bầu trời vẫn thuộc về em.”

Ngón tay Chu Kinh Trạch không tự chủ được mà bóp chặt bao thuốc lá, cười với ông ấy:

“Cảm ơn thầy, em sẽ cân nhắc kỹ lưỡng.”

Hứa Tùy đã mơ một giấc mơ lúc nghỉ trưa ở phòng làm việc.

Trong giấc mơ, cô vẫn còn đang học cấp ba ở Lê Ánh, cuối tuần bị mẹ nhốt ở nhà, không được ra ngoài cũng không được xem TV, chỉ có thể ngồi bên cửa sổ nhỏ làm bài tập.

Tống Tri Thư dẫn theo một nhóm nữ sinh đến dưới lầu nhà cô, ném đá vào cửa sổ phòng cô, vừa cười nhạo vừa ném đá không hề e dè:

“Con gái của tên sát nhân!”

“Sao không xuống địa ngục với cha mình đi!”

Hứa Tùy trốn dưới góc bàn, ôm đầu gối, cố gắng tạo nên một tư thế an toàn, cô tự lẩm bẩm một mình: “Cha mình không phải người như vậy.”

“Cha mình là người tốt.”



Cuối cùng, Hứa Tùy tỉnh dậy từ cơn ác mộng, đổ mồ hôi lạnh.

Trước khi khám bệnh vào buổi chiều, Hứa Tùy đã chỉnh đốn lại cảm xúc, dồn hết tâm trí cho công việc.

Khi đồng hồ trên tường chỉ gần sáu giờ, Hứa Tùy nhìn thoáng qua số cuộc hẹn trước trên màn hình máy tính, đã hết rồi.

Hứa Tùy đặt bút sang một bên, giơ tay ấn vào mi tâm, cầm cái chén bên cạnh đứng dậy vận động gân cốt.

Có tiếng gõ cửa nhịp nhàng vang lên, Hứa Tùy đưa tay lên xoa bóp cái cổ cứng ngắc, giọng nói nhẹ nhàng: “Vào đi.”

Tay nắm cửa chuyển động theo đó, phát ra tiếng “cạch”, có người bước vào.

Hứa Tùy vừa đặt cốc xuống, cô còn tưởng là đồng nghiệp hay lãnh đạo, vô thức ngước mắt lên, nhìn thấy người tới, nụ cười trên khóe miệng chợt tắt.

Tống Tri Thư mặc một chiếc áo khoác bằng vải nhung màu trắng, giày cao gót và quần jean, đeo một chiếc túi xách đi làm ở khuỷu tay, lớp trang điểm tinh xảo cũng khó có thể che được vẻ ngoài hốc hác.

“Đã lâu không gặp, Hứa Tùy.” Tống Tri Thư chủ động chào hỏi.

Ngón tay của Hứa Tùy cầm chặt đuôi thìa, cụp mắt xuống, lạnh lùng nói: “Tôi đã tan làm rồi, muốn khám bệnh thì ra ngoài rẽ phải.”

Ngay cả một câu chào hỏi cô cũng lười nói. 

Hứa Tùy cởi áo khoác trắng treo lên móc áo, thay áo khoác, cầm khăn quàng cổ, nhét kính vào túi, trước khi đi còn cố ý mở cửa sổ cho thông gió.

Một trận khí lạnh tràn vào, Tống Tri Thư đứng ở nơi đó co rụt vai lại.

Hứa Tùy đút hai tay vào túi áo, toàn bộ quá trình đều không thèm liếc nhìn Tống Tri Thư, coi cô ta như không khí, đi qua vai cô ta.

“Hôm nay tôi đến đây… Để xin lỗi cô.” Tống Tri Thư hít một hơi, không giấu được vẻ mệt mỏi dưới mi mắt: “Gia đình tôi thực sự rất xin lỗi vì đã gây ra tổn hại cho các cô.”

