Tổ Trọng Án

Chương 101: Vụ án 7 – Sinh tử thì tốc (13)




“Cái gì? Xuất ngoại? Triển Chiêu, em thật vô lương tâm, tôi vì em thiếu chút nữa đã chết rồi, em lại muốn bỏ tôi ở đây để xuất ngoại đi họp a, hu hu hu hu hu, số tôi sao lại khổ thế này ~~~~”

Một màn cướp xe buýt kinh tâm động phách, sinh tử kinh hồn cuối cùng đã hoàn toàn kết thúc, bao gồm cả tên tội phạm cùng tất cả mọi người đều sống sót. Mặc dù các hành khách đều phải chịu tổn thương tinh thần trên nhiều mức độ,  Bạch Ngọc Đường cũng thiếu chút nữa mất nửa cái mạng, chứ đừng nói tới tên Hàn Long bị trọng thương giờ vẫn còn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt chờ tỉnh lại.

Nửa đêm tỉnh giấc, cậu sẽ luôn chảy một thân mồ hôi lạnh. Vậy mà chuyện làm cậu cảm thấy kỳ quái nhất chính là việc, cậu cứ mãi mơ thấy giây phút Bạch Ngọc Đường trúng thương chứ không phải lúc mình bị Hàn Long bắt. Một tiếng súng chát chúa vang lên, đau đớn khi thân thể chạm đất, sắc mặt xám tro của bạch Ngọc Đường, tất cả diễn biến lại một lần nữa xuất hiện khắp nơi trong ác mộng của Triển Chiêu, lần này có vẻ cậu không cần đi tìm giáo sư chữa trị cũng biết mình rốt cuộc bị bệnh gì.

Đó là một loại sợ hãi ở nơi sâu nhất đáy lòng, thứ sợ hãi này chôn sâu trong tiềm thức Triển Chiêu, mỗi khi cậu tiến vào mộng đẹp, ý chí sẽ bị tiềm thức chiếm lĩnh, tiếp theo liền rơi vào ác mộng. Thứ này không cách nào khống chế, muốn xóa đi nỗi sợ hãi từ trong tiềm thức, chỉ có thể chờ thời gian để chúng dần tiêu biến đi. Hoặc, có thể dùng thuốc, dùng thuốc khống chế giấc ngủ. Nhưng Triển Chiêu không thích thế, vì Bạch Ngọc Đường còn sống, hơn nữa còn dùng tốc độ thật nhanh để mỗi ngày mỗi tốt hơn, Triển Chiêu cảm thấy thứ sợ hãi của mình sớm muộn gì cũng sẽ có ngày trở về như cũ.

Có lẽ, chờ tới lúc Bạch Ngọc Đường khỏe mạnh xuất hiện trước mặt mình, mình sẽ không còn gặp lại ác mộng có liên quan tới anh ta nữa đi? Triển Chiêu nghĩ vậy, lau mồ hôi trên trán, tiếp tục nằm ỳ trên giường ngủ. Bây giờ vừa tròn ba giờ sáng, rời giường thì hơi sớm. Lại nói, chưa tới mấy giờ nữa còn phải tới bệnh viện thăm bệnh, cái tên Bạch Ngọc Đường, lại năn nỉ mình ngày nào cũng phải tới bệnh viện chăm sóc anh ta.

Triển Chiêu xoa xoa bả vai mệt mỏi, khóe miệng không nhịn được méo xệch, duy trì biểu lộ bất mãn rồi tiếp tục tiến vào mộng đẹp. Lần này trong mộng không còn cảnh tượng Bạch Ngọc Đường trúng thương mà lại là bộ dáng trương dương đắc ý của anh ta với mình.

“Tiểu Triển Chiêu, tôi chính là ân nhân đã cứu em một mạng đó nha, phải có thái độ với ân nhân một chút. Bắt đầu từ hôm nay, em phải chăm sóc tôi toàn bộ, cho đến khi nào tôi khỏi bệnh thì thôi.”

“Cái gì? Xuất ngoại? Triển Chiêu, em thật vô lương tâm, tôi vì em thiếu chút nữa đã chết rồi, em lại muốn bỏ tôi ở đây để xuất ngoại đi họp a, hu hu hu hu hu, số tôi sao lại khổ thế này ~~~~” (Má…. Đm chú, tởm thật đấy)

Triển Chiêu đang ngủ bỗng cau mày, nhắm mắt giơ tay lên, lau đi 3 đường hắc tuyến trên trán. Trong lòng thầm mặc niệm, bộ dáng kia của Bạch Ngọc Đường thật ghê tởm. Anh yên tâm, tôi sẽ chăm sóc anh thật tốt, bảo đảm để anh dùng tốc độ nhanh nhất khôi phục lại năng lực gây hại nhân gian, nếu anh còn bất bình thường như vậy nữa chắc tôi ói mất!!