Hứa Tùy dừng chân, quay đầu nhìn cô ta, giọng nói bình tĩnh: “Tôi không chấp nhận lời xin lỗi của cô.”

Nói xong Hứa Tùy bước ra ngoài, cô vừa bước ra khỏi hành lang chưa được mười bước thì Tống Tri Thư đã đi giày cao gót đuổi theo từ phía sau.

Tống Tri Thư nắm lấy tay cô, lớn tiếng nói: “Hôm nay tôi nhận được tin cô từ chối ca phẫu thuật của cha tôi, người làm bác sĩ như các cô sẽ mang theo cảm xúc cá nhân khi lên bàn mổ sao?” 

“Nếu như là vì tổn thương mà lúc trước tôi đã gây ra cho cô, tôi xin lỗi, nếu không thể... Tôi sẽ quỳ xuống vì cô.” Tống Tri Thư nắm lấy tay cô, nước mắt chảy dài: “Cha của tôi… Là một mạng người còn sống sờ sờ mà.”

Hứa Tùy nghe vậy thì rụt tay lại, nhìn cô ta bằng ánh mắt bình thản, sắc bén nói:

“Vậy còn cha tôi thì sao… Tính mạng của cha tôi không phải là mạng sống sao?”

Lúc Hứa Tùy rút tay lại, Tống Tri Thư cũng mất đi chỗ dựa, ngã xuống đất, cô ta vội vàng túm lấy tay áo Hứa Tùy không cho cô rời đi.

Sức lực Tống Tri Thư mạnh đến mức Hứa Tùy không có cách nào thoát ra được, vừa lôi vừa kéo, càng ngày càng có nhiều bệnh nhân vây xem.

Những người không biết còn cho rằng Hứa Tùy đang làm khó bệnh nhân.

Tống Tri Thư kéo tay Hứa Tùy không cho người rời đi, Hứa Tùy vừa tức giận vừa xấu hổ.

Đột nhiên, một bóng người áp xuống, một bàn tay mạnh mẽ tách tay hai người ra, Chu Kinh Trạch kéo Hứa Tùy ra sau lưng, từ trên cao nhìn xuống người phụ nữ ngồi trên mặt đất, chậm rãi nói: “Đừng ỷ vào địa vị của bản thân là bệnh nhân hoặc là người nhà của bệnh nhân mà có thể làm bất cứ điều gì.”

Chu Kinh Trạch cầm điện thoại di động, con ngươi nhìn về phía Hứa Tùy: “Còn các biện pháp an ninh trong bệnh viện của em thì sao, em muốn gọi cảnh sát không?”

“Bỏ đi, chúng ta đi thôi.” Hứa Tùy lắc đầu, kéo Chu Kinh Trạch rời đi.

Bên trong xe, Hứa Tùy ngồi ở phó lái, rõ ràng tâm trạng rất tệ, cũng không lên tiếng.

“Em muốn nói chuyện gì không?” Chu Kinh Trạch đưa tay chạm vào má cô, mở miệng: “Nếu không muốn nói chuyện thì trước tiên ăn chút gì đi.”

“Ăn bánh dứa hay là kẹo hồ lô?”

Được người mình thích an ủi, tủi thân trong lòng sẽ càng được phóng đại.

Hứa Tùy ngước mắt nhìn Chu Kinh Trạch, giọng nói rất nhẹ nhàng: “Em không biết mình có làm gì sai không, cái người lúc nãy ở bệnh viện, cha cô ta phải làm phẫu thuật, em đã từ chối.”

“Năm đó, mạng của cha cô ta là do cha em cứu, nhưng họ chẳng những không biết ơn mà còn nói rằng cha em không làm tròn bổn phận, nói rằng em là con gái của kẻ giết người.” Môi Hứa Tùy cong lên thành một nụ cười gượng gạo.

Cha Hứa đã chết trong một trận hỏa hoạn vì một tai nạn ngoài ý muốn khi ông đang làm nhiệm vụ.

Vào thời điểm đó, một vụ hỏa hoạn bỗng nhiên bùng lên trong nhà máy hóa chất ở phía bắc Lê Ánh, đội cứu hỏa đã chạy đến ứng cứu, khi bọn họ đến, lửa đã lan đến góc tường, bùng cháy dữ dội.

Những tiếng thét chói tai và tiếng kêu xé lòng hòa lẫn với nhau. Cha Hứa lao vào đám cháy, chạy đi chạy lại, cứu được bốn năm người.

Người cuối cùng mà cha Hứa lao vào cứu là Tống Phương Chương, lúc đó ông đã kiệt sức nhưng cơ thể vẫn gắng gượng để cõng Tống Phương Chương ra ngoài.

Khi ông đi đến cửa trước, cha Hứa lảo đảo ngã xuống đất, Tống Phương Chương trên lưng ông cũng bị hất xuống đất.

Ai biết rằng xà nhà đột nhiên đổ ập xuống, rơi xuống đùi Tống Phương Chương.

Tống Phương Chương hét lên một tiếng đau đớn, cha Hứa chạy qua, tay không kéo người ra, đỡ ông ta ra ngoài một lần nữa. 

Lần này ông chú ý khắp nơi, lúc đang muốn nhanh chóng đi ra ngoài, ngọn lửa trong nhà lan ra rất nhanh, cha Hứa nhận ra có điều không ổn liền đẩy người ra ngoài.

Tòa nhà ầm ầm sụp đổ, cha Hứa mãi mãi nằm trong ngọn lửa.

Khi đó, Hứa Tùy vừa mới lên cấp hai, cha cô còn nói rằng ông đã mua quà sinh nhật cho Nhất Nhất trước khi nhận nhiệm vụ.

Kết quả là ngày hôm sau ông không bao giờ trở về nữa.

Cả gia đình đau buồn vì mất người thân, trong khi an ủi cô, những người xung quanh vừa an ủi cô, vừa âm thầm dùng tình cảm trói chặt cô:

“Mẹ con sau này chỉ có một mình con thôi, nhất định phải nghe lời mẹ.”

Hứa Tùy gật đầu, tự hứa trong lòng rằng nhất định sẽ làm một người con gái ngoan của mẹ.

Nhưng mọi chuyện không đơn giản như vậy, khi Hứa Tùy quay lại trường học sau đám tang, cô nhận thấy ánh mắt của những người xung quanh đối với mình đã thay đổi.

Cô bị cô lập rồi.

Hứa Tùy không nói gì, im lặng chịu đựng tất cả chuyện này, trong khi cô đang ngồi vào bàn làm bài tập thì Tống Tri Thư đột nhiên chạy đến, xé sách bài tập của cô rồi gào khóc:

“Cha tôi trở thành người tàn tật rồi! Tại sao cha cậu lại bỏ bê trách nhiệm, cõng ông ấy ra ngoài rồi lại ném người xuống đất chứ.”

“Giờ cậu là con gái liệt sĩ, được nhận trợ cấp, còn gia đình tôi thì sao? Cả nhà tôi chỉ có một mình cha cáng đáng thôi, chúng tôi phải làm sao bây giờ?”

“Đều tại cậu, cha cậu còn xứng làm lính cứu hỏa sau, nói hi sinh mà không thấy ngại à!”

“Nhưng tôi đã không còn cha nữa.” Hứa Tùy nhẹ nhàng nói, một giọt nước mắt rơi xuống.

Kết quả, Tống Tri Thư đã giáng cho cô một cái tát vang dội vào mặt.

Sau đó, Hứa Tùy phải chịu đựng bạo lực học đường kéo dài một năm rưỡi.

Tính cách cô rất mềm mỏng và tốt bụng, Tống Tri Thư biết cô sẽ không tố cáo nên dẫn dắt các bạn cùng lớp bắt nạt cô bằng mọi cách.