Đừng nói tới chuyện Triển Chiêu đang bị Bạch Ngọc Đường quấy rầy trong mộng, vừa sang rạng sáng ngày thứ hai cậu đã xuất hiện tại lầu ba khu nội trú bệnh viện Kim Thịnh. Bệnh viện Kim Thịnh là bệnh viện tư nổi tiếng của thành phố Đức, tuy không phải là chi nhánh bệnh viên chuyên dụng cho cảnh sát viên, nhưng so với bệnh viện chuyên dụng, phục vụ ở Kim Thịnh còn chuyên nghiệp hơn, điều kiện cũng khá hơn rất nhiều.

Vốn dĩ ngay ngày gặp tai nạn, Bạch Ngọc Đường đã được trực tiếp đưa vào một bệnh viên công bình thường để tiến hành cấp cứu, sau đó trực tiếp nhét vào nằm viện. Kết quả, ngày hôm sau anh hai Bạch Ngọc Đường, Bạch Cẩm Đường nhận được tin tức, lập tức chủ động đổi bệnh viện cho Bạch Ngọc Đường ngay khi đến thăm em trai, chờ đổi bệnh viện xong, Bạch Cẩm Đường ngồi trong phòng bệnh chờ tới khi nào Bạch Ngọc Đường tỉnh dậy, phát hiện anh còn sống tốt, tạm thời không có triệu chứng sắp chết nào, mới vung tay xoay người rời đi.

Hiện tại, Bạch Ngọc Đường đã ở lại bệnh viên tư thu lệ phí cắt cổ này gần một tuần rồi, chớp mắt sẽ phải ra viện, Bạch Cẩm Đường sau khi trả đầy đủ tiền viện phí xong, cũng không hề chui ra nữa.

Triển Chiêu giơ thức ăn trong tay, đẩy cửa bước vào phòng riêng của Bạch Ngọc Đường, trong phòng chất đầy hoa tươi, trái cây cùng thiệp, trừ bệnh nhân ra không còn người khác. Triển Chiêu khẽ thở dài, cầm hộp giữ ấm đặt trên tủ đầu giường, nhìn Bạch Ngọc Đường ngủ ngon lành, sau đó tắt tivi vẫn còn đang bật.

Sau khi làm xong toàn bộ, Triển Chiêu cầm hoa cũ chưng trên bệ cửa sổ bỏ vào thùng rác, lại cầm những loại trái cây Bạch Ngọc Đường không thích ăn bỏ vào một giỏ trống, để lát nữa đem phát cho mấy đứa nhóc ở phòng bên, hoặc là rửa sẵn rồi nhờ những người đến thăm bệnh giải quyết hộ. Tuy tổ Trọng Án bận rộn nhiều bề, nhưng mỗi lúc tan sở bọn Vương Triểu đều sẽ cùng nhau tới thăm Bạch Ngọc Đường một chút, kể anh ta nghe những chuyện mới mẻ trong cục để giải sầu. Đôi khi Bao Chửng cùng Công Tôn Sách cũng tới, Bàng Thống tới không được mấy lần, hơn nữa lần nào cũng là tháp tùng Tô Hồng mà tới, thậm chí có mấy lần hắn còn lôi theo cả Bàng Tiểu Điệp. Mỗi khi Triển Chiêu nhớ lại hôm ấy Triển Chiêu đã thấy buồn cười, bộ dáng Bạch Ngọc Đường khi nhìn thấy Bàng Tiểu Điệp cứ như gặp quỷ, Triển Chiêu có chút ác độc nghĩ, có lẽ Bạch Ngọc Đường nghĩ rằng mình hiện giờ còn quá mức yếu, sẽ không có sức lực phản kháng lại tính ương bướng của ký giả Bàng đi.

Bất quá, giờ đang là buổi sáng, bình thường sẽ không có người đến. Hơn nữa, chưa tới hai ngày nữa, Bạch Ngọc Đường đã có thể ra viện, tuy sau khi ra viện còn phải nghỉ ngơi một tháng, nhưng có thể xuất viện đã là chuyện vô cùng vui vẻ rồi. Nghĩ tới đây, Triển Chiêu nhìn khuôn mặt  Bạch Ngọc Đường đang ngủ say sưa, hơi câu khóe miệng. Biết người này hơn một năm, đây là lần đầu tiên thấy được bộ dáng yếu ớt của anh ta. Người này trước đây luôn mất ngủ, thậm chí vì mơ thấy ác mộng mà rơi vào giằng co tâm lý, nhưng cơ thể lại khỏe mạnh đến mức làm người ta cảm thấy ganh tỵ.

Nghĩ tới đây, Triển Chiêu lại cảm thấy khổ sở. Nếu lúc đó mình không nóng vội như thế, cẩn thận hơn chút, có lẽ Bạch Ngọc Đường cũng sẽ không bị thương. Nghĩ vậy, Triển Chiêu lại thở dài.

“Tiến sĩ Triển, gặp chuyện không vui sao?”

Triển Chiêu hơi ngẩn ra, đối lại đôi mắt mang cười của Bạch Ngọc Đường, mới phát hiện ra người này đã tỉnh lại từ khi nào không biết.

“Anh dậy rồi?”

“Lúc em vừa vào cửa tôi đã tỉnh.” Bạch Ngọc Đường khẽ mỉm cười, nhìn vào mắt Triển Chiêu hỏi, “Em còn chưa trả lời tôi đây, sao lại than thở?” Có chuyện gì không vui nói ra để tôi vui vẻ chút nào?”

“Cái anh này.” Triển Chiêu liếc Bạch Ngọc Đường, không vui đáp, “Anh mong tôi không vui tới vậy sao?”

Bị Triển Chiêu liếc một cái, Bạch Ngọc Đường không những không cảm thấy bối rối, mà ngược lại còn cảm thấy hơi ngứa trong lòng. Anh cười hì hì nói với Triển Chiêu, “Bậy nào, không phải tôi đang quan tâm cậu đây sao? Em khó chịu, tôi chắc chắn sẽ khó chịu hơn em nhều, cho nên mới bảo em nói ra chứ?”

“Nói cho anh có ích gì không?” Triển Chiêu bất đắc dĩ cười, “Điên điên khùng khùng, bộ dáng này của anh có thể giải quyết phiền toái cho tôi không?”

“Dĩ nhiên!” Bạch Ngọc Đường không phục gào lên, “Sao em có thể nghi ngờ tôi chứ? Triển Chiêu, em phải tin tôi, tôi có thể bảo vệ em!”

“Được được được, anh lợi hại nhất, anh mạnh nhất được chưa? Bạch Ngọc Đường, anh nằm lại đàng hoàng cho tôi, không cho phép lộn xộn!”

Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường không chịu ngoan ngoãn nằm lại trên giường, giùng giằng muốn nhảy xuống biểu diễn thân thể cường tráng của mình, không chịu nổi mà đỡ trán. Tâm nói, trước kia sao không nhận ra người này thoải mái thế này vậy? Không biết tại sao, suy nghĩ của Triển Chiêu lại bay về thời điểm ở thành phố S phá án mấy tháng trước, anh cả Bạch gia Bạch Cẩm Đường cũng có những hành vi thoải mái giống vậy. Không lẽ đây là di truyền của gia tộc.

“Triển Chiêu, em không thể dịu dàng hơn chút sao?” Bạch Ngọc Đường yên lặng vuốt cái trán bị Triển Chiêu vỗ trúng, buồn bực liếc cái tên tiến sĩ nhỏ bạo lực.

“Thích dịu dàng, được, tôi có thể gọi điện cho Tô Hồng để chị ấy tới thay tôi nha.”

“Thôi đi.” Bạch Ngọc Đường bĩu môi, “Cô ta còn không bằng em đây.”

“Chà, không thích Tô Hồng à….” Triển Chiêu cười híp mắt nhìn chăm chăm khuôn mặt của Bạch Ngọc Đường, nụ cười đó nhìn thế nào cũng rất đáng yêu, nhưng Bạch Ngọc Đường lại cảm thấy những lời tiếp theo của cậu nhất định sẽ làm anh tức hộc máu.

Quả nhiên…….

“Vậy để tôi gọi Bàng Tiểu Điệp nhé? Tôi nghĩ cô ấy nhất định còn dịu dàng hơn cả tôi lẫn Tô Hồng nhiều, bảo đảm anh muốn gì được nấy.”

“A a a!! Xem như tôi thua cậu được chưa?” Bạch Ngọc Đường quát to một tiếng, “Triển Chiêu, em không thể tàn nhẫn như vậy được, tôi là bệnh nhân mà!”