Vào những năm đó, quan điểm cơ bản của những đứa trẻ độ tuổi vị thành niên chưa hình thành, chúng lớn lên ở những thị trấn nhỏ, có chất phác nhưng đồng thời cũng mang sự tàn bạo. 

Bọn họ nghe theo Tống Tri Thư phán quyết Hứa Tùy, không phải là vì muốn phân biệt đúng sai.

Chỉ đơn giản là tận hưởng cảm giác thích thú khi phán quyết một người.

Hứa Tùy thường nhận được con vật chết trong ngăn kéo, hoặc sách bài tập bị dính kẹo cao su, lúc đi vệ sinh bị người khóa trái, nước lau sàn dội ướt đẫm cả người.

Lúc đầu, cô sẽ la hét, khóc lóc vì sợ hãi, sau đó dần dần trở nên chết lặng.

Mẹ Hứa chỉ biết được điều này khi nhận được phản ánh từ một giáo viên trẻ thực tập vào lúc hơn nửa học kì năm lớp mười.

Bà đã chạy đến trường học làm loạn một trận, ấn đầu Tống Tri Thư bắt cô ta phải xin lỗi.

Cuối cùng, thái độ cứng rắn của mẹ Hứa đã làm lớn chuyện này, bên trên bắt đầu quan tâm đến, lúc này Tống Tri Thư mới vội vàng xin lỗi.

Vì lo cho sức khỏe và môi trường học tập tốt cho Hứa Tùy, mẹ Hứa đã chuyển cô đến Bắc Kinh.

Đây là lần chuyển trường đầu tiên của Hứa Tùy.

Bởi vì bị chèn ép trong thời gian dài, Hứa Tùy cảm thấy rất tự ti, giá trị trong lòng dần dần lung lay.

Khi đó, cô thường cúi đầu xuống và hơi khom lưng vì sợ người khác chú ý đến mình rồi lại xoi mói cô. 

Gặp Chu Kinh Trạch trong ngày chuyển trường là điều tốt lành đầu tiên mà cô nhận được.

Lúc đó, Hứa Tùy vừa mới chuyển đến Thiên Trung, bị bệnh, tâm trạng u ám, cả người hoàn toàn ảm đạm không ánh sáng, mặc váy nhạt màu, ngay cả khi đứng trên bục giới thiệu bản thân cũng là nói nhanh nhanh cho qua.

Cô sợ rằng những người ở đây cũng giống như người ở Lê Ánh.

Cười nhạo cô, bàn luận về cô, nhìn cô bằng ánh mắt khác thường.

Mặc dù không có chuyện gì xảy ra vào ngày hôm đó, nhưng không ai trong lớp chú ý đến cô, tất cả đều phớt lờ cô.

Hứa Tùy khó chịu và mệt mỏi đến cực điểm.

Chỉ có Chu Kinh Trạch.

Mặc một chiếc áo phông đen và áo khoác đồng phục rộng rãi, nam sinh xoay một quả bóng rổ trong tay, đứng trước mặt cô ngược sáng, chủ động hỏi cô có phải cô không có ghế không.

Anh còn vì cô mà chạy lên chạy xuống năm tầng lầu, tìm một chiếc ghế mới cho Hứa Tùy.

Tiếng ve kêu sôi động, một vầng ánh sáng lớn tràn vào.

Có gió thổi qua, thiếu niên vội vàng đi chơi bóng, ánh mắt nhanh chóng quét qua cô, khóe môi cong lên, thân thiện gật đầu một cái.

Anh trở thành ánh sáng của cô.

Cho đến khi cô vào đại học, Hứa Tùy nhận nuôi 1017, Hồ Thiến Tây đã hỏi cô tại sao, cô nói rằng động vật biết ơn hơn con người.

Vì vậy, khi nhìn thấy thái độ châm chọc của Lí Sâm khi chế nhạo cha cô là liệt sĩ ở trường đại học, Hứa Tùy đã bộc lộ sự sắc bén.