“Biết mình là bệnh nhân phải nghỉ ngơi thật tốt.” Gương mặt tuấn tú của Triển Chiêu trở nên nghiêm túc, nhếch cằm, “Nằm xuống đàng hoàng, chờ tôi lấy đũa cho anh ăn cơm.”

“Được.” Bạch Ngọc Đường buồn bực nhìn Triển Chiêu, trong lòng lại thầm tính toán, tiểu tử này một hồi Tô Hồng, một hồi Bàng Tiểu Điệp, lẽ nào cậu ta đang ở đây nói lẫy với mình sao? Trong lòng cậu ta rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy?

“Tôi dâng lên tận giường cho anh đấy, ăn đi.” Lời nói của Triển Chiêu phá ngang suy tư của Bạch Ngọc Đường. Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu bày bàn nhỏ, lại múc một chén cháo nóng thơm tho, cho thêm vài món ăn kèm. Đột nhiên một niềm hạnh phúc từ tận đáy lòng dâng lên khiến tim Bạch Ngọc Đường vô cùng ấm áp. Bạch Ngọc Đường chợt ý thức được một vấn để mà tới giờ anh vẫn chưa từng suy tính tới, khi địa vị của một người trong lòng ta thay đổi, thì tất cả mọi chuyện liên quan tới người đó cũng sẽ thay đổi.

Triển Chiêu bây giờ cùng Triển Chiêu của một năm trước không giống nhau, là vì đối với Bạch Ngọc Đường mà nói, cậu ta đã không chỉ là một người bạn. Sự thay đổi này bắt đầu từ khi nào vậy? Bạch Ngọc Đường phát hiện ra mình không thể nói rõ, nhưng, anh biết, thay đổi này thật sự có xảy ra.

Trong tiềm thức, có lẽ Bạch Ngọc Đường đã từng chống đối sự thay đổi này, nhưng tiếng tim đập rõ ràng cho Bạch Ngọc Đường biết, chống cự là vô ích mà thôi.

Có lẽ vì cách nhau quá gần, hoặc có lẽ do ánh mắt Bạch Ngọc Đường quá mức chăm chú nên Triển Chiêu mới nhận ra ánh mắt anh, cũng để ý tới vẻ mặt nghiêm túc của anh. Một loại không khí ấm áp luy chuyển giữa Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường. Lý trí nói Triển Chiêu biết, cậu không nên nhìn vào mắt Bạch Ngọc Đường, bởi lẽ, cho dù là người chậm lụt như cậu cũng ý thức được sự thay đổi ở sâu trong đáy lòng Bạch Ngọc Đường. Có lẽ, do anh ta giấu chưa đủ sâu đi?

Triển Chiêu chần chừ một hồi, cuối cùng vẫn nhìn về phía Bạch Ngọc Đường. Hai người cứ nhìn nhau như vậy mất mấy giây, sau đó, Triển Chiêu nhẹ nhàng nói một câu.

“Bạch Ngọc Đường, ăn cơm thôi.”

Bạch Ngọc Đường hơi cong khóe miệng, “Triển Chiêu, còn nhớ lời tôi nói không?”

“Nói cái gì? Mấy ngày nay anh nói thật là nhiều đây.”

Nụ cười vui vẻ nằm lại rất lâu trên khuôn mặt anh tuấn của cảnh sát Bạch. Anh chăm chăm nhìn vào gò má hơi ửng đỏ của Triển Chiêu, cười nói, “Triển Chiêu, tôi có thể cho em thời gian tiếp tục giả ngu. Bất quá tin tôi, em giả vờ không được lâu nữa đâu.”

“Sao?”

Triển Chiêu hơi sững sờ, có trời đất chứng giám, cậu thật sự không giả ngu, cậu thật không có nhớ nổi Bạch Ngọc Đường đang nói tới câu nào có được không vậy?

“A cái gì nữa?” Bạch Ngọc Đường bĩu môi, cười nói, “Tay tôi không động được, Triển Chiêu, đút tôi ăn cơm đi.”

Triển Chiêu ngơ ngác liếc mắt nhìn cánh tay trái của Bạch Ngọc Đường, bực mình nhíu mày, tâm nói, cảnh sát Bạch à, anh hình như cũng đâu phải người thuận tay trái a?

Bất quá, tuy trong lòng vẫn không ngừng chửi, nhưng Triển Chiêu vẫn ồ một tiếng, chấp nhận cầm lên cái thìa.