Rõ ràng cha cô đã liều mạng để cứu người.

Sau khi ra trường làm việc chăm chỉ, nỗ lực hết mình, cô nghĩ chỉ cần làm tốt trách nhiệm mà mình đảm đương là đủ. Nhưng thầy vẫn nói rằng cô không có lòng thương hại của người bác sĩ.”  

Áp lực dồn nén trong suốt nhiều năm qua, cuối cùng Hứa Tùy cũng không kìm nén được nữa, cô suy sụp khóc lớn:  “Rốt cuộc thế giới này bị làm sao vậy, đến nỗi em không thể phân biệt được nó tốt hay xấu.”

Nhiều năm như thế, trước mộ cha cô, ngay cả một bó hoa mà nhà họ Tống cũng không tặng.

Hứa Tùy ngồi ở ghế phó lái, bàn tay ôm lấy mặt, nước mắt không ngừng rơi xuống qua khe hở.

Chu Kinh Trạch cúi đầu, luồn ngón tay cái lau nước mắt cho cô rồi ôm cô vào lòng: “Nghe anh nói, không ai có tư cách tha thứ cho bọn họ thay em.”

“Nhưng hầu hết thế giới đều tốt, người giao hàng mà anh gặp ngày hôm trước giao một tô mì, bị đổ trên đường. Anh ta gục xuống khóc, sợ rằng khách hàng sẽ đánh giá không tốt. Lúc ba giờ sáng, anh ta lại cố gắng hết mình, lao về trong gió lạnh định mua thêm một phần đền bù cho khách, ông chủ đưa hóa đơn miễn phí, ông ta nói: Mùa đông năm nay, mọi người đều khó khăn, cùng nhau vượt qua nhé.”

“Ngay cả anh cũng gặp phải sự đối đãi bất công khi hành nghề, anh em thân thiết như thể tay chân còn hãm hại nhau sao?” Chu Kinh Trạch tự giễu nhếch môi.

“Trên thế giới này, trung bình cứ mười nghìn phút lại xảy ra các vụ giết người, chuyện ngược đãi trẻ em vẫn diễn ra hàng ngày, nhưng vẫn có một số người sẵn sàng cổ vũ người lạ và giữ vững cương vị để cứu vớt từng sinh mệnh, chẳng hạn như các em.” Chu Kinh Trạch kéo người trong ngực khỏi vòng tay anh, nhìn cô.

“Trong vạn vạn điều xui xẻo chúng ta chỉ gặp phải một, nhưng thế giới này vẫn tốt.”

Giọng nói Chu Kinh Trạch chậm rãi, nhất thời không biết lấy đâu ra thứ này, ngón tay nắm cằm cô, các đốt ngón tay xoa nhẹ cánh môi cô, đút vào.

Đầu lưỡi Hứa Tùy chạm vào, tan ra ngay lập tức, vị ngọt từ từ lan tràn giữa môi và răng, bỗng nhiên chua xót trong lòng như được giải tỏa.

Anh cho cô một viên kẹo.

Hứa Tùy ngước nhìn anh qua đôi mắt đẫm lệ, Chu Kinh Trạch véo mũi cô cười nhẹ nhàng, sự chân thành hiện rõ trong ánh mắt: “Ông ngoại thường nói chúng ta sống phải bảo vệ nguyên tắc và giữ vững ý định ban đầu. Không phải để thay đổi thế giới, mà là vì không để thế giới thay đổi chúng ta.”

Cái thiện đối lập với cái xấu, có sự tồn tại luân phiên nhau. Cuộc sống giống như một đồng xu mà Thượng đế ném cho bạn, không phải nghiêng về mặt nào thì chính là mặt đó, mà là quyết định bởi bạn lựa chọn trở thành mặt nào. 

Tiền xu luôn nằm trong lòng bàn tay của bạn, và giới hạn của trò chơi cuộc sống là tùy thuộc vào bạn.